Chương 394: Bỏ mặc
"Thái tử điện hạ, trong cung của mình mà ngài thần thần bí bí như vậy, giống như là thập phần bận rộn?" Bên cạnh ngước cổ, tiểu thân thể đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế gấm, Mộ Tịch Dao thoải mái nheo mắt lại, miệng nhỏ thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng .
Thức dậy muộn, còn hạnh kiểm xấu ngủ không thèm gối đầu, giờ cổ đang cương đau. Lúc này lòng bàn tay của Tông Chính Lâm đang áp vào sau gáy nàng, nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng.
"Bản điện chỉ rời đi một lát, Kiều Kiều đã có thể lăn qua lăn lại thành tật." Nội tức nhẹ nhàng giúp nàng đả thông kinh lạc ứ tắc, Tông Chính Lâm hiển nhiên không thích thấy dáng vẻ lắc lắc cổ, nhe răng trợn mắt tác quái của nàng. Tại nàng nghi hoặc, nhưng lại cố ý tránh được đi.
Cách ba năm ngày liền đến Vĩnh An cung một chuyến, thái tử gia đột nhiên liền trở lên "Đa tình", lập tức huyên náo khiến cho Đông cung đột khởi gợn sóng. Thái tử phi ngồi không yên, không dễ dàng chịu biệt khuất mấy ngày, thực sự thấy Tông Chính Lâm ngoại trừ đến chỗ nàng, liền chỉ đi trong cung Bao thị. Cuối cùng cũng phải kéo xuống mặt mũi, mang người đến Tuệ Nghi trong cung của nàng ngồi một hồi lâu.
Trong lúc nói chuyện, lần đầu tiên khiến Mộ Tịch Dao nghe được ý tiếc hận. Dù sáng dù tối chỉ đều ám chỉ vị quận chúa mới vào cửa kia. Mộ Tịch Dao nàng bị người mới giẫm lên trên đầu, nếu lại như vậy, cố giả trang rộng lượng, thì phong thủy sau này, không chừng sẽ chuyển đến trên đầu người mới.
Mộ Tịch Dao cắn hạt dưa , nghe nàng ta giả mèo khóc chuột nhắc nhở, con ngươi nhíu lại, rút khăn tay trong vạt áo ra, thần sắc trong chớp mắt liền ảm đạm. Nữ nhân trước một khắc trong miệng còn đang nhai điểm tâm, đảo mắt liền mặt mày ủ dột, cười cô đơn, ánh mắt trằn trọc không ánh sáng.
"Đều nói nam nhân môi mỏng dễ phụ bạc, lời này là chân lý. Nhớ ngày đó, điện hạ đối với ta sao mà quan ái. Lúc vẫn còn ở phủ hoàng tử ấy, mỗi đêm nhìn ánh nến trong chính phòng ở Đan Nhược uyển, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của ta cùng điện hạ thành đôi. Còn có trong lương đình bên cạnh ao hoa sen kia, ..."
Trong lúc nói chuyện dáng vẻ kệch cỡm, thay vì nói đau thương, không bằng nói nữ nhân này đang lấy chuyện cũ ra khoe khoang, khiến cho Hách Liên Mẫn Mẫn mất hết thể diện.
Thái tử phi châm ngòi không thành, lại không chịu nổi nàng nhục nhã như vậy, đành mang theo ma ma cung nữ của Ngọc Chiếu cung bỏ đi, không thể lưu lại nổi nữa. Cưỡng chế cắt đứt nàng nói tiếp, rồi liền dẫn người phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy nữ nhân muốn ngư ông đắc lợi kia cuối cùng cũng cam lòng để nàng yên, Mộ lương đệ liền phất phất khăn tay, nhếch khóe miệng tiếp tục trôi qua cuộc sống thư thái của nàng.
Có cái mũi thính như chó con, trên người Tông Chính Lâm rất sạch sẽ, một chút mùi vị của nữ nhân cũng không có. A, lời này cũng không ổn. Ngoại trừ nam nhân kia không biết xấu hổ dí sát vào trước mặt nàng, dính một chút mùi hương từ xiêm y của nàng.
Lúc này thấy hắn lại không để ý, Mộ Tịch Dao nửa buông thỏng đôi mắt, trong đầu xẹt qua hiểu rõ. Tính tình của hắn ra sao, nàng còn có thể không hiểu rõ sao?
Cũng đừng ghét bỏ nàng mù hồ nháo, chỉ nói riêng lần trước, nam nhân kia đã giấu giếm nàng chuyện gì? Không phải là Thuần Vu thị, lúc này đã sớm bị hắn biến thành tiền cắc, đưa về nguyên quán Mạc Bắc nhận thân rồi đó sao.
Trên chuyện chính sự Tông Chính Lâm tự có tính toán, chưa từng kiêng kị nàng chút nào, ngược lại còn oán hận nàng không tiến triển. Tính tình không được tự nhiên của nam nhân này, một khi phát tác, không phải là Mộ Tịch Dao già mồm, mà là đa số đều có quan hệ với nàng.
Trắng mắt một phen, bàn tay nhỏ bé dò xét đến phía sau, tiện tay bắt lấy gấu tay áo của hắn, giọng nói kia, ủy khuất lòng chua xót đến khó chịu: "Ngài đứng núi này trông núi nọ, chọc cho thái tử phi cố ý đến trong cung thϊếp, vung muối lên vết thương. Người trong các cung bây giờ cũng hoài nghi, thϊếp là hoa vàng ngày mai, mặt trời sắp lặn." Ai oán liếc hắn một cái, đã quên cổ không dùng được, động tác lớn một chút, liền lại hít sâu một ngụm lãnh khí.
Lần này là thật sự bị ăn đau khổ, trong mắt lập tức ngấn lệ.
Người vẫn còn ngồi ở bên cạnh hắn, lại đã có thể lăn qua lăn lại khiến cho bản thân gặp tội. Dứt khoát liền ôm lấy nàng, cau mày lại.
"Nếu lại không thành thật, Cô liền để cho ngự y hành châm." Vật nhỏ cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi đau. Vốn là hù dọa nàng, nào biết kẻ không nhớ lâu gì đó này, lại không học đượn ngoan ngoãn, chủ động quấn đi lên.
Xoay người lại ôm lấy cổ hắn, ỷ vào bản thân là được sủng ái, treo ngược ở trên người hắn, thân thể dùng sức dán vào: "Ngài nhìn cái cổ này xem, ngày thường trắng như tuyết nõn nà, nếu ngài cam lòng để ngự y dòm ngó, liền cứ việc gọi người đến."
Rõ ràng đang nói cổ của mình, lại vểnh cánh môi lên nghịch ngợm mè nheo mở tà áo của hắn, ôn nhu xoa lên cổ của thái tử gia: "Ngài xoa bóp cho thϊếp là có thể thư thái, bây giờ đổi lại thành thϊếp giúp ngài."
Răng nhỏ nhạt nhẹ cắn xé viền tai hắn, chọc cho nam nhân bị bỏ đói mấy ngày lập tức xao động.
"Chớ có hồ nháo." Biết rõ lát nữa hắn còn có chính vụ cần xử lý, tiểu yêu tinh này lại cố ý gây chuyện. Thái tử điện hạ cảm thấy hiểu rõ, làm gì được tay chân không tuân theo sai sử, không thể nhẫn tâm đẩy nàng ra.
Ánh mắt của Mộ yêu nữ đảo một vòng, rốt cục để nàng bắt được cơ hội. Lúc này vừa vặn nói ra, khẩn cầu hắn xem thử: "Nếu ngài phát hiện ra chuyện lý thú gì trong Đông cung, sao không dẫn theo thϊếp cùng đi xem cho vui vẻ? Mỗi lần đều bỏ lại thϊếp vườn không nhà trống, lúc ngài rời đi cũng không thấy đau lòng sao?"
Động phòng đêm đó là một, sau đó cách mấy ngày lại có hai lần trở về phòng nàng lúc nửa đêm. Nếu nói Tông Chính Lâm coi trọng Bao thị, Mộ Tịch Dao thà rằng tin quận chúa điện hạ có võ lực vô biên, cưỡng chế thái tử gia.
Không biết xấu hổ kêu oan với hắn à? Tông Chính Lâm vuốt ve gò má nàng, đem kẻ không an phận này, ngả đầu về phía sau một chút. Lần nào hắn trở về phòng muộn mà không thấy nàng đang co lại thành nắm, đem bản thân nhét vào trong chăn đệm ngủ đến nỗi gò má ửng đỏ.
Khóe miệng còn mang theo nụ cười. Đây là dáng vẻ mà nữ nhân nơi khuê phòng không gặp quân nhan, tịch mịch nản chí nên có sao?
Hắn chưa đạt thành mục đích, sao có thể để nàng nửa đường làm hỏng. Nghiêm mặt giảng dạy một trận, sau cùng còn cầm chuyện chép sách thường thấy nhất ra cảnh cáo một phen.
Đợi đến khi Tông Chính Lâm ra cửa, Mộ Tịch Dao móp méo miệng nhỏ, cầm lấy chiếc quạt trên bàn, hăng hái quạt phần phật.
Cho rằng nàng ngốc à? Trong Vĩnh An cung kia tổng cộng có vài người. Nàng vốn cũng cho là trên người Bao thị có ẩn dấu bí mật, nhưng sau đó...
Vì số lần đối mặt không nhiều, mỗi lần đều là đến Ngọc Chiếu cung, đi theo thái tử phi đến la cà thỉnh an các cung. Quan sát hết một vòng, Bao thị đối với nàng mặc dù chứa địch ý, nhưng kẻ chân chính có vấn đề, thì lại là Vạn Tĩnh Văn nhiều lần nhìn chằm chằm Bao thị thất thần.
Ánh mắt của Vạn thị, phức tạp đến mức bây giờ Mộ Tịch Dao vẫn không thể cân nhắc thấu triệt. Không biết có nguyên nhân sâu xa như thế nào, mà khiến cho nàng ta đối với nư nhân Tây Tấn này rõ ràng là ghét cay ghét đắng, lại dẫn theo tiếc hận. Thậm chí rất nhiều thời điểm, hai người chạm mặt đi đến, đều là Vạn thị sớm một bước dời tầm mắt đi, giống như là chột dạ e ngại cái gì đó.
Tông Chính Lâm không biết nàng có lai lịch kỳ dị, từ lúc ở Mạc Bắc đã chú ý đến Vạn Tĩnh Văn.
Lúc này, nam nhân kia đúng là dựa vào sự nhạy cảm vượt qua thường nhân, ở trong Vĩnh Hòa cung, trước nàng một bước đã phát hiện ra bí mật mà nàng chưa khám phá được sao?
Cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến hắn hao tâm tổn trí, từng bước một xâm nhập điều tra. Mộ Tịch Dao khẳng định, Tông Chính Lâm đối với Vạn thị, chỉ sợ là đã sinh ra lòng nghi ngờ, hoặc là... đã phát hiện ra chỗ khác lạ của nữ nhân kia.
Mà đối tượng hắn thực sự muốn dò xét - - sẽ là nàng sao?
Nằm bò ở trên bàn khẽ nheo hai mắt lại. Trong lòng đúng là dị thường bình thản.
Bên ngoài hoa thụ xanh miết, bóng cây loang lổ vừa vặn chiếu vào trên chiếc bàn ben cạnh cửa sổ. Bông hoa La Đơn bày trên đó khẽ vòng quanh phiến lá, ba đóa hoa màu vàng tranh nhau nở rộ, nhìn liền thấy mềm mại.
Cũng tốt, để cho hắn tự đi tìm tòi nghiên cứu. Nàng nhớ rõ, hoa La Đơn là có hoa ngữ (ngôn ngữ/ ý nghĩa của lòai hoa).
Đến - ngày – khả - kỳ.
...
Mia: chả biết đến ngày khả (có thể) kỳ tức là sao nữa.
Chương 395: Giấy lụa