Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 9: Đừng quan tâm

Phó Thanh Sơ thay xong quần áo, nhìn nam sinh đưa lưng đứng bên ngoài, đứng thẳng tắp dưới mưa.

Cậu ta ở trong mắt mình, là một nam sinh kiêu ngạo hống hách, sẽ nóng nảy sẽ không chịu thua, thấy hình xăm của mình, tất cả khϊếp sợ đều biểu hiện ở trên mặt, một chút cũng chưa từng che dấu.

Tâm tình Phó Thanh Sơ đột nhiên bực bội, bí mật bị che giấu nhiều năm lại bại lộ trước mặt người khác, đặc biệt là ở trước mặt cậu ta, trong lòng tự dưng lại không hiểu vì sao lại thấy nóng nảy.

Kiều Nhạn mới tới Bình Thành được mấy năm nay, ngoại trừ Chúc Xuyên, không có người nào biết anh là Omega, biết anh hút thuốc uống rượu đánh nhau hình xăm, phóng túng tận hưởng cuộc sống.

Phó Thanh Sơ có dự cảm, mọi bí mật của mình hết thảy đều sẽ bị Thẩm Tuyển Ý phát hiện ra, đem mọi bí mật mà anh cố giấu, đều đào bới ra, mặc cho cậu ta tìm hiểu.

Mà anh thì vô lực phản kháng.

Phó Thanh Sơ duỗi tay đè mạnh xuống huyệt Thái Dương, tìm hai ống thuốc ức chê, tiêm trong một lần, muốn cùng Thẩm Tuyển Ý ở chung một đêm, phải vô cùng cẩn thận.

Phó Thanh Sơ mở cửa sổ, cho bay bớt mùi của thuốc ức chế, lại cài cẩn thận nút áo, cúi người duỗi tay gõ cửa sổ xe.

"Vào đi."

Thẩm Tuyển Ý xoay người, trên mặt có chút hơi xấu hổ, mặt mũi toàn thân đều bị mưa xối ướt, từng sợi tóc ướt nhẹp dán vô mặt.

"Nếu tôi mà vào, sẽ đem xe của thầy làm ướt, thầy đưa quần áo cho tôi đi, tôi về trên núi thay." Thẩm Tuyển Ý đem cửa sổ xe khép lại, lớn tiếng nói.

Đột nhiên một tia sét đánh xuống, tia sét làm hiện rõ khuôn mặt tái nhợt của Phó Thanh Sơ, trên lông mi còn vương lại giọt nướt, làm đôi mắt thêm ướŧ áŧ.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy nơi nào đó của mình vừa mới bình tĩnh, lại có điểm xao động, nhịn không được lui về phía sau một bước, đột nhiên mưa to như trút nước.

Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày: "Mau vào."

Thẩm Tuyển Ý bất động.

"Xe ướt quan trọng, hay người ướt quan trọng?" Này Phó Thanh Sơ hơi chau lại, thu hồi tầm mắt: "Trên núi cũng không có chỗ cho cậu trú, cậu muốn ở chung lều với Lương Văn Văn hay sao?"

Thẩm Tuyển Ý tự hỏi nửa giây, kéo cửa xe vô ngồi chung, ở cùng một chỗ với một Omega có thể phát tình bất cứ lúc nào?

Không được.

Phó Thanh Sơ duỗi tay từ ghế sau cầm lấy một cái túi, bên trong có một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen giống như bình thường anh hay mặc, còn có một cái qυầи ɭóŧ màu trắng.

"Quần áo của tôi, có khả năng không vừa người cậu, cậu mặc tạm đi, sáng mai hết mưa rồi tôi đưa cậu về trường học đổi lại."

Thẩm Tuyển Ý nhận đồ, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình, lấy qυầи ɭóŧ nhìn thử, thoáng nhìn xuống, kích cỡ này đúng là...... rất không vừa với mình nha.

Phó Thanh Sơ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, màn mưa như thác nước, đóng chặt cửa xe lại rồi mà vẫn nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống, vừa hỗn loạn vừa gấp gáp, rất giống tâm tình hiện tại của anh.

Thẩm Tuyển Ý không có thói ở sạch giống Phó Thanh Sơ, nhưng cũng thích sự sạch sẽ, chưa bao giờ mặc quần áo của người khác, huống gì là qυầи ɭóŧ.

Thẩm Tuyển Ý cầm cái quần vải dệt màu trắng kia, trên quần cũng có mùi hương gỗ tuyết, ma xui quỷ khiến mà mặc vào, hừ, chật quá, cậu kéo quần xuống một chút.

Giáo sư ở nơi đó có mùi như vậy sao?

Thẩm Tuyển Ý nhịn không được dựa theo cảm giác của mình, hơi so sánh kích thước của cái quần, lại nhớ tới vòng eo tinh tế mềm mại kia.

Lần đó cứu Phó Thanh Sơ, Thẩm Tuyển Ý đã ôm eo của anh một lần, eo nhỏ lại mềm, có khi so với Omega còn muốn nhỏ hơn.

May mắn anh ta là Beta.

Trong đầu Thẩm Tuyển Ý lung tung rối loạn mà nghĩ, nếu Phó Thanh Sơ là Omega, nếu mình là Alpha của anh, chết trong tay anh bản thân cũng nguyện ý.

Thẩm Tuyển Ý không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, lần đó cậu cứu người, đem giường của mình nhường cho Phó Thanh Sơ còn bản thân thì ra sô pha ngủ, càng không thay quần áo của anh ra.

Lần này không cẩn thận nhìn thấy hình xăm phía sau lưng anh, kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ, trong thân thể có chỗ nào đó đột nhiên thức tỉnh, trái tim cậu nhảy loạn.

Là một Alpha, vẫn là một Alpha có lực kiềm chế tốt, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy sự chiếm hữu và mong muốn kiềm chế trong cơ thể giống như bị đánh thức.

Phó Thanh Sơ là Beta mà Thẩm Tuyển Ý muốn ôm, nhìn những hạt mồ hôi kết thành sợi dây cột từ xương hồ điệp xuống vòng eo, từ cơ thể đến trái tim đều bị trói buộc.

Nếu Phó Thanh Sơ là Omega, nếu như vô tình phóng ra tin tức tố, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy chính mình có khả năng trong nháy mắt sẽ bị tin tức tố đánh mất lý trí, cướp lấy sở hữu anh như bản năng.

Nghe anh khóc, nghe anh cầu xin tha.

Nếu là Phó Thanh Sơ, khả năng là anh sẽ chịu đựng một cách tuyệt vọng, tuyệt đối sẽ không chịu yếu thế.

Thậm chí Thẩm Tuyển Ý cảm thấy trong tai mình nghe được giọng nói lạnh lẽo của Phó Thanh Sơ, đột nhiên hoảng sợ, buột miệng thốt ra một câu: "Chết tiệt."

Đêm nay trong đầu mình có nước vào.

Phó Thanh Sơ quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Thẩm Tuyển Ý, cậu ta lớn lên rất cao, cũng cường tráng hơn mình, áo sơmi mặc trên người cậu ta có chút không hợp, nút áo không cài hết, lộ ra một mảnh l*иg ngực màu lúa mạch.

Chỗ nào cũng lộ ra hơi thở của thanh niên, cùng với mùi hương thoang thoảng của tin tức tố.

Phó Thanh Sơ đưa cho cậu ta một cái khăn lông sạch sẽ, "Lau tóc." Chờ Thẩm Tuyển Ý cầm lấy, lại hỏi: "Cậu có chịu được mùi gừng không?"

Thẩm Tuyển Ý vừa nghe thấy gừng, liền hiểu anh muốn làm gì, căm thù đến tận xương tuỷ mà xua tay: "Không được không được, tôi không có việc gì, dầm mưa thì có tính là gì, thầy uống đi."

Phó Thanh Sơ cũng không uống, anh luôn luôn không ăn những thứ gây khó chịu, đặc biệt trà gừng nóng, đối với thân thể của anh cũng là sự khiêu chiến.

Không khí trong xe đột nhiên im lặng, chỉ có âm thanh Thẩm Tuyển Ý lau tóc cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.

Phó Thanh Sơ rất ít nói, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý biết anh ta chán ghét mình, càng không thể có thể nói chuyện với mình, cậu xoa tóc, ở trong lòng nghĩ, đêm dài thì nên tìm chuyện gì để nói.

Thẩm Tuyển Ý cũng không phải là một người hay bắt chuyện, cậu luôn luôn là người có thể động thủ liền bất động khẩu, đối với Omega không hề có hứng thú, từ khi phân hóa lúc 18 tuổi đến bây giờ đều không có bị người khác làm cho không thể mất kiểm soát tin tức tố, cậu cũng tìm không thấy đề tài để nói.

Hai người đối diện không nói gì nửa ngày, điện thoại Phó Thanh Sơ vang lên.

Anh bắt máy.

"Giáo sư Phó, tôi giúp cậu tìm được một ít thuốc, cậu lại đây lấy hay là tôi đưa tới cho cậu?" Chúc Xuyên hỏi.

Phó Thanh Sơ tạm dừng một chút, "Tôi tự mình đi lấy."

Giọng nói của Chúc Xuyên rất trầm, phảng phất như là đang đè nén cơn giận, người này không bao giờ nổi nóng với ai, chỉ là tâm tư che giấu còn sâu hơn biển.

Tuy rằng là lúc Phó Thanh Sơ phóng túng mà quen được anh ta, nhưng cũng là người bạn duy nhất, có thể tin tưởng được.

"Mạc Cửu nói tình trạng này của cậu, dùng nó tương đương với việc tự sát! Có khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn, rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cậu liều mạng như vậy?"

Mạc Cửu chính là người ngày đó từng cùng Chúc Xuyên tới trường đại học, là vị bác sĩ nhất kiến chung tình với Phó Thanh Sơ.

Chúc Xuyên cảm thấy Phó Thanh Sơ dùng loại thuốc này không ổn, anh lại không hiểu rõ thứ này, liền đi tìm Mạc Cửu hỏi thăm, nguy hại cụ thể ra sao.

Mạc Cửu bị anh làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy từ trên ghế lên, nắm cổ áo của Chúc Xuyên nghiêm túc hỏi là người nào, Chúc Xuyên không dám nói là tìm cho Phó Thanh Sơ, chỉ là nói mình có người thân, bởi vì nguyên nhân công việc muốn che dấu tin tức tố của Omega.

Mạc Cửu cau mày, đi qua đóng lại cửa phòng khám bệnh, đi trở về đè thấp giọng, nói: "Đây là thuốc cấm!"

Chúc Xuyên: "Tôi biết, cho nên mới tới hỏi cậu một chút rốt cuộc có nguy hại gì, có tổn thương tới thân thể không?"

Mạc Cửu nói: "Loại thuốc này khởi điểm là để dùng cho người cải tạo, bằng cách thay đổi giới tính sinh lý của cơ thể, sau đó thay đổi giới tính thứ hai của một người."

"Cái này tôi biết, cậu nói trọng điểm."

"Trọng điểm cũng không biết."

Chúc Xuyên: "? Được được được tôi không ngắt lời, cậu nói tiếp."

Mạc Cửu liếc mắt nhìn Chúc Xuyên, nói: "Hiệu quả của loại thuốc này vẫn chưa xác định, nó có thể thay đổi giới tính thứ hai, làm cho Omega không có kỳ phát tình, thoát khỏi vận mệnh bị Alpha chiếm hữu đánh dấu, nhưng nó hoàn toàn không thể khống chế được biến chứng."

Chúc Xuyên ngốc ra, anh thật sự nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp này.

Mạc Cửu quay màn hình máy tính qua, sau đó ở trên bàn phím gõ xuống mấy chữ, mở ra một giao diện, nhập mật khẩu, mở ra một phần văn kiện mật.

"Cái này là số liệu của bệnh viện tôi, thời điểm đó loại thuốc này không bị cấm, đã từng tiếp nhận 1390 người bệnh, triệu chứng của từng người đều có chút không giống nhau, không tìm thấy quy luật nào."

Chúc Xuyên nhìn Mạc Cửu kéo xuống, đến một số thì ngừng, duỗi tay chỉ, nói: "Ví dụ như người bệnh này, tuy rằng thoát khỏi kỳ phát tình trong một năm, không có tin tức tố tràn ra, nhưng thân thể bị tin tức tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên hỏng mất, như là một toà thành lớn bị người từ phía dưới phá lên trên, ầm ầm sụp đổ."

"Còn có cái này, Omega biến Beta, không chỉ có không có thoát khỏi rối loạn tin tức tố, ngược lại càng thêm mãnh liệt, không thể khống chế được."

Chúc Xuyên càng nghe càng ngốc, "Vậy là không thành công sao? Không có bệnh nhân nào biến chứng thành công?"

Mạc Cửu nói: "Đương nhiên là có, loại thuốc này xác xuất thành công cũng hoàn toàn không thấp, cho nên đến bây giờ vẫn có không ít người muốn đi nước cờ hiểm, đánh cược một lần."

"Cũng có tình huống tương đối tốt một chút, thành công thay đổi giới tính thứ hai, cũng không có bị biến chứng, chẳng qua thân thể sẽ không giống như trước, tốc độ già đi cũng so với người bình thường hơi mau một chút, đại khái là 0.5 lần."

Chúc Xuyên mày cau chặt, đây không phải là bán mệnh sao?

Anh biết Phó Thanh Sơ tìm loại thuốc này, nhất định điều tra qua, Mạc Cửu nói anh cũng càng biết rõ ràng, nhưng vì cái gì cậu ta tình nguyện bán mệnh cũng muốn dùng loại thuốc ức chế này?

Cậu ta vì cái gì? Mà không thể nói ra bí mật của mình?

Chúc Xuyên ở trong lòng suy nghĩ một chút, Phó Thanh Sơ cao lãnh cao ngạo, để cậu ta bị Alpha áp chế sau đó đánh dấu, chiếm hữu, thậm chí mang thai sinh con......

Nổi da gà!

Anh không dám nghĩ.

Chúc Xuyên cắn răng, nói với Phó Thanh Sơ, "Tôi cảm thấy cậu phải suy nghĩ lại, thật ra bị Alpha cắn một ngụm cũng không có gì, cậu coi như là bị con chó con mèo cắn một cái? Cái này cũng sẽ không mang thai."

"Mỗi năm đều phải cắn một cái, tôi kiếm đâu ra nhiều chó tới như vậy?"

Chúc Xuyên tưởng tượng, đánh dấu tạm thời lại không phải phương án tốt nhất, hơn nữa đánh dấu tạm thời còn có khả năng mất đi hiệu lực, huống chi mỗi năm đều tìm Alpha tới cắn một cái cũng không quá thực tế.

Tuy rằng nói đánh dấu tạm thời chỉ cần tiêm vào một chút tin tức tố là được, không cần tiến vào khoang sinh sản, nhưng nếu như người này coi trọng Phó Thanh Sơ, lại dùng tin tức tố tới cưỡng ép cậu ấy, vậy cậu ta phải làm sao bây giờ?

Chúc Xuyên vẻ mặt thống khổ mà nói: "Nếu tôi không phải là Beta, tôi liền xả thân cứu cậu, miễn cho giáo sư Phó của tôi như ở trong dầu lửa, xét về quan hệ này của hai chúng ta, tôi khẳng định sẽ cứu cậu."

Phó Thanh Sơ cười khẽ: "Nếu cậu lo lắng cho thân thể của tôi, vậy cậu chịu không?"

Chúc Xuyên: "Không được, nhân sinh tốt đẹp như vậy, tôi còn không muốn chết."

Thẩm Tuyển Ý không thích nghe lén người khác gọi điện thoại, nhưng lại không thể tránh khỏi việc nghe được vài câu, cậu thoáng thay đổi cái tư thế, muốn quay đầu đi ngủ, kết quả đầu lệch về một bên thấy ý cười của Phó Thanh Sơ ở đáy mắt.

Mắt anh hơi hơi cong lên khuôn mặt như là bị ướt nước, cũng không đeo mắt kính, không hề trở ngại có thể thấy lông mi, hơi hơi cong.

Tầm mắt chạm vào nhau, Phó Thanh Sơ lập tức nhấp nháy môi, chân mày cau một cái, "Cậu còn chưa ngủ sao?"

"......Muốn nếm cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường, Tiểu Thẩm: Để tôi đo thử kích cỡ một chút ~

Giáo sư: Cậu cởi ra cho tôi!