Nguyên Dục vừa nói dứt lời, Lạc Tinh Vũ liền ngây ngẩn cả người.
Cậu đột nhiên ý thức được Nguyên Dục hiện giờ đang cả người trần trụi ôm lấy mình, hơi thở nóng bỏng bao quanh cổ, đôi lúc còn có thể cảm nhận được chóp mũi hắn khẽ khàng cọ qua.
Lạc Tinh Vũ căng thẳng đến mức chẳng dám thở mạnh, trái tim cũng sắp vọt lên đến cổ họng.
“Lạc Tinh Vũ.” Nguyên Dục đột nhiên gọi cậu một tiếng.
Sống lưng Lạc Tinh Vũ thẳng tắp, mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước: “A……hả? Làm sao vậy?”
Nguyên Dục ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cậu, Lạc Tinh Vũ vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cậu rất muốn nuốt một ngụm nước miếng.
Nguyên Dục hỏi cậu: “Cậu thật sự là Beta?”
Lạc Tinh Vũ ngẩn ra: “…… Cái gì?”
“Cậu không ngửi thấy sao?” Nguyên Dục đẩy cậu ra, chống người muốn đứng dậy, “Tin tức tố trong phòng và trên người tôi, cậu đều không ngửi được à?”
Lạc Tinh Vũ ngẩn người ngồi tại chỗ, nhìn Nguyên Dục mặc xong quần áo, mới phản ứng được Nguyên Dục đang nói gì.
“Tôi là Beta.” Cậu nói xong lại mạnh mẽ hít một hơi, “Tôi có thể ngửi được mùi dầu gội với sữa tắm, tin tức tố của cậu là mùi này hả?”
“……” Nguyên Dục rũ mắt liếc câu một cái, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, không mất bao lâu lại quay lại, trong tay nhiều hơn một bộ quần áo.
Hắn ném quần áo vào tay Lạc Tinh Vũ, “Thay đi.”
Nói xong liền đóng của nhà vệ sinh lại.
Tuy rằng vẫn còn nghi vấn đối với hương vị tin tức tố trên người Lạc Tinh Vũ, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết La Tiểu Khả đang ở bên ngoài vừa gào thét vừa phá cửa, Nguyên Dục thậm chí còn hoài nghi dì quản lí ký túc cũng bị thanh âm của y thu hút đến đây.
Hiệu quả của thuốc trấn định mới điều chế quả thực rất tốt, tuyến thể của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn lấy một lọ phun sương từ trong ngăn tủ ra, xịt chung quanh phòng một lần, Lạc Tinh Vũ đẩy cửa, chậm rì rì bò ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu chỉ thay áo của Nguyên Dục, trong tay cầm chiếc quần sạch sẽ, mếu máo nói: “Tôi không thay được quần.”
Thanh âm cậu nói khẽ run lên, nước mắt lưng tròng nhìn Nguyên Dục, tựa như giây tiếp theo nhất định sẽ bật khóc thành tiếng, “Chân tôi đau lắm ——”
Lạc Tinh Vũ nằm nghiêng trên mặt đất, cuộn chân trái, trên người mặc áo của Nguyên Dục, tóc, quần đều bị ướt dán sát vào làn da, vành mắt phiếm hồng.
La Tiểu Khả vừa vào cửa, liền nhìn thấy một cảnh như vậy.
Y nhìn thấy trong cửa nhà vệ sinh lộ ra một đoạn vải vóc, cùng với một đường vệt nước kéo dài đến bên ngăn tủ cạnh giường, còn có ánh mắt hỗn loạn hơi mất kiên nhẫn của Nguyên Dục vẫn luôn rất lạnh lùng.
Trong đầu oành một tiếng liền nổ tung.
Y miễn cưỡng cười gượng một tiếng, ôm ván trượt nhỏ trong tay thật chặt: “Khụ, có phải là tôi, quấy rầy đến hai người rồi không?”
Nguyên Dục mở cửa ra, chỉ liếc nhìn y một cái rồi lại xoay người đi về phía Lạc Tinh Vũ.
Hắn đỡ Lạc Tinh Vũ dậy, nâng lấy chân trái của cậu, cẩn thật mà kéo quần lên, Lạc Tinh Vũ vừa nãy trực tiếp đạp vào nước, băng vải trên chân đã ướt đẫm, cơ bắp ở cẳng chân đều có chút căng cứng, ngón chân cũng dùng sức căng ra.
“Đi bệnh viện đi.” Nguyên Dục nhẹ nhàng buông chân cậu xuống, một tay chống bên người cậu, một tay còn lại ôm lấy eo, “Có thể đứng lên được không?”
Lạc Tinh Vũ lắc lắc đầu, mặt mày vừa mới nhăn nhó lập tức giãn ra một chút: “Lúc nãy rất đau, chắc là do không chú ý dẫm xuống mặt đất…… Hiện tại không đau nữa rồi, để tôi ngồi một lúc.”
Nguyên Dục cũng không miễn cưỡng cậu, bàn tay ôm eo cũng chống xuống mặt đất, yên lặng nhìn cậu sau một lúc lâu, nói: “Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?”
Giọng điệu của Nguyên Dục rất bình thường, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn hơi rụt rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Này còn không phải do tôi quá sốt ruột sao, gõ cửa phòng cậu vô tác dụng, chỉ đành trèo cửa sổ, may mà bên cạnh cửa sổ phòng cậu có ống nước, không thì không trèo qua nổi……”
Lạc Tinh Vũ càng nói càng nhỏ, đầu cũng càng cúi càng thấp, nhưng vẫn lén nhìn sắc mặt Nguyên Dục.
Nguyên Dục hiện tại nghĩ lại hình ảnh Lạc Tinh Vũ ở ngoài cửa sổ, đều cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tinh Vũ sẽ liều mạng như vậy, còn là ở dưới tình huống nguy hiểm không xác định.
Không có chút xúc động nào là không có khả năng.
“Cảm ơn.” Đồng tử thâm thúy của Nguyên Dục hiếm khi hiện ra một tia dịu dàng, giơ tay vuốt mái tóc hỗn độn của Lạc Tinh Vũ một chút, “Nhưng không được có lần sau.”
Lạc Tinh Vũ thụ sủng nhược kinh, hơn nửa ngày cũng không thốt lên lời.
Đây chính lần đầu tiên cậu được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như vậy, ngoại trừ cái này, trước đó Nguyên Dục còn chủ động ôm cậu nữa, mặc dù chân lại đau nhưng quả thực đáng giá!!
Khi cậu đang chuẩn bị mạnh mẽ mà ôm Nguyên Dục một cái, phối hợp với nhiệm vụ hàng ngày, kích động nói rằng “Tôi thích cậu”, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan.
Lạc Tinh Vũ cùng Nguyên Dục đồng thời nhìn sang bên cạnh, La Tiểu Khả không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh hai người bọn họ.
Tư thế hiện tại của hai người này, ở trong mắt của La Tiểu Khả đã bổ não ra được một loạt hình ảnh, lại kết hợp với những hình ảnh tưởng tượng ra lúc mới vào cửa, y đã hoàn toàn không còn ý nghĩ dư thừa nào khác.
Lạc Tinh Vũ hao hết tâm tư trèo cửa sổ vào phòng Nguyên Dục, chỉ là để…… Tắm chung với Nguyên Dục?
…… Sau đó lại tiện thể làm thêm chút chuyện khác?
“Cái kia, tôi muốn nói là.” La Tiểu Khả chỉ vào Lạc Tinh Vũ chân trái, lại ha hả cười gượng hai tiếng, “Băng vải này bị ướt hết rồi, mau chóng đi thay.”
Nguyên Dục nhìn chân Lạc Tinh Vũ, mím môi, hỏi cậu: “Thật sự không đi bệnh viện?”
“Không đi, không cần đi.” Lạc Tinh Vũ nói, “Trong phòng tôi còn có băng vải, lại quấn lên lần nữa là được, cậu yên tâm đi, xương cốt tôi cứng lắm, bây giờ cũng không cảm thấy đau nữa, nói không chừng đã đỡ rồi……”
“Đưa chìa khóa cho tôi.” Nguyên Dục ngắt lời cậu nói, “Băng vải ở chỗ nào? Tôi đi lấy.”
Lạc Tinh Vũ móc chìa khóa từ trong túi quần ra: “Ở ngăn tủ ở trong cùng ấy.”
“Ài, tôi đi tôi đi cho, các cậu tháo băng vải ra trước đi.” La Tiểu Khả tay mắt lanh lẹ giật lấy chìa khóa, nhanh như chớp mà chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Nguyên Dục đứng lên, xoay người lại đỡ Lạc Tinh Vũ: “Đứng lên, lên trên giường nằm.”
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn đứng lên, dựa vào người Nguyên Dục, đi đến mép giường thì dừng lại, nói: “Quần tôi ướt cả rồi, lát nữa lại làm bẩn giường cậu mất.”
Nguyên Dục cũng phát hiện ra vấn đề này, mặc dù hắn không có bệnh sạch sẽ gì, nhưng chiếc quần ướt đẫm này của Lạc Tinh Vũ mà lăn ở trên giường một vòng thì vẫn có lực sát thương rất lớn, hắn đứng tại chỗ đấu tranh tư tưởng nửa ngày trời, nói: “Cởϊ qυầи ra.”
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, mặt nháy mắt đỏ bừng, tuy cả hai đều là nam, nhưng muốn cậu tùy tiện cởϊ qυầи ở trước mặt người mình thích như vậy, cậu vẫn rất ngượng ngùng.
Chỉ là ngẫm lại Nguyên Dục nude toàn thân mình cũng đã thấy rồi, thì cởi mỗi cái quần có là gì đâu, chỉ tiếc tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, cậu cũng chưa kịp ngắm Nguyên Dục kỹ càng, địa phương mấu chốt một cái cũng chưa nhìn qua……
Mạt đỏ ửng lướt qua gương mặt của Lạc Tinh Vũ trong giây lát, lại bị biểu cảm thất vọng thay thế vào, Nguyên Dục không biết cậu đang suy nghĩ cái loạn thất bát tao gì, lại nói một lần: “Cởϊ qυầи, lên giường.”
“Ồ.” Lạc Tinh Vũ lấy lại tinh thần, chậm rãi cởϊ qυầи ra.
Nguyên Dục liếc mắt một cái, nhìn đến họa tiết hoạt hình trên qυầи ɭóŧ của Lạc Tinh Vũ.
Quần Lạc Tinh Vũ cởi được một nửa, ngồi lên trên giường, cởi ống quần bên phải xuống trước, bên trái không dễ cởi, cậu muốn nhờ Nguyên Dục giúp một chút, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Nguyên Dục không rõ ý tứ mà nhìn mình: “Sao thế?”
“……” Nguyên Dục thật lâu sau mới thoát khỏi chấn động, rốt cuộc vẫn hỏi cái vấn đề mà bản thân luôn muốn hỏi kia: “Cậu là học sinh tiểu học à?”
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Nguyên Dục, mặt xoát cái đỏ bừng.
Cậu có chút hổ thẹn ngồi lùi ra sau, tiện tay kéo một góc chăn che đùi lại, duỗi thẳng chân trái: “Tôi không cởi được.”
Thời điểm La Tiểu Khả vừa quay lại đây để băng vải với chìa khóa, nhìn chiếc quần trong tay Nguyên Dục, lại từ khe cửa nhìn thấy Lạc Tinh Vũ cúi đầu ngồi trên giường, đôi mắt lại phải chịu đả kích thêm một lần nữa, phòng cũng không vào đã trực tiếp rời đi.
Nguyên Dục cảm thấy cái hiểu lầm nay của La Tiểu Khả có giải thích cũng không thể rõ được.
Hắn cầm điện thoại tìm kiếm cách quấn băng vải, sau hai phút cấp tốc học thì bắt đầu động thủ.
Vóc người Lạc Tinh Vũ cao, chân tự nhiên cũng dài, cơ bắp lớn nhỏ trên chân rất cân xứng, làn da lại trắng, đầu ngón chân thậm chí còn lộ ra màu hồng phấn.
Áo cậu mặc chính là chiếc Nguyên Dục thường xuyên mặc ở ký túc xá, cổ áo hơi rộng, nhăn nhúm treo ở trên vai, lộ ra xương quai xanh hãm sâu.
Tuy rằng Nguyên Dục thoạt nhìn rất gầy, nhưng thực tế vẫn có cơ bắp, dù sao có gen Alpha ở đây, về cơ bản cũng phải cường tráng hơn người khác.
Hắn có thể mặc vừa chiếc áo, nhưng Lạc Tinh Vũ không thể, Lạc Tinh Vũ thật sự là rất gầy.
Chân hình như cũng nhỏ hơn hắn một chút.
Kỹ thuật của Nguyên Dục không tệ lắm, quấn băng vai cung ra dáng ra hình, Lạc Tinh Vũ mặc quần của Nguyên Dục vào, nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ rồi.
“Chân còn đau không?” Nguyên Dục hỏi.
“Không đau.” Lạc Tinh Vũ thành thật trả lời, nghĩ đến bài tập của mình còn chưa làm xong, “Bài tập của tôi còn chưa làm xong, cậu muốn tôi xem những cái kia, tôi cũng không hiểu……”
Nói đến bài tập, đầu Nguyên Dục lại một trận đau nhức, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, hắn đột nhiên không thể nhẫn tâm bảo Lạc Tinh Vũ xem đáp án của mình nữa.
“Không hiểu chỗ nào? Tôi giảng cho cậu.” Nguyên Dục nói xong lại thở dài, đi về phía bàn học, “Thôi, trực tiếp lại đây đi.”
Hắn cá là chỗ nào Lạc Tinh Vũ cũng không hiểu đâu.
Hắn cực kỳ kiên nhẫn, cẩn thận giảng ba lần bài tập cho Lạc Tinh Vũ, nói đến mức cả miệng khô khốc, Lạc Tinh Vũ cuối cùng cũng có chút manh mối, tính ra được đáp án.
Thời điểm giải quyết xong toàn bộ bài tập thì cũng sắp tắt đèn, Nguyên Dục đứng dậy vào nhà vệ sinh thu dọn một chút, lúc ra ngoài phát hiện Lạc Tinh Vũ vẫn còn ngồi đó không động đậy.
“Quần áo của cậu ngày mai giặt sạch lại đưa cậu sau.” Nguyên Dục đi đến mép giường nhặt chiếc quần bẩn từ mặt đất lên, “Cậu cứ mặc đồ của tôi về trước đi.”
“Tôi……” Lạc Tinh Vũ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói, “Khoảng thời gian này là thời điểm tân sinh phân hóa nhiều nhất, lúc nào cũng có khả năng có Beta phân hoá thành Alpha hoặc Omega.”
Nguyên Dục nháy mắt đã hiểu một tầng ý tứ khác trong lời nói của cậu, quả thật hắn cũng từng suy xét đến phương diện này, chỉ là hôm nay quá chủ quan, nhưng cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, lúc ở ký túc xá đóng hết cửa sổ vào là được.
Nhưng hắn đột nhiên không muốn nói ra biện pháp này, mà vẫn chờ Lạc Tinh Vũ nói tiếp: “Ừ.”
“Như vậy đối với cậu mà nói thật sự quá nguy hiểm! Lỡ như buổi tối ngày nào đó lại xảy ra chuyện này, tôi mà không ở đây thì làm sao bây giờ?” Lạc Tinh Vũ cố ý dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng, lại nhìn nhìn Nguyên Dục, làm như dĩ nhiên mà nói, “Cho nên trong khoảng thời gian này, tôi muốn ngủ ở chỗ của cậu.”