Thời tiết trong khoảng thời gian này càng ngày càng lạnh, Khuất Tử Dạ kéo lại ngoại bào che kín đi phần cổ đang hở ra bên ngoài.
Sức khỏe của hắn đương nhiên rất tốt, chỉ là từ khi luyện Bách Tà Tản Ma Công lên tầng càng cao, cơ thể càng không thể chịu đựng nổi hàn khí.
Ngón tay thon dài lật xem từng trang sổ sách, Khuất Tử Dạ hài lòng gật đầu. Hắn cảm thấy Cố Hàn tuy là người của ma đạo nhưng đầu óc làm ăn rất nhạy bén, con số chi tiêu đều rõ ràng đâu ra đó. Khoảng chu cấp mỗi tháng cho môn đồ lại rất cao, cao gấp bảy lần so với Nhã Kiếm Đường - môn phái lúc trước hắn theo học.
Đây có khi nào chính là lý do nhiều người thà đi vào ma đạo cũng không thèm gia nhập bạch đạo hay không?
Hắn tự mình nghĩ vu vơ, lại tự cười chế giễu một cái, sau đó thuận tay cầm lấy một cuốn sổ khác tiếp tục xem xét.
Không hổ danh là môn phái đứng đầu ma đạo, Cố Hàn thật sự rất biết cách thu phục lòng người. Xem ra để giữ vững địa vị, Khuất Tử Dạ càng phải làm cho Đỉnh Phong Hoa trở nên lớn mạnh hơn nữa thì mới có thể phục chúng.
Và sau này, hắn thật sự đã làm được!
Một cơn gió thổi qua khiến Khuất Tử Dạ lạnh đến phát run, hắn hắt hơi một cái, vội xoa xoa lòng bàn tay lạnh buốt. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, dang tay đóng cửa lại, bỗng dưng hắn cảm thấy bờ vai ấm áp, một cái áo choàng lông cáo không biết từ đâu áp lên vai hắn, hắn xoay người lại, không hề ngạc nhiên mà lên tiếng: "Ngươi vào lúc nào sao không gọi ta?"
"Tôn chủ sao lại sơ ý như vậy? Thuộc hạ vào mà người cũng không phát hiện, nếu có ai đó muốn làm hại người thì phải làm sao đây?" Nghiêm Dung khẽ cười.
"Không phải có ngươi là thị vệ cận thân cho ta rồi sao? Còn gì phải sợ! Hơn nữa, đại điện Dạ Hành cũng chỉ có một mình ngươi được tự ý ra vào, ta đây là muốn thả lỏng một chút, cái gì cũng không cần đề phòng."
"Người tin tưởng ta đến vậy?"
"Ngoài Phí Đình ra, ngươi chính là người thân duy nhất của ta, ta đương nhiên tin ngươi."
Nghe hắn nói như vậy khiến lòng Nghiêm Dung trở nên ấm áp, y khẽ gật đầu, ngồi xuống rót cho hắn một tách trà nóng, ôn nhu nói: "Cơ thể người không thể nhiễm hàn khí, trời lại lạnh như vậy, chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt cho sức khỏe của người hơn."
"Giường quá lạnh, ta không tài nào ngủ được." Khuất Tử Dạ co rút người lại trong chiếc áo choàng rộng lớn như một đứa trẻ, hắn xoay xoay tách trà cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nghiêm Dung không hiểu tại sao cảm thấy đau lòng.
Thời gian qua rất nhiều chuyện đã thay đổi, Khuất Tử Dạ vì ngồi lên địa vị đầy gai nhọn mà đánh đổi rất nhiều thứ, hắn trở nên tàn nhẫn và máu lạnh trong mắt tất cả mọi người. Nhưng trong lòng Nghiêm Dung, hắn vẫn là đại anh hùng năm đó, lục y tuy đã đổi nhưng con người vĩnh viễn sẽ không. Cho dù hận thù có nặng ngàn cân cũng không thể vấy bẩn tâm hồn thanh bạch trong lòng hắn.
Bên ngoài hắn tỏ ra bạo ngược bao nhiêu, bên trong vẫn luôn có một ngọn lửa ấm áp bao lấy, nhìn thấy hắn khổ sở vì hàn khí quấn thân, Nghiêm Dung thở dài, lại rót thêm một tách trà, chu đáo nói: "Hay để ta kêu người đem thêm lò sưởi đến cho người?"
"Vô ích thôi, không có tác dụng."
Khuất Tử Dạ nói chuyện ra cả khói trắng, đôi môi khô đầy vết nứt nẻ, hắn uống cạn tách trà, sau đó nhận lấy một tách trà khác từ tay Nghiêm Dung, tiếp tục xoay xoay cái tách trong lòng bàn tay.
Hắn cũng không hiểu tại sao tình trạng này càng ngày càng nghiêm trọng, có lẽ ma công chưa đạt đến cảnh giới cao nhất nên trong quá trình tu luyện sẽ dễ dàng dẫn đến hàn khí công tâm.
Có một buổi sáng vừa mới thức dậy, Khuất Tử Dạ đột nhiên không thể cử động được tay chân, sau đó hắn mới nhận ra cơ thể của mình đã bị đông cứng thành băng. May mà Nghiêm Dung kịp thời phát hiện, y lập tức giúp hắn truyền linh lực vào cơ thể, sau một hồi cân bằng, hàn khí mới từ từ tản ra khiến băng tan chảy.
Nếu không hắn thật sự đã đi gặp phụ thân rồi!
Từ ngày đó trở đi, trong gian thất luôn luôn đặt rất nhiều lò sưởi để tránh tình trạng đóng băng xảy ra lần nữa. Khuất Tử Dạ ngày đêm tăng cường tốc độ luyện Bách Tà Tản Ma Công, phải nhanh chóng luyện đến tầng cuối cùng, nếu không cứ để tình trạng này kéo dài, hắn sẽ không thể khống chế nổi hàn khí bất thường này nữa.
Nghiêm Dung do dự một hồi lâu, sau đó y đứng dậy đi về phía giường, đơn thuần nói: "Nếu Tôn chủ không chê, chi bằng để ta giúp người làm ấm giường. Nhiệt độ cơ thể của con người là tự nhiên sẽ khiến chăn đệm ấm hơn, người cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ."
Trước đây Khuất Tử Dạ không thích người khác nằm trên giường của mình, nhưng con người rồi sẽ thay đổi. Huống hồ suốt nửa tháng trốn chạy Ngũ đại môn phái kia, cả hai cũng xem như cùng chung chăn gối, hắn đương nhiên không ngại để y nằm lên giường của mình. Hắn gật đầu.
Nghiêm Dung thấy hắn đồng ý, y không suy nghĩ nhiều mà lập tức cởi bỏ ngoại bào rồi trèo lên giường, y lấy chăn đắp lên người rồi cuộn tròn bản thân như một đòn bánh, sau đó lăn qua lăn lại khắp nơi trên giường. Đến khi cảm thấy cơ thể nóng muốn bốc lửa, sắp toát cả mồ hôi mới chịu dừng lại, hướng về phía nam nhân đang thư thái ngồi trên bàn nhỏ xem sổ sách khẽ gọi.
"Tôn chủ đến đây đi, giường ấm hơn rất nhiều rồi, người mau mau xem thử."
Khuất Tử Dạ bỏ sổ sách trên tay xuống, chậm rãi lại gần chiếc giường ngủ rộng lớn, hắn ngồi xuống bên cạnh, sờ sờ lên đệm.
"Người thấy thế nào? Có phải ấm hơn rất nhiều không?"
Khuất Tử Dạ gật đầu, thật sự rất ấm.
Hắn nhìn Nghiêm Dung, thấy y bó thành một cục không khác gì con sâu trông thật buồn cười, hắn bỗng dưng nổi lên dã tâm, muốn trêu ghẹo y một phen.
Khuất Tử Dạ đột ngột nhảy nhào lên giường, không để người nọ kịp thời phản ứng đã ôm lấy con sâu Nghiêm Dung vào lòng, hắn nói: "Thật sự rất ấm, ôm Nghiêm Dung ngủ còn ấm hơn."
Nghiêm Dung bất chợt bị ôm lấy, cả người cứng đờ, y hoảng hốt: "Tôn chủ!"
Khuất Tử Dạ trong lòng thầm cười, hắn cố tình cọ cọ đầu mình vào hõm vai người bên cạnh: "Hôm nay ngươi ở lại hầu hạ ta ngủ đi!"
Nghiêm Dung thật sự hết cách, y không ngờ hắn đã lớn thế này còn có lúc không khác gì đứa trẻ, y đành nói: "Thuộc hạ sẽ túc trực bên giường hầu hạ người ngủ. Nhưng người buông ta ra trước, không thể cứ ôm ta như vậy..."
Khuất Tử Dạ khó chịu chau mày, đây là ngốc thật hay là giả ngốc? Hắn đương nhiên không bỏ qua thú vui ngẫu hứng này, giọng hắn trầm đặc chứa đầy ẩn ý: "Không phải, ngươi đã lớn thế này rồi, phải hiểu cái ta đang nói là kiểu hầu hạ nào chứ?"
Hửm?!
Nghiêm Dung ngẩn ngơ, có chỗ không thể thông suốt. Không phải chính là kiểu ở bên cạnh trông chừng, như nhóm lửa canh củi chăm người khác ngủ thôi sao?
Khoan đã, nói như vậy là...
Hầu... hầu hạ?!
Nghiêm Dung đứng hình trong giây lát, phải mất nửa ngày mới tiêu hoá được câu nói của đối phương.
Khuất Tử Dạ thấy y sợ đến xanh mặt, bèn xấu xa phà hơi thở ấm nóng vào cổ y: "Thế nào?"
Nghiêm Dung bất chợt rùng mình. Hành động này... không lẽ nào ý của hắn, là muốn...
Trái tim Nghiêm Dung sau lớp chăn dày đập thình thịch, y hoảng sợ xoay người muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân, khó khăn nói: "Không được Tôn chủ... Người đừng trêu đùa thuộc hạ!"
Khuất Tử Dạ không hiểu tại sao cơ thể người trong lòng lại ấm áp đến vậy, ấm hơn rất nhiều so với nhiệt độ của người bình thường, khiến hàn khí trong người hắn dịu lại, dễ chịu đến mức không nỡ buông tay.
"Không lẽ ngươi chê ta sao? Hầu hạ ta khiến ngươi khó chịu như vậy?" Khuất Tử Dạ càng ôm càng chặt, ủy khuất nói.
Nghiêm Dung lắc đầu, ra sức cựa quậy, nhưng chăn quấn quá chặt khiến y không tài nào thoát ra được.
Nếu cứ để hắn ôm như vậy, y sẽ hỏng mất!
Y cực kỳ bối rối: "Không phải... nhưng ta là nam nhân, là nam nhân đó, người buông ta ra trước đã..."
"Ngươi cũng biết ta không thích nữ nhân, chỉ cần nhìn thấy họ từ xa đã khiến ta cảm thấy chán ghét, đương nhiên phải chọn nam nhân nha." Khuất Tử Dạ cười gian xảo, bộ dạng không khác gì một tên lưu manh.
Tâm trạng Nghiêm Dung thật sự rất rối, cơ thể cũng có chuyển biến bất thường, y biết với sức mình không thể nào thoát khỏi tay người đối diện, y ngại ngùng rụt đầu xuống, che nửa khuôn mặt xinh đẹp trong lớp chăn, giọng nói run run phát ra, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Nhưng ta... ta chỉ là một tên thị vệ thấp hèn, người thật sự... người thật sự muốn..."
"Ta muốn!" Khuất Tử Dạ kiên định trả lời.
Nghiêm Dung không biết phải làm thế nào, hai má đỏ bừng tới mang tai, y mím chặt môi, lấy hết can đảm nói: "Vậy ta... ta... ta..."
Một chữ "ta" nói nửa ngày không xong.
Khuất Tử Dạ cảm thấy thị vệ cận thân của hắn thường ngày luôn nghiêm nghị, đứng trước mặt người khác cực kỳ oai phong. Nhưng mỗi khi ở trước mặt hắn lại không khác gì một con thỏ vậy, khiến hắn nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng.
"Tôn chủ, người là..."
Nghiêm Dung thấy hắn cười đến không còn chút hình tượng, trong lòng y cũng đã nhìn thấu trước mắt là trò đùa quái gở gì, y cực kỳ xấu hổ, nói không nên lời.
Nhìn y run rẩy, Khuất Tử Dạ cũng biết y hoảng sợ đến mức độ nào, thấy y nén cơn giận đến đỏ cả mặt nhưng lại không dám phản kháng trông rất buồn cười, hắn không đành lòng trêu ghẹo y nữa, vô tư gảy nhẹ lên sống mũi của y một cái.
"Nghiêm Dung à Nghiêm Dung, xem ngươi sợ đến mức biến thành bộ dạng gì rồi? Ha ha, ta cũng không thật sự ăn thịt ngươi mà, không cần phải tức giận đến như vậy."
"......"
Nghiêm Dung vừa rồi không tức giận, nhưng hiện tại đỉnh đầu rất muốn bốc khói!
Dạ Tôn! Người thật sự rất biết chọn cách để đùa!
Khuất Tử Dạ giúp y gỡ ra cái chăn đang quấn quanh cơ thể, hắn bình thản nói: "Được rồi được rồi, là ta sai, là ta không đúng. Vì ta biết ngươi là thẳng nam nên mới trêu chọc ngươi như vậy. Ta cũng không phải là loại người biếи ŧɦái thích mấy kiểu quan hệ nam nhân kinh tởm đó."
Hắn chính trực vỗ lên vai y, chắc nịch nói: "Nên ngươi yên tâm!"
"......"
"Cả người ngươi nóng đến như vậy, chắc chăn đệm cũng đã được làm ấm hết mức rồi, nếu ngươi còn ở đây nữa sẽ bốc khói cháy mất."
"......"
"Hử, sao không nói gì? Giận ta?"
Nghiêm Dung hậm hực không đáp, y lồm cồm bò dậy, chỉnh lại y phục xộc xệch của bản thân.
Đối với những lời vừa rồi của Khuất Tử Dạ, quả thật Nghiêm Dung có chút chột dạ nhưng không thể phản kháng, y xấu hổ cúi đầu, thầm trách bản thân ngu xuẩn. Y lặng lẽ đứng một bên mặc lại ngoại bào thì nghe thấy giọng nói thản nhiên của người nọ.
"Sau này thời tiết trở lạnh, ngươi nhớ đến giúp ta làm ấm đệm giường."
Không ai đáp trả.
"Nếu ngươi không giúp, ta thật sự không thể ngủ ngon giấc."
Nghiêm Dung suy nghĩ một hồi lâu nhưng không nghe thấy giọng nói của hắn nữa, y bèn ngước đầu nhìn lên thì thấy hắn đã chui vào trong chăn, còn bó bản thân thành một cục không khác gì bộ dạng vừa rồi của y.
Trông hắn, cực kỳ đáng yêu...
Nghiêm Dung khẽ bật cười, bộ dạng này của Khuất Tử Dạ có lẽ cũng chỉ một mình y có thể nhìn thấy, lòng y chợt ấm, những điều xấu hổ hay giận dỗi vừa rồi đều vứt lại sau đầu. Y chắp tay hành lễ.
"Thuộc hạ tuân lệnh, không phiền Tôn chủ nghỉ ngơi."
Nói xong lập tức lui ra ngoài.
Trên đường trở về phòng, Nghiêm Dung không ngừng vỗ lên má mình mấy cái rõ đau.
Thật là không có nghị lực, chỉ một chút xíu nữa thôi là bị phát hiện rồi.
Không được, sau này phải cẩn thận hơn, những hành động giống như ngày hôm nay của Khuất Tử Dạ tuyệt đối không được tin!
Nhất định không để bản thân mắc bẫy một lần nào nữa!