Rồi giây phút hạnh phúc cũng đến. Nhài hoàn toàn thuộc về Việt trong đêm tân hôn. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Nhài vẫn hồi hộp và lo sợ. Việt là người không thô lỗ nên chuyện chăn gối cũng vậy. Anh biết Nhài ngượng ngùng nên luôn vỗ về Nhài. 19 tuổi, Nhài trao thứ quý giá nhất của đời mình cho người cô yêu. Lúc anh đi vào cô,cảm giác đau đớn xen lẫn hạnh phúc khiến Nhài không sao quên được...
Những ngày mới về làm dâu,Nhài luôn nhớ lời dì Ngát " sống bằng cái tâm của mình". Mẹ Tâm -- mẹ chồng Nhài cũng thật thà,đối xử tốt với cô. Ông bà chỉ có mỗi Việt nên rất mong có cháu nội ẵm bồng. Nhưng 5,6 tháng trôi qua, Nhài vẫn chưa có tin vui. Ở quê,điều đó là không bình thường. Nhiều cặp vợ chồng cưới sau Nhài cũng đã có bầu mà Nhài vẫn chả có tin tức gì. Mẹ Tâm bắt đầu sốt ruột,làng xón bắt đầu hỏi han,xì xào " cái Nhài đã có gì chưa?"," sao lâu thế"... là những câu ngày nào Nhài cũng nghe. Nhài chỉ biết cười..
Một hôm,Nhài về nhà hỏi dì Ngát:
- Dì ơi! Sao con mãi chưa có bầu ạ dì
Di Ngát băn khoăn
- kì kinh nguyệt của con có đều không?
Nhài nhớ rõ lắm. 13 tuổi Nhài dậy thì,dì đã dặn Nhài phải luôn để ý mà. Nhài gật đầu :
- Rất đều dì ạ. Con vẫn tính mà
Dì Ngát đăm chiêu 1 lúc rồi nói:
- hay là... thằng Việt...có vấn đề gì. Quan hệ của vợ chồng con vẫn tốt chứ.
Nhài lại gật đầu:
- Rất tốt mà dì Việtđối xử rất tốt với con. Chúng con...vẫn quan hệ vợ chồng bình thường
Dì Ngát nói ngay:
- Hay 2 đứa đi lên bệnh viện tỉnh kiểm tra xem
Nhài đỏ mặt:
- Cái này...con cũng ngại...để con hỏi ý kiến anh Việt ạ!
Trên đường trở về nhà chồng,Nhài nghĩ vẩn vơ,lo lắng. Nhài không biết phải làm sao cả. Ở vùng quê này,nói đến việc đi khám vô sinh là chuyện động trời. Khéo chưa đi khám,mới nghe thôi,cả làng đã ần lên " con này không biết đẻ" rồi ấy chứ. Mải suy nghĩ,Nhài va phải 1 người
- Á!
Vội đứng dậy phủi quần áo,chiếc xe đạp của Nhài đã được người đó dựng dậy bên đường. Nhài ngẩng lên - đó là Hùng ,bạn thân của Việt và cũng là 1 người trong đám trai làng đã từng tán tỉnh Nhài. Hùng tếu táo,hay cười chứ không thâm trầm như Việt. Anh có làn da rám nắng khỏe khoắn. Gia đình Hùng buôn bán ngoài chợ huyện nên khá giả lắm. Hồi đó ở quê,mỗi gia đình anh Hùng có nhà 2 tầng khang trang,nhà Việt là nhà mái bằng thôi. Chính vì Hùng có vẻ ga lăng,lãng tử nên Nhài không dám yêu. Nhài sợ người như Hùng dễ lăng nhăng. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ,Nhài giật mìnhkhi nghe anh Hùng cất tiếng:
- Em làm gì mà thần người ra thế? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?
Nhài ngượng ngùng nói:
- Dạ không ạ. Chào anh Hùng. Anh đi đâu vậy ạ?
Hùng cười để lộ chiếc răng khểnh rất duyên:
- À,lúc nãy anh đi tìm chồng em có tý việc. Em nghĩ gì mà không để ý đường thế? Có đau ở đâu không em?
Ngài xua tay:
- Dạ không sao ạ. Em mải nghĩ chút việc thôi ạ. Thôi chào anh Hùng nhé! En về đây ạ!
Nhài vội chào anh Hùng rồi ra về. Ở làng quê rất hay dị nghị nên cũng không tiện nói chuyện lâu.
Về đến nhà,thấy dì Nụ sang chơi,Nhài mừng lắm,vội chào:
- Chào dì! Dì sang lâu chưa ạ?
Dì Nụ cười hiền:
- Ừ,dì sang 1 lúc rồi ,đang nói chuyện với bà thông gia!
Mẹ Tâm cũng cười:
- Ừ,2 bà đang nói 2 đứa bay nhanh cho các bà bế cháu đấy!
Nhài gượng cười:
- Dạ chúng con sẽ cố gắng ạ!
Nhài nói vậy nhưng trong lòng lo lắng vô cùng. Hơn 7 tháng trôi qua rồi, Nhài chưa có tin vui. Nhài cũng thèm được làm mẹ,khao khát được ẵm bồng con nhỏ,được hát những lời ru êm ái...người này 1 câu,người kia 1 câu..bỗng Nhài thấy áp lực...