Chương 442: Mãn nguyện
"Tỷ tỷ, là vị công chúa." Trong Vị Ương cung, thị tỳ thϊếp thân của quận chúa nhận được tin tức từ thuộc hạ, lập tức vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ đi vào trong điện báo tin.
"Cuối cùng cũng không để nàng được một đứa con lần nữa." Vị Ương quận chúa dừng tập viết theo mẫu chữ lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Kể từ nay, uy danh của Mộ thị phương sẽ không liên tiếp bay lên.
"Hoàng Thượng có phải đang ở chỗ nàng?" Từ sau ngày đó thưởng mai yến, trong một tháng Kiến An đế cũng có thể đến Vị Ương cung ngồi dùng trà một lát hai ba lần. May mắn ngày đó nàng ta hạ quết tâm, đem chứng bệnh gần như đã khỏi hẳn cố ý dẫn phát ra. Đặt cược như vậy, nhưng nàng ta lại thắng!
Hoàng đế giống như là nhớ lại tình cảm ngày xưa, đối xử với nàng ta so với trước kia càng khoan dung hai phần. Mặc dù không thể danh chính ngôn thuận như nữ nhân kia có thể lưu được người ở lại, nhưng qua mấy tháng nữa, đợi đến khi nàng vào cung phong phần vị, chưa chắc đã không thể từ từ dùng thủ đoạn làm cho ân sủng của Mộ thị mỏng đi.
"Vạn tuế gia sau khi hạ triều, vào Dục Tú cung rồi chưa từng đi ra."
"Dù sao cũng là vị công chúa, Hoàng Thượng cao hứng trong lòng, mới mẻ nhiệt tình một lát là khó tránh khỏi." Đáng hận là nàng ta không thể mau chóng thị tẩm, nếu không, muốn được ân sủng dù thế nào cũng phải đều đặn đến Vị Ương cung mới được.
"Công chúa?" Đông cung thái hậu trong Phụng An cung cân nhắc một hồi lâu, rồi kêu ma ma trong cung thêm phần lễ trọng nữa. Trân châu đen do Nam hải tiến cống, suốt mười hai viên, tính cả hộp gỗ tử đàn đều đưa đi coi như lễ vật.
"Chủ tử, lễ này phải chăng đã vượt qua hai vị điện hạ, có không thỏa đáng lắm hay không?"
Kêu cung tỳ đang xoa bóp bắp chân ừng lại, Đông thái hậu khoanh chân ngồi dậy. "Nếu đã sớm đã nhận định, ngày hôm nay dù là nàng chỉ sinh được nữ nhi, ai gia cũng phải vui mừng giúp nàng giành lấy vinh quang. Người ngoài chỉ nói thân phận tiểu công chúa không tinh quý bằng tiểu điện hạ, lại không biết lúc này dễ chiếm lấy lòng người nhất. Nàng sẽ nhớ rõ phần nhân tình này của ai gia."
Đông thái hậu nằm ngửa về phía sau trên giường gấm, ánh mắt nhìn về phía tây, khóe miệng càng mím chặt thêm một chút.
Người trong Vị Ương cung kia, thời gian này thanh danh càng lúc càng thịnh. Sau này... Chỉ ngóng trông Quý phi có thể tranh khí thế hơn nữa.
Quý phi nương nương được khắp nơi chú ý trong Dục Tú cung, lúc này sau khi ngủ một giấc đã lấy lại tinh thần, đang ỷ lại ở trong ngực hoàng đế, nhìn bé con trong tã lót cười đến mặt mày loan loan.
Giằng co cả đêm, nếu không phải bốn ma ma đỡ đẻ Tông Chính Lâm đưa tới còn tính trầm ổn, nàng sẽ lại gặp phải khó sinh. Đứa bé này chuyên hành hạ người, Mộ yêu nữ đau đến mức nước mắt lưng tròng. Hoàng đế canh giữ cả đêm ở bên ngoài cũng lạnh mặt cả đêm theo. Hù dọa Cố Trường Đức thở mạnh cũng không dám.
"Mãn nguyện?" Trong ngực Kiến An đế là tiểu yêu tinh yêu kiều nũng nịu, tay trái vững vàng ôm tiểu khuê nữ đã mong đợi hồi lâu, lúc này gương mặt dù có quen lãnh túc cũng lộ ra hoà nhã vui vẻ.
"Sớm đã nói vẫn là nữ nhi tốt hơn, không dễ dàng được một đứa giống thần thϊếp." Nhìn một chút hình dáng mặt mày kia, Mộ yêu nữ phá lệ thỏa mãn. Ba lần chịu khổ, xiêm y của bé gái chuẩn bị lúc ban đầu có thể tính là đã có chỗ cần dùng đến.
Nhìn ra mừng rỡ nơi đáy mắt nàng, mắt phượng của hoàng đế lóe sáng. Kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng của nam nhân chậm rãi viết thành ba chữ ở trong lòng bàn tay nàng. Rồi lại mở miệng chậm rãi đọc lên - -"Tông Chính Giác, phong hào 'Vinh Tuệ'."
Nữ nhân dè dặt đùa bỡn mái tóc máu* của tiểu nữ nhi bị sự ngứa ngáy trong lòng bàn tay hấp dẫn chú ý, đợi đến khi nghe rõ lời hắn nói, một đôi thu thủy xéo xèo lóe lên ánh lửa.
(*Tóc máu: tóc trẻ sơ sinh)
"Hoàng Thượng, lúc sinh Thành Hựu sao không thấy ngài yêu thương nó như vậy? Chớ không phải là ngài ghét bỏ thần thϊếp nuôi Thành Hựu không cơ trí bằng Thành Khánh?"
Vốn là còn ngóng trông tiểu yêu tinh sẽ đội ân đội nghĩa chủ động dán môi đi lên thân mật một phen, lúc này nghe nàng bất bình thay tiểu nhi tử bị tổn thương, Kiến An đế nghẹn một hơi ở ngực, bị kẻ không nói đạo lý này làm cho tức giận không nhẹ.
Rõ ràng là hắn vừa lòng đến cực điểm Vinh Tuệ cùng tiểu yêu tinh có bốn phần tương tự nhau, sớm đặt tên lại ban thưởng phong hào như vậy, chính là không muốn để mẹ con nàng bị ủy khuất. Suy tính cho nàng như thế, nữ nhân này lại không biết ơn, hết lần này tới lần khác còn càn quấy với hắn. Cái đầu óc này, thực sự không đáng yêu bằng thân thể nàng.
Lại không biết lúc này Quý phi nương nương cũng là đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Kéo Thành Hựu đi ra chẳng qua là dùng kế kéo dài: "Tông Chính Giác", Boss đại nhân ngài cũng không sợ sau này bị khuê nữ oán giận sao!
Tiểu nữ nhân một khi không thành thật, tròng mắt liền quay vòng vòng không hề yên tĩnh. Kiến An đế ài ai vậy. Chỉ một lát liền đoán ra nàng đây là đang ghét bỏ cái tên hắn ban cho không hợp tâm ý.
"Vô liêm sỉ." Cắn một phát vào chiếc cổ tuyết trắng lộ ra bên ngoài của nàng, Tông Chính Lâm oán hận Mộ yêu nữ không học vấn không nghề nghiệp: "Phần thưởng Trẫm ban cho, không được coi thường."
Trong miệng thơm thơm mềm mại, chóp mũi càng tới gần, mùi sữa từ ngực tiểu yêu tinh nhè nhẹ lượn lờ. Nam nhân hít sâu một ngụm, xuyên thấu qua cổ áo dò xét thấy hai luồng no đủ trắng trắng mềm mại của nàng, không dám tiếp tục nghĩ đến, ấn chặt đầu nàng vào trong lòng, âm thầm bình phục xao động dưới thân.
"Đế vương chi ngọc*, có thể xứng đôi với Vinh Tuệ."
(*Ngọc (của) đế vương)
Đang muốn nói thật, oán giận câu thực sự không dễ nghe, lại nghe hoàng đế uy phong hiển hách định luận, Mộ yêu nữ lập tức ngừng làm ầm ĩ, trong đầu thoáng hiện lên hai chữ "Đế Vương ngọc", vừa rồi có chỗ bất mãn trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Kêu lên mặc dù không coi là tốt, nhưng Boss đại nhân đã giải thích ý nghĩa như vậy, thực sự là dụ dỗ quá lớn, rất nhiều chỗ tốt. Có một mẫu thân một lòng bóc lột chỗ tốt vào trong túi quần, tiểu công chúa sinh ra chưa đầy một ngày, liền bị Quý phi nương nương chữ lợi phủ đầu, hoàn toàn không nguyên tắc, phối hợp với Kiến An đế quyền vua độc đoán, không cố kỵ điều gì, đem tiểu khuê nữ bán đi.
Từ sau ngày đó, trường công chúa điện hạ của Đại Ngụy triều cả đời được Kiến An đế sủng ái vô độ, khiến vô số người đỏ mắt, lại có cái tên mà mình không hề thích. Làm gì được tiểu cô nương mặc dù yêu cười, nhưng ngay cả mẫu phi xảo trá đa đoan cũng đấu không lại, huống chi à Kiến An đế bệ hạ tự mình ban tên cho. Bất đắc dĩ, cân nhắc hết lần này đến lần khác, tiểu cô nương thừa kế tính tình của hai kẻ giảo hoạt kia, nịnh nọt phụ hoàng, từ ngày hiểu chuyện, ngoại trừ trước mặt người trong nhà gọi "Trì Trì", ngay mặt người ngoài chỉ nói "Vinh Tuệ", cả đời không có thay đổi.
Đang lúc tiền triều lẫn hậu cung nhất tề yên lòng, cho rằng Quý phi chỉ sinh được nữ nhi, không tạo thành mấy uy hϊếp. Một ngày sau, trong Dục Tú cung hoàng đế chính miệng thân phong, không chỉ sớm ban tên cho, ngay cả phong hào cũng đều được định ra, phần thưởng cực kỳ không phù hợp với quy củ tổ tông này, đúng là ngay cả hai vị hoàng tử đương triều cũng không bằng, khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
"Tông Chính Giác." Tây thái hậu nặng nề ném cuốn kinh thư đi, đôi mắt dị thường ngoan lệ.
Chỉ là đứa bé như vậy, có thể sống được hay không còn phải xem xét. Hoàng đế sau một ngày đã dùng một lời quyết định, quyết tâm nơi đây đủ thấy rõ ràng. Giống như ngày đó tiên đế gia lập trữ quân, lực bài chúng nghị sắc lập vị thái tử kia. Hôm nay, tân đế cùng tiên đế đều giống nhau như đúc, nhưng làm chuyện này, đâu giống như là đại sự quốc gia mà đáng cho hắn phải mạnh mẽ vang dội như thế, một chút đường sống cũng không lưu lại.
"Hoàng đế khư khư cố chấp, Quý phi có khuyên giải không?"
"Chuyện này..." Trần ma ma không chịu đựng nổi tàn khốc trong mắt chủ tử, khẽ cụp mắt xuống: "Không có nghe nói đến. Đều nói từ khi Quý chủ tử tỉnh lại, bên trong tẩm điện có vạn tuế gia ở cùng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười truyền ra."
Dục Tú cung phàm là gió thổi cỏ lay, trong cung nào có thể bình tĩnh được? Dù vạn tuế gia đối với Vị Ương quận chúa khác lạ, rốt cuộc so sánh với Quý chủ tử, vãn là kém xa một chút.
"Con nối dõi!" Tây thái hậu thở thật dài một tiếng, vẻ mặt mang theo mệt mỏi: "Nếu không phải lúc trước hoàng đế không muốn thân cận nữ nhân, bị Mộ thị dùng hết thủ đoạn nhanh chóng sinh được hai nhi tử như vậy, hôm nay, nàng ta làm gì có căn cơ thâm hậu như vậy."
Mộ thị có tử có cưng chiều, Vị Ương trên chuyện sủng ái đã thua nàng một bậc, nếu không tỉnh táo một chút, sao có thể dao động xu thế một nhà độc đại của nàng? Trong lòng Tây thái hậu mơ hồ cảm thấy, trước mặt hoàng đế, Quý phi dĩ nhiên có thể uy hϊếp tới quyền thế trong tay bà ta.
Lục đυ.c với nhau cả đời, không dễ dàng chiếm được vị trí thái hậu này. Đến cuối cùng, lại có một Lý thị cũng tôn quý như nhau khiến bà ta khó chịu, há có thể lại để Quý phi ở dưới mí mắt của bà ta tiến sát từng bước!
Có lẽ, lần này cũng là nữ nhân kia không cam lòng, xúi giục hoàng đế giữ thể diện giúp nàng ta? Tây thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy úc khí nan giải.
"Hôm nay sẽ đưa dưỡng sinh ma ma đắc dụng nhất trong cung ai gia đến Vị Ương cung đi. Nói cho nàng biết, ai gia muốn Vị Ương vừa được tấn phong, trong hai tháng nhất định phải được chẩn ra có hỉ mạch. Nếu như làm không được, lưu lại nàng ta cũng vô dụng."
Lên cơn ác độc, mặc dù là dưỡng hổ vi hoạn, trước tiên cũng phải đè ép Mộ thị xuống mới được.
Quý phi nương nương bị oán hận đến tận xương tủy, được hoàng đế phù hộ, đang vui thích nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Đứa con thứ ba đã trọn vẹn, mạng nhỏ được bảo vệ. Mộ yêu nữ hận không thể lên tiếng kêu gào.
Từ sau khi xuyên không bị tàn hồn không ngừng trói buộc. Không còn buồn phiền, Mộ yêu tinh hùng tâm tráng chí, quyết định từ nay phải chính chỉnh lại dáng vẻ sủng phi, đem căm giận chất chứa gần mười năm nay, toàn bộ dùng sạch sẽ ở trong hậu cung.
...
Mia: Cố nốt cái chương cho Vinh Tuệ ra đời. ^^!
Chương 443: Hiểu rõ