- Nhài ơi! Nhài ơi!
Tiếng gọi hốt hoảng của anh Đản và anh Bình khiến bé Nhài đang chơi đùa dưới gốc xoài cùng lũ bạn giật mình
- Hai anh sao thế ạ? Em đang chơi mà!
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của em, anh Đản mặt đẫm mồ hôi, anh Bình mắt đỏ hoe cùng đồng thanh
- Về nhà đi em...Mẹ...Nhanh lên em!
Hai anh không nói nữa mà vội vàng bế Nhài chạy về nhà. Lúc đó bé mới 10 tuổi
Sinh ra trong gia đình nông thôn nghèo ở miền Trung gió Lào cát trắng, Nhài là con út trong nhà có 3 anh em. Bố mẹ đều là những nông dân quanh năm "bán mặt cho đất bán lưng cho Trời" nhưng 3 anh em Nhài đều được học hành không thua kém bè bạn.
10 tuổi, Nhài xinh xắn bụ bẫm. Đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi dài cong vυ't, mũi cao, đôi môi đỏ lúc nào cũng chúm chím. Vẻ đẹp trong trắng ấy không ai nghĩ Nhài sinh ra ở vùng thôn quê. Những nét đẹp ấy, Nhài thừa hưởng từ người mẹ tần tảo dịu hiền. Người mẹ ấy đêm đêm thủ thỉ cùng Nhài nói đủ thứ chuyện cho đến khi Nhài ngủ. Vậy mà giờ đây...
Khi anh Đản và anh Bình bế Nhài về đến nhà đã thấy đông người lắm rồi. Nhài ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ thấy các chú, các thím, các dì ai nấy đều đỏ hoe mắt. Nhài giật mình chạy vào nhà. Bé thấy mẹ nằm trên giường kê giữa giàn bảy, mặc 1 bộ quần áo mới lắm nhưng mắt mẹ khép lại từ bao giờ. Nhài chạy lại lay mẹ :
- Mẹ ơi! Sao mẹ ngủ ở đây ạ mẹ?
Nhưng người mẹ lạnh lắm. Mẹ không mở mắt cười với Nhài như mọi ngày nữa. Bố ôm lấy Nhài, lần đầu tiên bé thấy bố khóc:
- Mẹ đi xa chúng ta rồi con ơi!...
Nhài không hiểu . Mẹ vẫn đang ở đây mà...sao bố nói mẹ đi đâu? Đúng lúc ấy, dì Nụ chạy lại ôm chặt lấy Nhài:
- Sáng nay,mẹ con...bị rơi xuống hố vôi sống đang sôi...mẹ con...không dậy nữa đâu con..
Nhài sững lại. Mẹ mất ư? Mẹ bỏ Nhài như bà ngoại ư? Nhài gỡ tay dì Nụ,chạy lại nắm tay mẹ. Lạnh quá...lúc này, Nhài mới nhìn rõ những mảng bỏng rộp khắp người mẹ dưới lớp đồ mới...Nhài đau...
Chiều hôm đó,mọi người đặt mẹ vào chiếc quan tài lạnh lẽo và đưa ra cánh đồng. Mẹ nằm lại đó, Nhài vẫn không tin nổi tối nay không còn được nằm trong lòng mẹ nữa. Đường ra cánh đồng hôm nay sao thê lương thế...
Những ngày sau đó, Nhài không sao quên được...nửa đêm giật mình bởi sự trống trải, Nhài lại thấy bóng bố trải dài trên tường. Bố thắp nén hương khấn mẹ:
- mẹ nó bỏ tôi rồi...tôi và các con làm sao đây? Mẹ nó lạnh không?
Nhài không còn nước mắt mà khóc nữa...chỉ thấy có gì đó nhoi nhói. Ngày mai ra sao đây?