Không gian yên tĩnh mang theo vài tiếng sóng vỗ bờ, lẫn trong đó là nhịp tim đập chầm chầm, chốc chốc lại mạnh mẽ đến lạ.
Cố Hành Xuyên giật mình tỉnh lại, mặt chôn vào hõm cổ lành lạnh của Tống Nghi, có chút khó thở, hắn híp đôi mắt còn mơ ngủ, thân thể trong lòng thật ấm áp, dễ chịu, Tống Nghi hô hấp sâu, ngủ rất ngon.
Ánh nắng mờ ảo ngoài kia, tiếng sóng vỗ cuồn cuộn, sương sớm giăng kín cả thành phố.
Lông mi của Tống Nghi rất dài tạo thành một bóng nhàn nhạt dưới mắt anh, mắt hai mí đường nét rõ ràng cứ như hai nửa vầng trăng, mũi cao thẳng, nhưng đáng tiếc trên mũi có một vết hồng do mang kính thường xuyên, Cố Hành Xuyên nhìn chăm chú một buổi, nhịn không được mà giương tay chạm vào vết hồng kia, da dẻ tiếp xúc với nhau tạo nên xúc cảm khó nói nên lời.
Trước đây hắn từng rất xem thường kiểu người cứ nói chuyện kết hôn sớm, nhân sinh đẹp đẽ như thế chẳng nhẽ lại bị gông xiềng lại bởi một người, thê thảm đến mức nào nữa kia chứ, còn không bằng thường dịp còn sức trẻ, làm những chuyện bản thân muốn làm, nhưng đáng tiếc, hiện tại hắn...
Hắn muốn sống cùng với Tống Nghi, thế giới ngoài kia có to lớn chừng nào thì cũng không bằng cuộc sống đầm ấm bên anh.
Lúc Tống Nghi ngủ dậy thì Cố Hành Xuyên đã chuồn về phòng thay quần áo tử tế sau đó quay trở lại, cầm trên tay ly cà phê, chân bắt chéo đứng tựa vào tường, thảnh thơi nhìn Tống Nghi mặc quần áo.
Tống Nghi cúi đầu mặc áo sơ mi thì vải áo sượt qua nơi nào đó đang sưng tấy khiến Tống Nghi khẽ kêu một tiếng.
Cố Hành Xuyên bật cười, ánh mắt đầy tà khí như đang miêu tả kiệt tác của hắn, "Có cần anh giúp em bôi thuốc không?"
"Không cần." Tống Nghi nhanh chóng mặc áo vào, anh vò vò tóc trước gương, càng nghĩ càng giận, "Cậu bị thiếu tình mẹ hay gì vậy?"
Cố Hành Xuyên cười thản nhiên, "Đúng đó, anh từ lúc sinh ra chỉ được uống sữa bột, cho nên sau này cực khổ cho cưng rồi."
Tống Nghi liếc xéo hắn qua gương, giễu cợt nói: "Để tôi mua cho cậu một cái bình sữa, sau này ngày nào cũng cho cậu ngậm, vừa lúc cậu đang trong tuổi trẻ em."
"Thứ sữa bột kia anh không thích đâu, muốn sữa của em cơ."
Tống Nghi ngượng đến phát hoảng, anh cố gắng như không có gì mà nở nụ cười: "Vậy cậu không có cơ hội đâu, cậu được cái hút khô fan cậu thôi."
Cố Hành Xuyên cười khẽ một tiếng, hắn đi tới, cúi đầu hôn xuống trán Tống Nghi một cái, "Cưng hung dữ như thế, coi chừng cha mẹ chồng không có thích cưng đâu đó."
"Là chú và dì." Tống Nghi nhấn mạnh, nhàn nhạt nói: "Người khác có thể thích tôi hay không không phải do tôi quyết định."
Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng, "Giỡn thôi, cha mẹ anh thích cưng lắm."
Tống Nghi liếc xéo hắn, đẩy nhẹ kính, khóe miệng nhếch lên, "Tôi biết chứ, làm sao có ai mà không thích tôi được."
Cố Hành Xuyên thích cực cái dáng vẻ cao lãnh tự luyến này, hắn nhéo nhéo má của anh, không nhịn được mà giày vò một trận.
Lúc ăn sáng xong, Cố Thiệu Nguyên dẫn Cố Hành Xuyên đi tham gia lễ nhậm chức trong thành phố, mẹ Cố thay hắn đưa Tống Nghi vào khu thương mại trong nội thành, trước khi đi Cố Hành Xuyên còn kéo mẹ Cố lại nói nhỏ, mẹ Cố còn vui vẻ mà gật gật đầu.
Lúc Tống Nghi còn là Alpha thì anh sợ nhất chính là đưa Omega đi dạo phố, nhưng Omega bên cạnh anh đều rất thích dẫn anh cùng đi dạo phố, thứ nhất là anh đẹp trai, nổi tiếng, thứ hai anh là người trả tiền, tổng kết lại hai điều này thì anh chính là lựa chọn tốt nhất cho việc dạo phố.
Mẹ Cố không cần Tống Nghi phải trả tiền, thậm chí bà còn mua cho Tống Nghi không ít thứ.
Lúc này bà đang đứng trước một kệ gỗ mà chọn lựa cà vạt, bà đưa một cái cà vạt lên ướm thử vào người anh, "Cà vạt màu đen này nhìn rất hợp với con."
"Cảm ơn dì nhưng con thấy đã đủ rồi ạ." Tống Nghi nếu nhớ không lầm thì bà vừa mua cho anh năm sáu cái.
"Không đủ đâu, vừa nãy mua là dành cho mùa hè, bây giờ nên lựa thêm cho mùa đông." Mẹ Cố đưa cà vạt cho tài xế đi phía sau, cà thẻ đóng gói.
Tống Nghi nhìn nhãn mác, lập kế hoạch trở về sẽ chuyển lại cho Cố Hành Xuyên, có hơi đau ví rồi.
Bởi vì là diễn viên nên anh ít nhiều cũng phải mua đồ hiệu, thỉnh thoảng mua mấy bộ quần áo trang hoàng lại vẻ ngoài, nhưng không phải tất cả đều là hàng hiệu, những món khác phối làm sao thật sự hợp là được, chuyện mua đồ hiệu cứ như mua cải trắng này khiến anh thật sự không chịu nổi.
Mẹ Cố lôi kéo Tống Nghi đi mua mấy bộ quần áo cùng phụ kiện, đi dạo một vào đến khi mệt lử thì hai người vào bên trong một cửa hàng bánh ngọt mà nghỉ ngơi.
Mẹ Cố quấy li cà phê, mắt liếc nhìn về phía cửa hàng đồ trẻ con đối diện, dò hỏi: "Đồ trẻ con ở bên kia đẹp quá, con có thích trẻ con không?"
Tống Nghi cảm thấy câu hỏi này hơi là lạ nhưng anh lại không nghĩ nhiều, nghĩ tất cả chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi: "Con rất thích trẻ con, tụi nhỏ rất đáng yêu."
Trước đây anh không có thích trẻ con chút nào vì chúng rất quậy, nhưng khi anh mang thai thì nhìn chúng lại thuận mắt hơn rất nhiều.
Mẹ Cố làm ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, bà cười khanh khách nhìn Tống Nghi, "Dì cũng thích trẻ con lắm, bạn bè của dì đều đã có cháu ôm, đi uống trà chiều cũng mang cháu theo, dì thật ao ước được như thế."
"Nói không chừng bọn họ cũng ao ước sinh hoạt thanh nhàn của dì đó." Tống Nghi cười cười.
"Dì có gì đâu mà ước ao?" Mẹ Cố uống một chút cà phê, cúi đầu ủ rĩ, "Con cũng biết rõ tính khí của Hành Xuyên rồi đó, không ai quản nổi nó cả, dì thật hi vọng sẽ có người thay dì quản được nó."
Tống Nghi cười cười không nói, cái gì cần trả lời thì trả lời, cái gì không nên thì anh vẫn rõ.
Mẹ Cố thở dài: "Nó cứ như thế làm dì rất lo lắng, dì với cha của nó yêu cầu với con dâu cũng không cao, cha nó kiên trì không kết thông gia với ai, chỉ muốn tụi nó tự hai bên tình nguyện, những thứ khác đều không quan trọng, dù sao dì với chú cũng chỉ là bậc cha mẹ, sinh hoạt gia đình là do nó tự quyết định."
"Vâng, dì nghĩ như vậy rất sáng suốt ạ, con tin tưởng Hành Xuyên nhất định sẽ dẫn về con dâu đủ làm dì mãn nguyện." Tống Nghi giả vờ như không hiểu ý.
Mẹ Cố lau nhẹ khóe môi, bà ngẩng đầu nhìn Tống Nghi rồi cười nhẹ: "Hi vọng có thể mượn lời chúc của con."
Tống Nghi còn chưa kịp trở về Cố gia thì Tống Khiết đã gọi một cuộc điện thoại đến, tính thời gian này thì trong nước đang là nửa đêm.
Nhưng nghe ra thì cũng không phải chuyện gì lớn, Triệu Hồng Nham bị tụt huyết áp, nửa đêm được đưa vào bệnh viện, mấy năm gần đây không phải là lần đầu, chỉ là lần này bà muốn Tống Nghi đến thăm bà.
Người vừa có tuổi một cái là như thế, khi còn trẻ đem chuyện con cái không phải là chuyện to tát gì, đến già thì cần có con ở bên, liền bắt đầu kiếm tìm tình thương từ con, muốn chứng minh con yêu mình mới có thể an tâm.
Tống Nghi thật bất đắc dĩ, anh nói một tiếng với Cố Hành Xuyên, hai người cùng tạm biệt cha mẹ Cố, ngồi lên máy bay để về nước.
Về quốc nội, nhìn sân bay vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tống Nghi cảm thấy chuyến du lịch này thật vi diệu, anh và Cố Hành Xuyên đã thành tình nhân, cũng cắt đứt với Thẩm Lê.
Cố Hành Xuyên muốn cùng Tống Nghi đến bệnh viện nhưng đã bị anh thẳng thắn từ chối, Cố Hành Xuyên rất không vui, nhưng Tống Nghi làm thế là vì muốn tốt cho hắn, nhà anh loạn như thế, chính anh còn cảm thấy đau đầu, nếu như Cố Hành Xuyên cũng bị kéo vào thì sẽ thành hai người đều không vui, thật sự không cần thiết.
Lại nói, chút chuyện nhỏ này, anh vẫn có thể xử lí tốt.
Hai người đến trước bệnh viện thì chia làm hai ngả, Cố Hành Xuyên trở về công ti đại diện, Tống Nghi thì hít sâu một hơi rồi bước vào bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân rất yên tĩnh, hành lang không có một bóng người, Tống Nghi lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn của Tống Khiết gửi qua, anh đi đến trước cửa phòng bệnh của Triệu Hồng Nham, còn chưa đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng gọi điện thoại ồn ào, Triệu Hồng Nham đang gọi video với người nào đó.
"Con phải tự chăm sóc mình cho tốt, dì có xem trên mạng nói nước ngoài rất loạn, trị an vô cùng kém, ai cũng có thể bị thương, con cũng phải cẩn thận một chút." Triệu Hồng Nham dặn dò cần thận.
"Con biết rồi, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, dì cũng phải nhanh chóng khỏe, đừng làm cho con phải lo lắng cho sức khỏe của dì nữa nha."
Thanh âm này... là Thẩm Lê?
Tống Nghi, anh sững sờ đứng ngoài cửa, Thẩm Lê liên hệ lén lút với Triệu Hồng Nham để làm gì?
Anh đột nhiên có cảm giác không thoải mái đến kì quái, có loại cảm giác không khỏe, tuy rằng trước đây Thẩm Lê hay đến nhà Tống Nghi ăn cơm, nhưng lấy thân phận bạn học của anh, cậu ta lén lút gọi video cho Triệu Hồng Nham là có ý gì?
Tâm tình của Triệu Hồng Nham không tệ, bà cười cười, "Chỉ có hai người chúng ta, con đừng có gọi là dì nữa, trước đây con gọi thế nào thì bây giờ cứ gọi như thế, dì thích nghe con gọi như thế hơn."
Thẩm Lê im lặng một hồi, giống như rất khó khăn mà thốt ra một tiếng: "Mẹ..."
Da gà của Tống Nghi dựng lên, anh và Thẩm Lê không thành đôi, thế nên không thể kết hôn, Thẩm Lê tại sao gọi Triệu Hồng Nham là mẹ?
Đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Lê nói tiếp: "Mẹ nhớ chú ý sức khỏe, mấy ngày nữa con về sẽ mang khăn lụa tặng cho mẹ..."
"Con không cần tặng quà cho mẹ đâu, chỉ cần tặng cho Tống Nghi chút quà là được, mẹ mới biết con lấy suất học bổng của nó, đứa nhỏ này... Tại sao con lại làm như thế?" Triệu Hồng Nham đè thấp thanh âm.
Tống Nghi đứng ngoài cửa, anh trở về từ một đất nước thật xa, bây giờ ngay cả một bước cũng không muốn vào, thái độ ôn hòa của Triệu Hồng Nham đối với Thẩm Lê thì ngay cả Tống Khiết cũng không được, nói chi đến Tống Nghi.
Trong lòng anh có chút mệt mỏi, anh xoay người nhanh chân rời đi, anh đi gặp bác sĩ chính, nói chuyện về bệnh tình của Triệu Hồng Nham, xác nhận bệnh không quá nghiêm trọng thì chạy xe về nhà.
Trước đây anh từng nghĩ, cuộc sống như vậy đã coi là thành công rồi, tuổi anh còn trẻ, tồn tại được ở chốn đế đô phồn hoa, có nhà có xe, bên trong vòng giải trí cũng có danh tiếng, có thực lực, tiền đồ rộng mở, nhưng khi nói đến quan hệ trong gia đình thì bất kể là Tống Khiết hay là Triệu Hồng Nham, đều bị anh xử lí đến rối tinh rối mù.
Cố Hành Xuyên nhìn rõ điểm đó, trước đây từng nói anh cứ như mẹ của Tống Khiết, khiến Tống Khiết biến thành như thế.
Tống Nghi nghiêm túc suy nghĩ, quan hệ của anh và Triệu Hồng Nham trở thành như thế có lẽ là hơn một nửa do anh quá dung túng mà thành, luôn nghĩ dĩ hòa vi quý, lùi được thì lùi, lùi cho đến khi không lùi được nữa mới ra nông nỗi này, Triệu Hồng Nham mới lặp đi lặp lại việc thăm dò giới hạn của anh nhiều lần.
Nhưng anh nhất thời không biết gia đình bình thường sẽ xử lí quan hệ như thế nào, làm thế nào mới có thể giải quyết được mâu thuẫn gia đình, anh không biết nữa.
Tống Nghi về tới tiểu khu, anh đậu xe xong đang chuẩn bị lên nhà thì nghe thấy tiếng kèn vang lên từ đằng sau lanh lảnh, anh còn tưởng là Cố Hành Xuyên về, ai ngờ khi quay đầu lại thì không phải là chiếc xe quen thuộc.
Cửa xe đẩy ra, bước xuống là một người đàn ông vóc dáng dong dỏng.
Thẩm Độ mặt một bộ tây trang chỉnh tề, khóe miệng cười cười, cử chỉ tao nhã đi đến, từng bước từng bước cứ như một thước phim xưa cũ, một giây sau cứ như sẽ có tình tiết quỳ xuống cầu hôn.
Tống Nghi không ưa Thẩm Độ, nhưng một màn này đúng là vui tai vui mắt.
Thẩm Độ đi đến bên cạnh anh, mặt đầy ý cười: "Hôm nay đến tìm bạn, không ngờ lại được gặp em ở đây."
"Thật là khéo." Tống Nghi mang theo ý tứ sâu xa mà cảm thán một câu.
Mặt Thẩm Độ không biến sắc, "Chắc trời đã định chúng ta có duyên với nhau."
Tống Nghi cười không nói, chờ xem gã định làm trò gì.
Thẩm Độ đυ.ng vào một quả hồng mềm, vẫn diễn vai thân sĩ, "Có duyên như vậy, có thể hân hạnh mời em uống một ly được không?"
"Uống một ly cũng không được rồi, bạn trai còn đang chờ ở nhà tôi." Tống Nghi nhấn thật mạnh hai chữ bạn trai, nhắc nhở Thẩm Độ đừng có phí sức trên người anh nữa.
Thẩm Độ híp mắt, cười cười nói: "Thật có lỗi, tôi tưởng hai người đã chia tay rồi chứ."
Tống Nghi nghĩ thầm, định cho gã chút mặt mũi, không ngờ sau đó Thẩm Độ lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh, "Nhưng thật xin lỗi, tôi thích nhất là được thách thức, đặc biệt với người đã có bạn trai."
"Da mặt của anh cũng dày thật." Tống Nghi triệt để lật mặt với Thẩm Lê, cũng không để ý đến mặt mũi của vị anh trai Thẩm Lê này.
Thẩm Độ cúi đầu cười khẽ, gã ngẩng đầu lên nhìn Tống Nghi, không một chút e ngại, "Không thể trách tôi da mặt dày được, muốn trách thì trách mị lực của em quá lớn, khiến tôi cứ nhớ mãi không quên."
Trước đây từng có nhiều người tỏ tình trước mặt Tống Nghi, anh cũng đã quen rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một kẻ không biết xấu hổ như Thẩm Độ, trong lòng không khỏi mắng trình độ vô liêm sỉ của gã, "Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chúng ta không có khả năng."
Anh không thích kiểu người như Thẩm Độ, tuy rằng đẹp trai thật nhưng lại không bằng Cố Hành Xuyên.
Thẩm Độ vô cùng kiên nhẫn, gã bước về phía trước một bước, Tống Nghi theo phản xạ mà lùi về phía sau, lại bị Thẩm Độ ép vào tường, phần lưng anh dán thật chặt vào vách tường, cảnh giác nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Nghi, ngón tay kiều diễm vuốt ve mu bàn tay, đôi mắt phát sáng dưới ánh đèn.
Tống Nghi rút mạnh tay về nhưng lại bị Thẩm Độ kéo lại, giống như là đang giằng co, Thẩm Độ nắm tay anh thật chặt, cười ám muội: "Em cứ như vậy sẽ làm tôi nhịn không được mà cưỡng hôn em đó."
"Tốt nhất là anh đừng có suy nghĩ này." Tống Nghi hạ thấp giọng nhắc nhở.
Thẩm Độ ngẩn ra rồi ngay lập tức khẽ cười, gã kề sát vào Tống Nghi, mặt đối mặt, "Sao em lại lạnh lùng đến vậy? Suy nghĩ thôi cũng không được hay sao?"
Tống Nghi không thể tránh được, sắc mặt không khỏi âm trầm, anh cân nhắc nếu Thẩm Độ thật sự muốn làm tới thì phải đối phó làm sao với gã: "Anh tránh đường, tôi phải về nhà."
"Tôi đã không cho đâu?" Thẩm Độ dán sát, hô hấp hạ xuống môi của anh, tầm mắt chầm chậm miêu tả đôi môi mềm: "Có người nói với em điều này chưa? Môi của em nhìn rất mềm đó."
Cố Hành Xuyên ở trên giường từng nói lời này không chỉ một lần, dùng loại khí chất đặc biệt vừa ngây thơ vừa bá đạo khiến Tống Nghi khắc sâu ấn tượng, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất diễm tình, còn nghe Thẩm Độ nói chỉ khiến anh cảm giác buồn nôn.
"Thẩm Độ, tôi nói lại lần cuối, tôi phải về nhà." Ngữ khí của Tống Nghi không có chút tình cảm nào."
Thẩm Độ tức giận thở dài, đang muốn thu cánh tay lại thì đột nhiên nghe tiếng ầm.
Hai người đều giật mình rồi đồng thời xoay đầu, một chiếc McLaren hung hãn lao chiếc xe của Thẩm Độ khiến xe của gã bị tung lên, túi khí bên trong xe cũng bị bung ra, đồ đạc rơi xuống cả, trông vô cùng thê thảm.
Ngay sau đó, Cố Hành Xuyên bước xuống xe, sải chân dài bước đến, trong chớp mắt tóm chặt lấy sau gáy của Thẩm Độ, đấm mạnh một quyền tới, lực đạo vô cùng đáng sợ, Thẩm Độ dù thế nào cũng chỉ là một phú nhị đại văn nhược, đến tốc độ phản ứng cũng không kịp.
Bất chợt bị đấm một cú khiến Thẩm Độ trong nháy mắt thấy sao bay đầy trời, nhưng gã vẫn không quen phản kháng, siết chặt nắm đấm định đánh lại.
Nhưng bình thường Thẩm Độ ngoài đi tập gym cũng chỉ chạy bộ, bơi lội, làm sao so sánh lực tay với một Cố Hành Xuyên quanh năm trèo núi, không quá mấy hiệp, chỉ toàn bị chịu ăn đấm.
Cố Hành Xuyên hạ thủ không thèm lưu tình, sắc mặt âm trầm, ngũ quan tuyệt mỹ trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó mày dám đυ.ng vào người của lão tử, mày có tin tao băm mày ra cho chó ăn không hả? Tao sẽ cho mày chết mà không biết vì sao mày lại chết!"
Thẩm Độ bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, phú nhị đại trong vòng cũng không ngang như vậy, vừa đánh đã muốn gϊếŧ người ta, gã không còn sức chống trả, nhưng thua người không thua trận, hung tợn mắng: "Mày cứ chờ xem, mày dám động thủ với tao, mày sẽ phải hối hận!"
Editor có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người vì đã ra chương lâu như thế T^T Sẵn đây mình cũng có vài điều muốn tâm sự, chuyện là mình vừa chuyển trường mọi người ơi, mình học một năm ngành Luật nhưng sau đó vì không hợp nên mình đã chuyển qua trường khác để được học ngành bản thân thật sự yêu thích, đó là lí do gần đây mình hơi bận xíu (chương trình tân sinh viên thì mọi người biết đó, loạn xì ngầu hết). Giờ cũng ổn định hơn xíu rồi nên mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn hơn nha ~ À, có bạn nào học Văn Lang không, làm quen đi nè, có gì đi cà phê với nhau ~