Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 4: Huyền âm linh thể

Tiểu Điềm nghĩ muốn thật nhanh tu luyện để có thể tài giỏi như sư phụ, nên khi đêm xuống, nàng quấn lấy đòi Đoạn Lãng chỉ dạy cho mình.

Hắn ngồi trên tràng kỷ, nàng ngồi trên ghế, tay chống cằm chăm chú lắng nghe.

“Bước đầu của việc tu hành là tĩnh tâm ngưng thần, hít thở theo pháp môn tu luyện, để từ đó nhận lấy linh khí trong trời đất, dẫn dắt luồng linh khí tuần hoàn một vòng chu thiên của cơ thể. Nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể tu luyện,phải có linh căn, tư chất và nghị lực hơn người, vì vậy có người phàm và người tu đạo, ngươi là đệ tử của ta, lại có mắt âm dương trời sinh, cũng là lợi thế để có thể tu hành công pháp của Luyện hồn tông so với những đệ tử khác. Nhưng sau này nó cũng không còn là lợi thế nữa, không thể lấy đó làm kiêu ngạo.” Hắn tựa vào trên tràng kỷ, tay cầm Cẩm Tú phiên, chậm rãi dẫn dắt nàng vào cánh cửa tu luyện.

“Đưa tay cho ta.”

Hắn cầm tay nàng, đặt ngón tay lên mệnh môn, quan sát cơ thể của nàng. Tuy chỉ là tiểu khất cái, ăn uống thiếu thốn nhưng đây cũng là một cơ thể khỏe mạnh.

Từ từ thăm dò, hắn nhíu mày, thể chất thuần âm, dễ dàng tu luyện, kinh mạch thông suốt nhưng... Hắn nhớ tới một điển tích cũ, có một dạng nữ tử trời sinh thích hợp với tu đạo, có thể thuận lợi tu hành không gặp bình cảnh, tu vi cũng dễ dàng tăng cao, cũng là trong muôn vạn người có một, thể chất huyền âm linh thể.

Đồ đệ hắn đúng là một thiên tài, chỉ là... Nữ tử thân thể huyền âm nếu cùng người khác giới phát sinh quan hệ thân thể thì sẽ lập tức tán công, mọi sinh cơ tu vi sẽ chuyển hết cho đối phương, đúng, hay còn gọi là lô đỉnh. Đoạn Lãng sắc mặt lạnh càng thêm lạnh, đồ đệ hắn dốc sức bồi dưỡng sau này lại thành toàn cho người khác, thân tử đạo tiêu, hắn không có điên. Cũng không thể để người khác phát hiện ra thân thể của nàng.

Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ đặt vào thân thể nàng một đạo cấm chú, trừ khi tu vi cao hơn hắn bằng không không thể thăm dò. Đây là sự bảo hộ đầu tiên hắn dành cho đồ đệ của mình. Cả tu chân giới có thể điên cuồng vì nàng, một cái lô đỉnh tăng tu vi lại không để lại di chứng, đúng là hấp dẫn trí mạng. Đoạn Lãng nhìn khuôn mặt ngây thơ non trẻ của nàng, đôi mắt hạnh đang nhìn hắn đầy sự tò mò, thật đáng tiếc...

“ Sư phụ, sao vậy... Con không có tư chất tu luyện phải không? Sao người không nói gì? ” Giọng nàng có chút hoảng hốt.

Hắn buông tay nàng, trầm mặc, tiếng Cẩm Tú phiên gõ lên tràng kỉ có chút phiền muộn. Nếu để cho nàng tu luyện thì tất nhiên đồ đệ hắn sẽ trở thành một thiên tài vạn năm có một, nhưng hắn cũng sợ một ngày nào đó đồ nhi động chân tình dâng hiến cho người khác rồi hương tiêu ngọc vẫn thì người sư phụ là hắn chẳng phải tức chết rồi hay sao. Hắn nhấp môi, nghiêm túc nhìn thẳng vào đồ đệ.

“Tiểu Điềm, nói cho ta biết lý do vì sao ngươi muốn tu luyện, suy nghĩ thật kĩ.”

Tiểu Điềm ngơ ngác, nàng không hiểu ý sư phụ là gì, nhưng vẫn cân nhắc một lúc rồi nghiêm túc trả lời hắn.

“ Sư phụ, từ trong kí ức của con chỉ là những ngày ăn xin trong tiểu thành, cho đến khi con gặp sư phụ. Người cho con thấy còn có một thế giới khác rộng lớn hơn cả cánh cửa thành, người cũng khiến con có được cảm giác được bay lên trời cao mà nhìn xuống vạn vật, ở dưới đó là những người phàm nhỏ bé như con. Sư phụ, người biết không, con đã từng chứng kiến một khất cái bị đánh chết chỉ vì ăn trộm một cái bánh bao... Con rất sợ, nhưng con lại gặp được người, nếu con có thể mạnh mẽ như người, thì sẽ không ai có thể ức hϊếp con được, cũng sẽ không vì một miếng ăn mà mất mạng.”

Đoạn Lãng im lặng nghe ước muốn của nàng, là để sinh tồn, hắn có thể bảo hộ nàng bình an nhưng cũng không thể cả đời bên nàng. Nha đầu còn rất nhỏ, hắn cũng không thể dạy nàng không được nọ kia hay giải thích cặn kẽ về thân thể của nàng cho nàng.

“Sư phụ, con không biết mình có thể mạnh mẽ được như thế nào, nhưng con chỉ muốn có thể theo kịp bước chân người, dạy con tu luyện được không? ” Tiểu Điềm đầy khát vọng nhìn vào mắt hắn.

Tiểu hài tử còn nhỏ có thể vô lo vô nghĩ, nhưng nàng lưu lạc ngoài đường nhiều năm như vậy đã sớm trưởng thành, hiểu được về nhân tình ấm lạnh. Kẻ ở tầng chót của xã hội thì càng mong muốn vươn lên hơn bất cứ ai.

“Vậy, nếu ta nói với ngươi, sau này nghiêm túc tu luyện, tuyệt đối không kết đạo lữ với ai, tuyệt đối không động chân tình, ngươi có làm được không?”

“Đạo lữ là gì ạ?” Nàng ngây thơ hỏi.

“... Là phu thê trong phàm tục.”

Tiểu Điềm nghĩ nghĩ: “Là thế ạ, sư phụ tốt với con là đủ rồi, con hiểu rồi, nhất định không kết đạo lữ.” Nàng âm thầm ghi nhớ trong lòng.

“Nếu có một ngày ngươi làm trái lời này, ta sẽ đích thân động thủ phế đi tu vi của ngươi.” Ít nhất còn có thể giữ được tính mạng. Giọng nói của Đoạn Lãng càng thêm khắc nghiệt.

Sự khắc nghiệt của hắn khiến Tiểu Điềm hoảng sợ, nhưng chỉ cần nàng nghiêm túc tu hành thì điều đó không phải lo, vậy nên ngoan ngoãn gật đầu: “ Dạ!. ”

Vậy là hắn chính thức truyền khẩu quyết cho nàng, dẫn dắt nàng làm thế nào để thổ nạp. Tiểu Điềm thực sự chăm chỉ học, suốt một đêm đó, nàng kiên trì theo hắn ngồi thổ nạp.

Mất một canh giờ để cảm nhận linh khí mỏng manh như tơ, Tiểu Điềm vui mừng dựa theo lời Đoạn Lãng đẩy linh khí đi khắp tứ chi bách hải. Đây là lợi thế của thiên phú, người bình thường nếu không có pháp môn tu luyện và linh căn, dù có ngồi hít thở thì cũng vẫn là hít vào thở ra chẳng cảm nhận được gì.

Khi vận hành linh khí được mười chu thiên thì cơ thể của nàng thực sự mệt mỏi, cơ thể toát ra mùi xú uế khi bước đầu linh khí thanh lọc cơ thể. Trên lớp biểu bì đọng lại tạp chất vào nâu nhạt. Lúc này trời đã sáng rồi. Đoạn Lãng tuy đang thổ nạp nhưng vẫn để ý, phân phó người mang đến cho nàng một cái thùng tắm. Là nữ hài tử tất nhiên Tiểu Điềm vốn ưa thích sạch sẽ, khi Đoạn Lãng biết ý nói:“Ta ra ngoài xử lý chút việc” Thì nàng vui vẻ tẩy rửa.

Tiểu Điềm vô cùng thoải mái, mấy ngày này với nàng cứ ngỡ trong mơ. Có cơm để ăn, quần áo để mặc, có một sư phụ như phụ thân chăm lo dạy bảo, nàng cũng có thể tu luyện, rồi sau này có thể tự mình bay lên thiên không, cưỡi mây đạp gió, đến những nơi nàng chưa từng đến, ăn những món ăn ao ước từ lâu. Những tâm tư ngọt ngào ấy theo nàng tiến vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau khi Đoạn Lãng trở lại, thấy đồ đệ nhỏ đã ngủ thật ngon lành, nụ cười như có như không trên khóe môi. Hắn im lặng đóng cửa phòng.