Lúc tỉnh dậy, Nhài thấy mình đang nằm ở phòng y tế của xã, chai dịch chuyền đang nhỏ từng giọt nước vào cơ thể của cô. Việt ngồi bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc - mệt mỏi có, ghen tuông có, chán ghét có nhưng tuyệt nhiên không có một chút lo lắng. Nhài không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải mọi việc đang tốt đẹp sao? Nhài thấy miệng đắng ngắt, cố mở miệng nói:
- Anh Việt, em không làm gì có lỗi với anh cả. Em xin thề trước vong linh mẹ em...
Nhài bật khóc. Bao uất ức, tủi hờn dồn nén giờ phút này cô không kìm nén được nữa. Khuôn mặt lạnh lùng của Việt dường như có chút thay đổi. Anh nhìn Nhài, định nói gì đó rồi lại thôi. Nhài nói cũng đúng. Anh và Nhài yêu ngau rồi lấy nhau, dù anh vô sinh nhưng Nhài không hề kêu ca, than vãn. Mẹ anh có mỉa mai, nhiếc móc cô cũng không nói nửa lời. Hay đó chỉ là vỏ bọc để ngụy biện cho lí do nɠɵạı ŧìиɧ? Không có lửa làm sao có khói? Bao suy nghĩ dấy lên trong đầu Việt. Câu chuyện sáng qua dần l hiện lên như thước phim quay chậm...
Chả là sáng qua Việt cố xong việc sớm, định bụng qua chợ mua mấy món Nhài thích rồi đóng cửa tạp hóa hai vợ chồng cùng nấu ăn để buổi chiều đi chơi. Việt luôn áy náy về việc Nhài đã vì anh mà chưa thể làm mẹ, lại thiệt thòi chịu bao điều tiếng. Mang tiếng có không gian riêng nhưng Việt lại đi làm suốt, để Ngài tất bật với quán tạp hóa. Nghĩ vậy, Việt rẽ vào chợ. Vừa bước tới hàng hải sản, cô bán hàng đã niềm nở:
- Chú Việt đấy à, khϊếp, từ dạo lấy vợ rồi lo làm giàu chả ghé qua chợ nhỉ?
Việt cười hiền:
- Đâu ạ! Cháu bận quá, vả lại vợ cháu lo cơm nước cả bác ạ!
Cô bán hải sản cười cười :
- Ừ, vợ chú thì rõ khéo rồi. Nhanh nhanh sinh cháu đi, đàn bà mơn mởn thế kia, chồng cứ đi cả ngày là nhọc đấy.
Câu nói lấp lửng của người bán hàng khiến Việt hơi chột dạ. Nhưmg anh gạt ngay đi vì Việt tin Nhài , nếu cô có ý định đó thì tội gì chịu đựng mấy năm qua. Gần ba năm cưới nhau, Ngài một lòng vun vén cho gia đình. Dù chưa thể đơm hoa kết trái nhưng tình yêu của vợ chồng Việt chưa bao giờ sứt mẻ. Việt rẽ vào hàng lươn định mua một ít về nấu món dấm mà Nhài yêu thích. Nhưng chưa kịp đến nơi, Việt đã nghe họ bàn tán:
- Chà, thời đại này đúng là có nhiều đứa con gái lì lợm, mặt dày hơn thớt các bà nhỉ? Có chồng rồi vẫn ngang nhiên cặp bồ cặp bịch.
Việt không hay để ý chuyện bao đồng, nhưng bỗng nhiên, anh giật mình, bước chân khựng lại khi nghe bà kia đáp lại:
- Ừm. Như nhà bà Tâm xóm tôi đấy thôi. Thằng cu Việt lấy con Nhài xóm trên, gần ba năm chưa đẻ đái gì. Đã vậy, nghe đâu con Nhài xui thằng Việt ra ở riêng. Cái thằng hiền như cục đất đi làm suốt ngày quần quật, con Nhài ôm cái quán tạp hóa nhởn nhơ cặp luôn bạn của chồng.
Vì họ không biết Việt đứng phía sau nên nói chuyện rất vô tư:
- Ờ, tôi còn nghe nói con Nhài này giả bộ ngây thơ thế thôi chứ ghê gớm lắm. Đàn bà đã không biết đẻ lại còn lẳиɠ ɭơ, chỉ tội cái thằng Việt...
Việt đau đớn, vừa tức giận vừa như có cái gì đó vỡ vụn trong l*иg ngực. Tay anh nắm chặt, gân xanh nổi lên, định quay đi thì tiếng bà bán lươn the thé"
- Cái thằng Hùng đào hoa thế cả huyện ai chả biết. Nó giàu, gặp con Nhài lẳиɠ ɭơ lúc nào cũng như thiếu hơi trai. Chỉ tội thằng Việt, bạn ngủ với vợ cũng không biết, lại cứ nâng vợ như nâng trứng.
Tai Việt như ù đi. Quả thật, nhà Hùng buôn bán lớn nên quán tạp hóa của vợ chồng Việt chủ yếu lấy hàng nhà Hùng. Chỗ bạn bè nên Hùng thường chở hàng tới cho quán của Nhài. Nhưng Việt chưa bao giờ nghĩ đến chuyện họ có tư tình.
Việt không mua đồ ăn nữa, cũng không về nhà mà ra quán nhậu. Vừa hay gặp Hùng ở đó, Việt nặng nề gật đầu, Hùng không để ý thấy sự khác biệt của bạn, vỗ vai Việt:
- Hôm nay rảnh rỗi vậy?
Việt nhếch mép:
- Ừm. Rảnh nên nghe được một số chuyện không nên nghe.
Hùng không hiểu chuyện gì , cười vô tư:
- Cái gì biết là không nên nghe thì nghe làm quái gì hả ông. Uống đi!
Hùng giơ ly bia, Việt nói một câu tưởng như không liên quan:
- Hùng, mày đã bao giờ lừa dối tao chưa?
Hùng nghiêm mặt:
- Chưa.
Việt nhìn Hùng, không tìm ra được điểm dối gian nào trong mắt bạn. Lòng Việt đã dịu lại nhưng anh vẫn gặng hỏi:
- Tao hoit thật, mày còn thích Nhài không?
Hùng cười:
- Ha ha, thằng Hùng này không thích đồ người khác, nhất là mày - bạn thân của tao.
Nghe khẩu khí của Hùng, Việt yên tâm hơn. Nhưng không hiểu sao, Việt vẫn cảm thấy có cái sừng trên đầu làm mình nhức nhối. Kìm nén cơn ghen tuông vô hình đang dâng lên, Việt vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
- Nếu tao và Nhài không phải vợ chồng, mày có thích Nhài không?
Cảm thấy thằng bạn hôm nay không bình thường, Hùng hỏi lại :
- May hôm nay làm sao thế Việt?
Việt vẫn gặng hỏi:
- Mày trả lời tao đi đã.
Hùng thẳng thắn:
- Thích. Một cô gái xinh đẹp, dễ thương lại chăm chỉ hiền lành như Nhài có thằng nào chả thích.
Việt nóng mặt đặt mạnh cốc bia:
- Vậy nên chúng mày...
Hùng to tiếng:
- Mày điên à? Tao bảo nếu Nhài chưa có chồng có thằng nào chả thích. Mày không thấy ngày trước bao nhiêu đứa đêna tán tỉnh cô ấy sao? Nhưng Nhài chọn mày, thế thôi.
Việt vẫn chưa hết tức giận:
- Và mày căm tao đúng không? Giờ mày đưa hàng cho nó, rồi hai đứa mày có tư tình đúng không?
Hùng hơi sững lại. Sau đó anh ôn tồn:
- Việt à, tao khuyên mày, muốn giữ người vợ như Nhài thì phải yêu thương, quan tâm cô ấy. Tao không bao giờ đυ.ng đến vợ bạn và Nhài cũng không phải loại đàn bà đó. Còn mày nghĩ gì thì tùy.
Hùng đứng dậy bỏ về. Việt tức giận giơ cốc bia uống cạn.