Chương 452: Thịt trong lòng
Ngoài cửa đại điện, nam nhân kia một thân cát phục màu vàng sáng Kim Long mười hai dấu ấn, miện quan xanh ngọc, dung nhan tuấn vĩ, cứ thế tùy ý dựa tay vào bứa tường phía trái bên cửa, đôi mắt phương đen thẫm rơi vào trên người nàng.
Tông Chính Lâm sớm đã tìm đến, vừa vặn gặp gỡ vật nhỏ trong mắt hiện lên một đám ngọn lửa, hướng về phía thái hậu nói đạo lý rõ ràng, oán trách một trận. Chuyện súp dưỡng sinh súp, hắn cũng là lần đầu nghe thấy, đáy lòng liền đau nhức.
Nghĩ đến hắn đường đường là một đế vương, vốn là lo lắng nữ nhân này phải chịu thiệt thòi. Không ngờ lần đầu tiên trốn ở bên ngoài góc tường nghe lén, lại bất ngờ nghe được chuyện gièm pha của mẹ đẻ. Một khắc kia, mặc dù hiếu thắng như hắn, cũng phải cong lưng, ngoài mặt không có ánh sáng.
"Ngài không yêu thích, nhưng thần thϊếp yêu thích, thần thϊếp nhìn liền đau lòng." Nữ nhân kia ngẩng cao đầu, tiếng nói nhẹ nhàng trong vắt, mang theo chút điêu ngoa, lại như cam tuyền an ủi nỗi đau xót của hắn.
Đang bị người thân nhất làm cho tổn thương máu tươi chảy đầm đìa, gân như hao mòn hết một thân kiêu ngạo của hắn, được nàng che chở như bao che cho con như vậy, hắn chỉ cảm thấy đau xót nơi đáy lòng chậm rãi chui lên chóp mũi, suýt nữa làm mất thể diện của nam nhi ở trước mặt nàng.
Bị mắt phượng âm trầm của Tông Chính Lâm một lát không dời đưa mắt nhìn hồi lâu, vẻ đắc ý lúc nãy của Mộ yêu bay biến sạch.
Xong rồi, cũng không biết nam nhân này đã nghe lén được bao nhiêu. Ở chỗ thái hậu diễu võ dương oai, hắn sẽ không trách tội nàng chứ? Nhưng điều chân chính khiến nàng khó xử, chính là mấy vài câu đắc ý quên* hình sau cùng.
(vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình)
Quá là mất mặt!
Hai đời chưa từng "Chân tình lộ ra" như vậy, tuy tâm ý là thật, nhưng hết lần này tới lần khác tính tình nàng lại quấy phá, cố ý ở trước mặt thái hậu thể hiện tình ý lâu dài đối với hoàng đế...
Xem ở trong mắt Boss đại, có phải đã rất là "Quấn quýt si mê" hay không?
Mộ yêu nữ sau lưng thì coi trời bằng vung, nhưng ngay trước mặt Kiến An đế, nữ nhân này lại không có tiền đồ sợ hãi vô cớ. Hai gò má đỏ bừng, cái đầu rủ xuống, Mộ yêu tinh níu lấy làn váy, lần đầu tiên được nhấm nháp mùi vị co quắp (mất tự nhiên/ bức rứt)
Cực giống đứa bé khi phạm sai lầm.
Nàng càng lúng túng, hắn càng thương tiếc. Có thể khiến nữ nhân có tính tình còn cương quyết hơn so với ngựa hoang lộ ra kiều thái như thế, có thể thấy được là nàng không có một chút giả bộ, thật sự rõ ràng, cực kỳ khó được.
Tà tà tìm điểm dựa chậm rãi đứng thẳng lên, khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân không một chút tha đổi. Chỉ trầm ổn hữu lực hướng về phía nàng mở cánh tay ra.
"Theo trẫm đến."
Lời vừa nói ra, Tông Chính Lâm liền nhíu mày. Quá là trầm thấp ám sáp, không giấu được yêu thương đối với nàng. Bây giờ còn ở ngoài cung, ngay trước mặt ngươi ngoài, Kiến An đế cũng cảm thấy không hợp với hình tượng sẳng giọng uy nghi của hắn.
Ngay cả Cố Trường Đức trốn ở một bên làm con rùa đen rụt đầu cũng có thể nghe ra vạn tuế gia giờ phút này đang vô cùng xúc động, đối với Quý chủ tử thiên vị càng thêm hai phần. Khổ nỗi nữ nhân mặt đỏ bừng lại quá là già mồm, vừa không dám cùng hắn hai mắt nhìn nhau, vừa giận bản thân dễ dàng hạ thấp tư thái.
Theo như thiết tưởng lúc trước của Mộ yêu nữ, nữ nhân này dự định tế thủy trường lưu, muốn cự còn xấu hổ*. Treo ngược đủ khẩu vị của Boss đại nhân, ba năm rưỡi mới cho một chút ngon ngọt, vị trí sủng phi này của nàng còn không vững vàng đương đương.
(*ý giống kháng chiến trường kỳ, muốn mà còn giả vờ ấy)
Đang có cảm giác nàng nhu thuận tri kỷ, hoàng đế đưa tay chờ hồi lâu, lại thấy nữ nhân kia mười ngón tay đan xen, uốn éo thân thể tự lo lẩm bẩm.
Trong lòng Tông Chính Lâm đang bị một lời lời tâm tình của nàng khiến cho nóng bừng lên, lòng tràn đầy chỉ muốn ôm tiểu nhân nhi động lòng người yêu này nói mấy lời thân mật, đâu còn có thể bình tĩnh cùng nàng đứng ở ngoài Thường Ninh cung để người khác quấy rầy.
Một phen chế trụ cổ tay nàng, trong ánh mắt kinh hoàng của đám người dưới kia, Kiến An đế lại vào ban ngày ban mặt, ôm Quý phi nương nương ngay cả ngự liễn cũng bỏ lại, phất tay cho người tránh ra, sải bước đi khỏi cửa cung.
Vạn tuế gia dẫn theo Quý chủ tử đến nơi nào, chuyện đó không ai có lá gan hỏi. Cố công công nhìn xem đám người bị hai vị kia bỏ lại ở cửa đại điện, trong nháy mắt liền thấy choáng váng.
Cấm quân, thị vệ, ma ma thị nữ của Dục Tú cung, bà tử thái giám của Thường Ninh cung. Một đám người dùng đôi mắt trông mong thấp thỏm nhìn hắn, trán Cố Trường Đức xuất đầy mồ hôi. Vạn tuế gia không có dặn dò gì, nhưng chuyện hôm nay khẳng định không thể truyền ra ngoài. Thái hậu hay Quý phi, thanh danh của ai cũng không thể bị tổn hại.
Cũng may đã gặp qua không ít tràng diện, Cố công công suy tính một chút, mọi người ở đây toàn bộ giam lại.
Bỏ lại cục diện rối rắm trong Thường Ninh cung, Tông Chính Lâm ôm người dọc theo hành lang cực nhanh tìm một cung điện gần đó, dùng lực mạnh đạp cửa ra, hoàng đế đi vào liền hung hăng đè ép Mộ yêu nữ lên trên cửa, ôm chặt vòng eo không để yêu tinh này thoát ra.
"Còn muốn trốn tránh đến khi nào? Ngẩng đầu!" Trên cả đường đi nữ nhân đều là vùi ở trong ngực hắn, Tông Chính Lâm vốn là bị nàng làm ấm tâm, lại bị hơi thở nhẹ nhàng của nữ nhân này đánh vào l*иg ngực, hắn chỉ hận không thể hòa tan nàng ra tiến vào cốt nhục.
Không có động tĩnh. Mộ yêu nữ gắt gao bắt lấy vạt áo long bào của hắn, lỗ tai đỏ rực oánh nhuận.
Xấu hổ đến mức như vậy sao! Ánh mắt thâm thúy của Kiến An đế tối đi, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, dỗ dành an ủi.
"Dù để trẫm nghe thấy thì đã có sao? Chỉ biết càng thương yêu nàng hơn mà thôi." Nếu không phải vật nhỏ xảo trá, hôm nay chỉ có thể phải chịu thiệt thòi. Dù hắn chạy về cung cũng chỉ có thể bảo trụ tính mạng cho nàng, nhưng chung quy đã bị đánh, nàng làm sao có thể chịu được.
"Mất hết thể diện." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nũng nịu đáp lại.
Giận dỗi bấy lâu nay, hóa ra là sợ bị hắn chê cười. Kiến An đế hôn lên giữa trán nàng, chợt cảm thấy buồn cười.
"Chẳng qua chỉ nói câu đau lòng thay trẫm. Trẫm ở trước mặt Kiều Kiều, nói ba nhiêu lời tỏ tình còn hơn thế này." Cắn cắn lỗ tai nàng, mềm mại non nớt, có một loại hấp dẫn làm cho người ta muốn nuốt ăn vào bụng.
"Trẫm đối với nàng có tình, Kiều Kiều yêu thích trẫm, là điều hợp tình hợp lý, vì sao phải ngượng." Vừa rồi trong lòng còn đau đớn, ôm vật nhỏ này, măc cho nàng quấn quýt si mê giày vò, một lát sau lại thấy dịu xuống.
Thật sự là trúng độc của nàng.
Lời này là càng nói càng triền miên. Mộ yêu nữ vốn đã thẹn thùng, được Kiến An đế hào phóng đáp lại, rốt cục cũng khiến nữ nhân này cảm thấy thế lực ngang nhau, có công bằng một chút.
Mặt phấn má đào, hai má thanh tú động lòng người len lén lộ ra. Ánh mắt nước nhuận nhìn hắn, lông mi chớp chớp, thần thái của tiểu nữ nhân hiển thị rõ.
"Hóa ra là chờ trẫm nói lời tâm tình mới bỏ qua." Mộ yêu tinh rất là xinh đẹp, dẫn tới hoàng đế ôm người càng thấy yêu thích thêm.
"Hôm nay lá gan không nhỏ. Dám cõng trẫm đến hậu cung. Lúc rời đi đã dặn dò thì coi là gió thoảng bên tai sao?" Sờ vành tai ửng đỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy yêu tinh trong ngực này không có chỗ nào không tinh mỹ.
"Cuối cùng cũng không có chuyện gì." Tự chủ trương, không có nghe nam nhân này răn dạy "Ngoan ngoãn đợi ở trong cung", chạy đến Thường Ninh cung vô cùng phấn chấn một hồi, Mộ yêu nữ bày trò chống chế, dựa vào trên người hắn nũng nịu xin khoan dung.
"Đáng phạt." Công chính vô tư, cúi người hôn lên cánh môi nàng, Kiến An đế vui vẻ trừng trị. Hôn thẳng đến khi nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra, há mồm thở dốc, Tông Chính Lâm vẫn chưa thỏa mãn buông người ra.
Nữ nhân trước mắt kiều diễm ướŧ áŧ, miệng nhỏ hé mở mang sắc ửng đỏ. Vuốt ve gương mặt nàng, nam nhân vẻ mặt chuyên chú, trán cụng trán, bàn tay đan xen mười ngón tay cùng nàng.
"Hôm nay, trẫm rất vui vẻ." Từ khi ở rừng mai bức bách nàng, cho tới bây giờ nàng mới chịu thật lòng đối đãi. Dụng tâm trong đó, không thể bảo là không sâu.
"Không cho nói." Che lại đôi môi mỏng của hắn, Mộ yêu nữ xấu hổ trừng mắt. "Càng không cho chê cười thần thϊếp."
Bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, Kiến An đế nhẹ nhướng mi, đối với chuyện Quý phi nương nương thập phần không thẳng thắn trong chuyện tình yêu nam nữ, dị thường nhìn không vào mắt.
"Nhát như chuột."
Lại ghét bỏ nàng! Thuận thế lôi kéo tóc mai của hắn, bĩu môi không vui.
"Thôi. Có thế nào cũng là thịt trong lòng trẫm." Mặt mày cong cong, Mộ yêu nữ vui vẻ.
Lẳng lặng dựa sát vào nhau một hồi lâu, lấy tay vuốt ve gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của hắn. Bàn tay nhỏ bé ôm lấy cần cổ, gò má dính sát vào gương mặt hắn.
"Hoàng Thượng, trong lòng ngài còn khó chịu không?"
Đầu nhỏ vặn vẹo trước mắt hắn, dù thật sự khó chịu cũng bị nàng làm cho phân tâm.
"Khó chịu thì lại xoa bóp tiếp cho ngài." Bàn tay nhỏ bé đè ở trên ngực hắn, nói là xoa bóp, lại chẳng qua là không có chương pháp gì tùy tiện ấn lung tung.
"Trước đây thần thϊếp nói sẽ che chở cho ngài, ngài còn tưởng là nói đùa. Bây giờ thì chính là tận mắt chứng kiến. Đáng tiếc thần thϊếp thà rằng ngài không biết." Nhưng nếu không phải Boss đại nhân nghe lén, thì sao có thể khiến nàng thẹn thùng, càng sẽ không bị bắt ngay tại trận.
Tính sai nha! Kính vương thật sự là vô dụng!
Mộ yêu nữ tính toán trong lòng, rơi vào trong mắt Kiến An đế lại không lộ ra chút nào.
Trái tim băng giá luôn sẽ qua đi, cũng may thời điểm buồn bực đau đớn nhất, có nàng càn quấy làm bạn ở bên người.
...
Mia: bắt đầu đếm ngược thui. Còn có 4 chương chính văn nữa thôi à, buôn ghê!!!
Chương 453: Liên lụy