Nhài mở to mắt ngạc nhiên nhìn Việt. Cô không ngờ anh có thể nói ra được câu ấy. Chả phải anh nói đứa con sẽ là sợi dây kết nối vợ chồng hay sao? Chả phải anh luôn bảo vệ mẹ con cô để gia đình êm ấm hay sao? Nhài đã cố gắng làm theo những gì Việt sắp xếp, để giờ đây, chính anh lại muốn buông bỏ sao? Vậy ra, hai từ “ li hôn “ được nói dễ dàng thế ư? Nhài không tin, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp:
- Anh...anh... nói sao? Việt, anh đang đùa em đúng không?
Việt nhìn Nhài một cách chán ghét:
- Nhài, anh cũng mệt mỏi lắm rồi , em biết không? Em và mẹ suốt ngày cãi vã, em là phận dâu con, không nhịn được một chút hay sao? Mẹ già rồi, bố lại mới mất, tâm tính chưa ổn định mà em lại cãi ngang như thế, anh đứng ở giữa đau đầu lắm.
Nhài thật sự không còn nhận ra Việt của ngày xưa, cái anh chàng hiền hiền cùng cô băm bèo cho lợn, cùng cô gánh nước..., cái anh chàng thà xa bố mẹ để ở cạnh cô trong một gian trọ chật hẹp... Giờ đây, ngoài cái thể xác kia thì tâm hồn anh, trái tim anh đã đổi thay mất rồi. Cô không mệt sao? Cô không biết điều sao? Hoá ra tất cả những gì cô làm cho anh, cho cái gia đình này chỉ là gió thoảng mấy bay mà thôi. Nhài đang quay cuồng với bao suy nghĩ ngổn ngang trong đầu thì Việt lại cất tiếng:
- Vừa rồi, trong lúc anh đau đớn nhất, cả làng cả xã đi đến đâu cũng nghe chuyện cu Sóc, công việc làm ăn khó khăn, vốn xoay không ra, nếu không có Thuý động viên về tinh thần và giúp đỡ về tiền bạc thì cả tháng qua nhà mình ăn bằng gì, sữa con lấy đâu ra hả em? Em không biết ơn người ta thì thôi lại còn ghen tuông vớ vẩn.
Những lời nói ấy chả khác gì Việt đang cầm cả hũ muối xát đi xát lại vào vết thương đang rỉ máu của Nhài. Mọi uất ức dồn nén bấy lâu nay khiến mặt Nhài nóng ran, cô thẳng thắn đáp trả:
- Chả phải đó là ý của anh hay sao? Nếu sĩ diện của anh lớn đến thế thì ngay từ đầu còn bắt tôi có con bằng mọi giá để làm gì? Giờ anh lại xem đó là gánh nặng. Công việc của anh, tôi biết vất vả nhưng anh đã bao giờ chia sẻ với tôi hay chưa? Còn mẹ, từ khi bước chân về cái nhà này làm dâu, tôi đã lần nào cãi lời mẹ chưa? Trước đây mang tiếng không biết đẻ, tôi vẫn nhẫn nhịn. Giờ mọi chuyện vỡ lở, tội lỗi đổ cả lên đầu tôi hay sao?
Việt đập bàn quát:
- Cô trở thành thế này từ bao giờ hả? Ai cho cô cái quyền cãi chồng nhem nhẻm thế hả? Ăn bám thì phải biết yên phận, rõ chưa?
Nhài hiểu rồi. Cũng may cô còn một khoản tiền tích cóp được từ việc buôn bán trước đây, Nhài đã để vào một tài khoản riêng mà Việt không hề biết. Đó có lẽ là con số duy nhất làm nền tảng cho cuộc sống mới của mẹ con cô...
Tới tận khuya, Nhài vẫn không ngủ được. Việt nằm bên cạnh đã ngủ ngon lành. Nhìn cu Sóc, lòng Nhài đau nhói. Từ một đứa trẻ được cưng chiều, giờ lúc nào con cũng bị ghẻ lạnh, lủi thủi sang chơi trộm với mấy đứa trẻ hàng xóm bởi bố mẹ chúng không cho con chơi với “ đứa con hoang” như Sóc. Nghĩ mà xót xa, thằng bé có tội tình gì cơ chứ? Trăn trở một lúc, Nhài lật chăn dậy đi vệ sinh. Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn của Việt báo có tin nhắn. Trước giờ, chưa bao giờ Nhài để ý đến điện thoại của chồng. Nhưng hôm nay, không hiểu sao cô lại tò mò. Vì điện thoại để trên bàn nên Việt ngủ say không hay biết. Nhài cầm lên, bấm vào tin nhắn, thấy người gửi đến chỉ được lưu một chữ “ T” . Không hiểu sao Nhài lại liên tưởng đến Thuý, đến hình ảnh lúc tối Việt vừa bấm điện thoại vừa cười. Cuối cùng, cô thở hắt ra một tiếng rồi bấm vào đọc. Dòng chữ hiện lên khiến Nhài choáng váng:
- Anh yêu! Ngủ với vợ và con người ta có thoải mái không? Em nằm với mẹ Tâm mà nhớ anh gần chết nè. Em không ngủ được là do anh đấy. Mai đến chỗ cũ nha anh , phải đền bù cho em đấy nhé. Hôn anh!
Từng chữ, từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nhài, khoét đi khoét lại khiến cô không thở nổi. Nhài lại lần xem những tin nhắn khác nhưng tuyệt nhiên không có. Tất cả đã được xoá sạch. Nhài cũng xoá luôn tin nhắn ấy, cô coi như chưa từng đọc. Bởi nếu xem đây là bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ , kiểu gì Việt cũng nói cô đa nghi, rằng đây là nhầm lẫn. Tin nhắn đã xoá nhưng nỗi đau trong lòng thì không biết đến bao giờ mới xoá nhoà. Nhưng rồi Nhài chợt nhận ra rằng mình có đau đến mấy thì người đàn ông ấy vẫn ngủ ngon lành, anh đâu cần để ý đến cảm giác vui buồn của cô nữa. Anh không còn là Việt ngày nào nữa, lòng dạ đã đổi thay. Vậy thì nỗi đau này cũng đâu làm anh để tâm. Thế thì cô buồn để làm gì chứ , có ai an ủi nữa đâu. Nghĩ vậy, Nhài dặn lòng mình phải bình tĩnh, cô cất điện thoại vào chỗ cũ rồi đi vệ sinh và lên giường ôm con. Đêm đó, cô lại không ngủ.
Sáng hôm sau, Nhài lại dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Sau khi cho cu Sóc ăn, Nhài xin phép bà Tâm đi chợ xong sẽ đưa cu Sóc về ngoại chơi một ngày. Dĩ nhiên là bà ta đồng ý. Thuý lúc này cũng cười tươi mà nói:
- Bác ơi, sáng nay con đi giải quyết công việc một chút , chiều bác cháu mình đi chợ sắm Tết nha bác.
Bà Tâm gật đầu cười:
- Được, thời gian còn dài mà. Con cứ lo công việc trước đi.
Nhài chợt nhếch mép. Cô vội đi chợ mua thức ăn, mua ít quà cho bố và dì cùng các em rồi bế cu Sóc về ngoại. Ít ra đây cũng là nơi bình yên với cô lúc này. Cô nhờ dì Ngát trông Sóc một lát để đi công việc rồi thay quần áo, vẫy một chiếc taxi đến ốt của Việt. Nhài bảo chú lái xe dừng ở một quãng đủ xa để quan sát. Quả nhiên, một lát sau cô thấy Việt quần áo phẳng phiu chở Thuý đi một cách vội vã. Nhài nói chú lái taxi bám theo. Điểm dừng của họ là một khách sạn nhỏ khá xa trung tâm huyện. Lúc này, trái tim Nhài như co thắt dữ dội nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh bởi đây là nút thắt để mẹ con cô có thể ngẩng cao đầu mà giải thoát khỏi cái địa ngục trần gian ấy. Nhài lặng lẽ trả tiền taxi rồi đi theo đôi trai gái kia vào khách sạn. Đôi gian phu da^ʍ phụ lo quấn quýt nhau mà không mảy may để ý đến việc bị theo dõi. Sau khi họ vào phòng, Nhài giữ chặt tay lên ngực như sợ trái tim mình sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực. Vì cách âm không tốt nên cô vẫn nghe được tiếng õng ẹo của Thuý:
- Khϊếp, xa một đên mà như cả tháng ấy, anh không nhớ em sao?
Nhài còn nghe tiếng kéo xéc, tiếng Việt cùng hơi thở dồn dập:
- Không nhớ em thì nhớ ai chứ?
Thuý vẫn chất vấn:
- Hứ, vợ đẹp nằm bên cạnh mà không có cảm giác gì sao?
Việt vẫn giọng vồ vập:
- Khúc gỗ chứ vợ gì hả em. Nào.. cho anh đi..
Những âm thanh dâʍ ɖu͙© ấy khiến Nhài đau đớn. Dường như cô không còn cảm giác ghen mà đau và hận. Nhưng cô quyết không rơi nước mắt, cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Phía trong bỗng im bặt , rồi tiếng Việt cất lên:
- Ai đấy?
Nhài cố giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, một tay bịt mũi và giả giọng:
- Dạ. Khách sạn có đồ uống miễn phí khuyến mãi khách quen ạ.
Hình như Việt có lại quan sát mắt mèo trên cửa ra vào, nhưng Nhài cố kéo chiếc mũ vải xuống. Và có vẻ anh ta nôn nóng lên giường với nhân tình nên vội mở cửa. Khi cánh cửa được mở ra, chiếc điện thoại đã bật chế độ quay video của Nhài giơ lên. Thuý đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn ngang tấm ngực trần, còn Việt chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông. Tất cả được quay gọn vào chiếc máy của Nhài trước sự ngỡ ngàng của hai kẻ khốn nạn. Nhài bình tĩnh quay một lượt rồi lưu cẩn thận, ngẩng mặt nhìn Việt , cố nở một nụ cười dù lòng như xát muối:
- Vậy ra cô ấy giúp đỡ anh đến tận những việc riêng tư như thế. Lần này tôi không nhầm , không ghen vớ vẩn nữa nhé. Hai người cứ tiếp tục đi. Chào!
Nói rồi , cô quay lưng bước dứt khoát ra khỏi cửa.