Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 13

Chương 13

Trong quán bar mờ ảo, người ta chỉ mãi mê nhìn cảnh trên sàn nhảy mà không ai chú ý đến một vị đại nhân vật đang ngồi trong góc tối.

Nếu không thì weibo ngày mai sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

Sau khi ra khỏi quán bar thì cũng đã mười một giờ khuya, gió nóng đập vào mặt mang theo vị mặn của biển, dọc đường thành phố là những ngọn đèn rực rỡ như cầu vồng, đẹp không sao tả xiết.

Tống Nghi đi đến cửa resort, Cố Hành Xuyên không hề có ý rời đi, hai tay của hắn đút trong túi, chậm rãi đi phía sau hai người.

Mắt thấy Trình Tụng cùng Tống Nghi trước sau cùng nhau lên phòng, Cố Hành Xuyên đột nhiên ngẫm ra, hắn chỉ chỉ hai người họ, cười nhạo nói: "Tống Nghi, cậu như vậy có phải rất khó coi không? Muốn ở cùng một phòng với bạn cậu sao?"

"Đêm nay Pháp đá với Argentina, tôi và Trình Tụng muốn xem chung." Tâm tình Tống Nghi không tệ, anh vốn đã vô cùng mong đợi trận hôm nay.

"Mấy giờ đá?" Cố Hành Xuyên nhìn Trình Tụng, âm thanh nghe không quá cao hứng.

Muộn như thế mà còn xem đá bóng với nhau, quan hệ tốt đến vậy à?

Trình Tụng mỉm cười, tầm mắt y đảo qua lại giữa Tống Nghi và Cố Hành Xuyên.

Nể mặt chai sữa lúc trong quán bar, Tống Nghi bình tĩnh lấy điện thoại ra tra lịch đá, "Hai giờ."

"Muộn như vậy?" Cố Hành Xuyên cau chặt mày, hắn khoanh tay, nhìn Tống Nghi chằm chằm, vênh mặt hung hăng, "Khuya mà còn làm ồn như vậy, cậu không ngủ nhưng người khác phải ngủ chứ."

Tống Nghi nghĩ thầm, phòng cách nhau xa vạn dặm, bộ tai của cậu tu luyện ngàn năm rồi hay gì, "Cảm ơn cậu đã nhắc, tôi sẽ giảm âm thanh tivi, đảm bảo cho người khác có thể nghỉ ngơi."

Cố Hành Xuyên chần chừ vài giây, trong con ngươi đen nhánh hiện ra tâm tình phập phồng, hắn bước theo Tống Nghi mấy bước, "Không được, tôi không yên tâm, cậu ngày mai xem phát lại đi."

Tống Nghi trong lòng đã có hơi tức giận, tên tiểu tử này làm như là cảnh sát trị an vậy, sao lại quản nhiều như thế, anh siết chặt nắm tay, thật sự muốn đấm Cố Hành Xuyên một đấm, nhưng đang ở trước mặt Trình Tụng, anh nhẫn nại nói, "Một trận đấu phát lại thì làm gì có linh hồn, trận bóng phải xem trực tiếp mới có thể cảm nhận được bầu không khí chứ."

Cố Hành Xuyên cắn môi, tầm mắt lướt qua Tống Nghi cùng Trình Tụng, hắn nâng cằm, lạnh nhạt nói: "Cậu thích làm gì thì làm, nhưng nếu làm phiền tới người khác thì tôi sẽ đập nát tivi phòng cậu."

Nói xong, Cố Hành Xuyên khí thế hùng hổ, sải từng bước chân dài vào thang máy.

Tống Nghi tức đến đau gan, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Hành Xuyên, trong lòng giơ lên ngón giữa thật mãnh liệt.

Cậu cứ đắc ý đi, một khi đã hơ khô thẻ tre thì tôi liền lột da cậu.

Trình Tụng vỗ vai anh, suy tư nói: "Hai người các cậu thật thú vị."

Tống Nghi thở dài, để Trình Tụng thấy trò cười của hai người rồi, anh bất đắc dĩ nhéo nhéo sóng mũi, "Chuyện ngày hôm nay cậu đừng có để trong lòng làm gì, tuy rằng miệng của cậu ta độc thật nhưng cũng không có ác ý gì đâu."

Trình Tụng hiểu rõ, y cười cười, "Tớ gì không sao, nhưng nếu cậu có phiền toái gì cứ nói với tớ, tớ quen với đạo diễn Dương, tớ sẽ giúp cậu giảng hòa."

Tống Nghi cảm động, có một người bạn biết săn sóc như Trình Tụng thật sự quá hạnh phúc.

Trận bóng đá giữa Argentina và Pháp vô cùng đặc sắc, Tống Nghi xem đến sôi trào nhiệt huyết, cảm xúc dâng trào, thảo luận với Trình Tụng ngày càng phấn khởi.

Trình Tụng vô cùng am hiểu bóng đá, tuy rằng y thường ngày không hay đá bóng nhưng lại nói đến rõ ràng mạch lạc, y có thể hạ bút thành văn với tiểu sử của từng cầu thủ, so với bình luận viên còn chuyên nghiệp hơn.

Tống Nghi nghe đến ngẩn ra, trong lòng anh thầm bội phục hiểu biết của Trình Tụng.

Đang lúc cao hứng thì chuông cửa vang lên, Tống Nghi xem đến say mê, mắt không thèm chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào tivi.

Trình Tụng ở gần cửa nên nghe thấy, "Tớ đi xem."

Tống Nghi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện kèm theo tiếng bước chân của hai người, anh thả khoai tây chiên xuống mà nghiêng đầu nhìn sang, Cố Hành Xuyên mặt không cảm xúc đứng sau lưng anh, hắn mặc chỉnh tề, chỉ là mái tóc dài còn đang rũ nước, rơi từng giọt từng giọt xuống lưng của Tống Nghi, hình thành một mảng lấm tấm to nhỏ trên y phục nhạt màu.

Trình Tụng bất đắc dĩ mà nhún vai.

"Máy sấy phòng tôi bị hỏng." Thanh âm hắn vô cùng bình tĩnh, mắt Cố Hành Xuyên đảo quanh phòng, tầm mắt dừng lại trên chăn nệm chỉnh tề trên giường vài giây, trong lòng thư thái hơn một chút, "Máy sấy của cậu ở đâu?"

Thật ra thì máy sấy không hỏng, nhưng tại vì hắn không yên lòng chút nào, Cố Hành Xuyên cảm thấy Trình Tụng không phải người tốt, tuy rằng Tống Nghi rất hoàn mỹ nhưng ở phương diện tình cảm thì anh rất đơn thuần, sẽ không phải là bị Trình Tụng lừa đó chứ?

Là "bạn bè" thì phải quan tâm nhau một chút.

Tống Nghi chỉ vào phòng tắm, anh cũng không để bụng, nhưng không ngờ Cố Hành Xuyên sau khi sấy khô tóc thì ung dung ngồi xuống ghế sopha, khoanh hai tay, say sưa xem trận đá trong tivi.

"Cậu có xem bóng đá à?" Tống Nghi kinh ngạc.

Cha Cố thuộc nhóm người di cư sớm, Cố Hành Xuyên từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, đến trung học mới về nước.

Mà ở Mỹ thì bóng bầu dục cùng bóng rổ rất phát triển, còn bóng đá thì rất ít người chơi, cũng không có độ nóng, Tống Nghi nghĩ Cố Hành Xuyên cũng chẳng thể nhận ra được bao nhiêu cầu thủ bóng đá.

"Xem nhiều hơn cậu là được."

Cố Hành Xuyên nghiêng người, vài sợi tóc lòa xòa phủ lên mặt, cổ thon dài, hầu kết trượt lên xuống mỗi khi hắn nói chuyện, càng cộng thêm mầy phần gợi cảm khác thường.

Tim Tống Nghi đột nhiên đập nhanh, từ nhỏ đến lớn anh được nuôi dạy như một Alpha nên việc thích nhìn cái đẹp là không có gì lạ.

Cố Hành Xuyên không phải loại "tiểu bạch thỏ" mà Tống Nghi yêu thích, nhưng "đại sói hoang" thoạt nhìn cũng là một loại phong vị.

Trình Tụng trở lại sau khi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, không nghĩ tới chuyện Cố Hành Xuyên lại mặt dày ngồi lại như vậy, mà trùng hợp chỗ hắn ngồi lại là chỗ của y, ép sát Tống Nghi vào trong góc.

Trình Tụng bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Cố Hành Xuyên, y muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Tống Nghi về trận bóng nhưng tư thế ngồi của Cố Hành Xuyên nghiêm chỉnh, giống như tư thế thẳng tấp trong quân đội vậy, mà hắn lại là người cao to cường tráng, cản được tầm mắt của Trình Tụng bằng cả cơ thể.

Trình Tụng không có cơ hội trao đổi ánh mắt với Tống Nghi.

Tống Nghi tập trung tinh thần cao nên anh không chú ý đến bầu không khí vi diệu này, anh như nghĩ tới điều gì mà nói, "Ngày mai cậu có cảnh quay, thức khuya xem bóng đá như vậy có ảnh hưởng tinh lực* gì không vậy?" [Tinh lực: tinh thần và thể lực]

Cố Hành Xuyên lạnh nhạt nói: "Cậu không cần quan tâm tinh lực của tôi làm gì, tự lo cho cậu đi."

Tống Nghi bị mất mặt nên không còn gì để nói, anh chuyên tâm xem bóng đá.

Cố Hành Xuyên có thể thức nhưng sáng mai Trình Tụng phải gặp một người phụ trách hạng mục, y không thể lấy công việc ra mà đùa giỡn.

Trình Tụng vừa đi thì trong phòng chỉ còn lại hai người, không còn ai để bình luận trận bóng cả, tâm tình kích động của Tống Nghi cũng dần dần nguội lạnh.

Trong lòng anh đột nhiên lạnh lẽo cũng tĩnh lặng, anh liền phát hiện không ổn, âm lượng tivi được mở rất nhỏ, trong ban đêm yên tĩnh mang theo dòng diện lưu thanh nhẹ nhàng.

Đêm nay uống nhiều rượu, trong không khí quanh quẩn mùi rượu Brandy phát ra từ người Cố Hành Xuyên, mát lạnh cùng ngọt ngào.

Cố Hành Xuyên ngồi bên cạnh anh, phóng đãng mà gác chéo hai chân, bắp thịt cường tráng dán vào chân của Tống Nghi, nhiệt độ ấm áp lan truyền qua lớp vải vóc, nóng đến dụ người.

Bầu không khí này quá thân mật cùng mập mờ, Tống Nghi lại không thể nào quên được chuyện xảy ra ở kì nghỉ phép trước nên anh bất động thanh sắc mà kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Tống Nghi nhanh chóng đứng lên, anh thuận miệng tìm một lí do, "Thuốc giải rượu hôm trước cậu cho tôi còn một ít, cậu uống xong thì về nghỉ ngơi đi cho khỏe."

Cố Hành Xuyên trừng mắt nhìn Tống Nghi.

Thuốc giải rượu còn dư được đặt dưới kệ tivi, Tống Nghi ngồi xổm trước tivi, anh cúi đầu kéo ngăn tủ ra.

Tư thế này đối với Tống Nghi là vô thức nhưng với góc nhìn của Cố Hành Xuyên lại có một bộ dáng khác.

Tống Nghi mặc áo sơ mi, theo động tác mà cơ bắp căng chặt, lộ ra một đoạn eo gầy gò, làn da dưới ánh sáng của tivi mà trắng đến trong suốt, đi xuống dưới một chút là một cái mông rất căng tròn, dưới lớp quần tây mà cong lên một vòng, nhìn mà rất muốn bóp một cái.

Cố Hành Xuyên khe khẽ tặc lưỡi, không biết là đang cảm thán cái gì.

Tống Nghi cầm thuốc giải rượu đứng lên, anh nhìn biểu tình thòm thèm của Cố Hành Xuyên mà khẽ cười, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Nhớ Thẩm Lê." Cố Hành Xuyên không chút nghĩ ngợi mà để chữa ngượng.

Động tác rót nước của Tống Nghi hơi ngừng lại, anh khẽ thở dài nói: "Tôi cũng nhớ em ấy."

"Không được." Cố Hành Xuyên lườm anh, uy hϊếp mà nói, "Không cho phép cậu nhớ Thẩm Lê."

Đã hơn nửa đêm, Tống Nghi không có tâm trạng diễm trò cùng hắn, anh cười cười, "Cậu quan tâm tôi nhớ ai sao? Cậu có thể cạy đầu tôi ra được à?"

Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm, hắn nhả ra từng chữ một: "Tôi không cho phép cậu nhớ em ấy, tôi không thèm cạy đầu cậu làm gì, tôi sẽ dùng nắm đấm mà mở đầu cậu, hiểu chưa?"

Bệnh thần kinh không thể chọc được, Tống Nghi cũng không thèm chọc hắn làm gì, anh chịu thua nói, "Được rồi, tôi sẽ không nhớ em ấy."

Cố Hành Xuyên hơi nâng cằm, hắn ngay lập tức nghĩ đến điều gì liền hung tợn nói, "Cậu không được nhớ ai hết."