Chương 380: Xuất phát từ nội tâm
Trong Vĩnh An cung, Tô Lận Nhu lên mặt, không còn Hách Liên Mẫn Mẫn đè nặng trên đầu, khắp cả cung, liền do một mình nàng ta làm chủ. Này không, mỗi ngày chạng vạng gọi Vạn thị cùng hai cung tỳ đến, cứ như thái tử phi cho người đứng trước mặt theo quy củ. Nếu không phải sáng sớm còn phải đi Ngọc Chiếu cung thỉnh an, Tô Lận Nhu hận không thể sớm chiều hai bận kêu người đến ra oai.
"Từ hôm nay đều đừng nhàn rỗi, làm vài đôi giày vớ hiếu kính nương nương các cung. Cũng đừng cảm thấy ta cay nghiệt các ngươi, cầm lấy đồ nữ công bọn ngươi làm đi khiến quý nhân trong cung vui vẻ. Hôm nay liền nói luôn, nếu sau này thái tử gia đến Vĩnh An cung, ta cũng không ngăn đón bọn ngươi đi đến la cà."
Chất phác đứng ở trước mặt nàng ta, trong lòng Vạn Tĩnh Văn không khỏi lãnh trào. Tô thị nữ nhân này, thật sự coi bản thân là chủ tử sao. Không ngăn cản các nàng đến la cà, đơn giản là chắc chắc các nàng không có bản lãnh giành người.
"Sáng mai đi đến cung Thục phi nương nương thỉnh an, ba người các ngươi đều phải tỉnh táo. Không biết ăn nói thì đừng cố ra mặt. bây giờ mọi người phải một lòng." Ánh mắt quét qua Vạn thị, rõ ràng là đang ám chỉ nàng. "Về phần hai người các ngươi, trước đay đã từng sống ở trong cung, lúc này nên càng thêm đắc dụng mới là." Mơ hồ dẫn theo ép hỏi.
Hai cung tỳ quy củ gật đầu. Trải qua bao nhiêu ngày nay, sớm đã không còn trông cậy vào chuyện điện hạ đột nhiên ân sủng. Bây giờ lại là thị thϊếp không có phần vị, tất nhiên chỉ có thể phụ thuộc vào chủ tử của Vĩnh An cung, Tô Lương đệ.
"Ngày mai thỉnh an?" Vạn Tĩnh Văn do dự dò hỏi: "Lương đệ nương nương, thời gian có phải không thích hợp cho lắm?" Dựa theo quy củ, nên là qua ba ngày nữa mới do thái tử phi cùng dẫn di.
Bộp một tiếng đặt chén canh xuống, Tô Lận Nhu không kiên nhẫn răn dạy: "Thật sự là một kẻ đầu gỗ! Nịnh nọt Thục phi, thường xuyên hiếu kính, còn sợ điện hạ không đến trong cung ngồi một chút sao? Chuyện tốt như vậy chẳng lẽ còn phải vội vàng mang theo Hách Liên thị hay sao?"
Bị nàng ta tự dưng liền chỉ vào mũi mắng nhiệt tình, Vạn Tĩnh Văn vùi cái đầu, đáy mắt chợt lóe lên mừng rỡ. Không có ngờ rằng y cái bao cỏ như vậy, lại vẫn có thể dìu dắt nàng ta một phen.
Tô Lận Nhu sợ là đã coi thường Thục phi ở trên chuyện thị bệnh tật, đối với nàng ta cùng Hách Liên thị không hài lòng như thế nào. Nữ nhân này cho rằng nhào tới nịnh bợ hiếu kính là có thể đền bù được? Đến lúc đó người được lợi, chỉ sợ chính là nầng ta, người thành thật "Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy" này.
"Nương nương, thái hậu chỗ kia, cách mỗi ba ngày, sau giờ Thân khi sẽ có nửa khắc đi dạo ở hậu hoa viên." Dù sao cũng là nha hoàn từng ở trong hậu cung, biết nhìn sắc mặt của người khác, nên vội vàng nghĩ kế.
"Thật sự?" Tô Lận Nhu một phen lôi kéo cánh tay của cung tỳ kia, lập tức biến thành thái độ nhao nhao muốn thử.
"Bọn nô tỳ không dám lừa gạt nương nương. Thái hậu lão tổ tông tin Phật, góc đông bắc trong hậu hoa viên có xếp đặt một bồn cây đa nhỏ. Nghe lão nhân trong cung nói, lão tổ tông đã trồng cây đa kia rất nhiều năm. Nói là cái gì mà hoa thụ của Phật giáo, bảo vệ cơ nghiệp cho con cháu."
Tô Lận Nhu mừng rỡ. Gấp rút kêu Mang ma ma đưa tin về nhà, dù thế nào cũng phải nhảy vào yêu thích của thái hậu mới được. Thấy nàng ta một bộ tính trước kỹ càng, Vạn thị khẽ cúi đầu xuống.
Tô Lận Nhu nữ nhân này chỉ coi trọng cái trước mắt, hết lần này tới lần khác lại táo bạo, không chịu khảo cứu trước. Mưu toan tìm đường tắt vịn lên lão tổ tông, cũng phải chờ trong bụng của nàng ta có hàng mới được.
Buổi chiều, Mang ma ma vẻ mặt ngượng nghịu, đem lời Tô đại nhân nói thuật lại một hồi từ đầu chí cuối cho nàng ta.
Tô Lận Nhu tức giận đến mức phát hỏa luôn với đại nha hoàn Cẩm Sắc. Rõ ràng là nàng ta biết được thời cơ tốt, nhưng trong nhà lại xem nàng ta như kẻ vô dụng. Ngoại trừ coi lời của nàng ta như lời trẻ con, ngay cả bồn cây cảnh cũng không nguyện giúp nàng ta đặt mua!
"Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, đường may phải tỉ mỉ chỉnh tề, dùng nhiều ám vân là tốt nhất." Xoay người liền vặn lỗ tai của Cẩm Sắc, đau đến mức nha hoàn kia nghiêng đầu đi, bịt lấy lỗ tai liên tục xin tha.
"Chủ tử ngài đây là làm đang chi." Mang ma ma kinh hãi tiến lên khuyên nàng ta buông tay. Cẩm Sắc nén lệ, được Mang ma ma nháy mắt ra hiệu, một lát cũng không dám ở lâu, ôm xiêm y vội vàng lui đi ra cửa.
Vô cớ giận chó đánh mèo lên người khác như vậy, trong cung vốn là mọi sự đều phải đề phòng, nếu là bản thân khiến mọi người phật lòng, cuộc sống này trôi qua còn thế! Mang ma ma ủ rũ trong lòng, nhưng ngoài mặt còn phải hảo hảo trấn an nàng ta: "Chủ tử nếu là thật sự muốn có cây đa kia, chúng ta dùng ít bạc, nhờ công công trong cung chuẩn bị cũng giống như vậy mf."
"Vẫn là mnag ma ma tri kỷ. Vốn còn muốn người trong nhà mình mới thỏa đáng... Hừ! Chuyện như vậy a, còn phải làm phiền ma ma phí tâm." Đảo mắt liền lộ ra nụ cười, buông tay đem chuyện phiền toái này giao cho thuộc hạ sắp xếp.
"Ai", Mang ma ma không khỏi thở dài, tính tình chủ tử nịnh hót như vậy... Sao lại còn không biết che lấp!
"Dẫn người đi đến cung Thục phi?" Hách Liên Mẫn Mẫn tùy ý để tiểu nha hoàn xoa bóp chân, tự lo nhắm hai mắt dưỡng thần. Đối với vị ở trong Vĩnh An cung kia, nàng ta là dở khóc dở cười. Hậu viện của Đông cung, người không có uy hϊếp tối, chính là Tô lương đệ: "Không sao. Lúc này nàng ta đi chịu khó, càng khiến Thục phi không thích gặp."
Trong Tuệ Nghi cung, Mộ Tịch Dao nhận được thư nhà. Quả nhiên là Vu thị tự tay viết, giữa những hàng chữ lộ ra mệt mỏi.
Nàng gia chủ tử gia sinh tử chưa biết hết sức, Mộ Tịch Trừng đã bị coi là người mang điềm xấu cho Lương gia. Về sau Bát điện hạ ở Thịnh kinh nổi danh, người Lương gia liền cho người đem Mộ Tịch Đình mang ra khỏi chủ viện, an trí ở một chỗ sân yên lặng trong hậu viện. Lương Hữu Chiêu háo sắc hỉ công, lại giấu diếm Lão thái gia của Lương gia vội vàng giơ lên một nữ tử có tư sắc xinh đẹp làm bình thê, căn bản chưa cho mọi người có thời gian thở dốc, dưới sự nũng nịu giựt giây của tân nương, liền viết một tờ hưu thư đem Mộ Tịch Trừng đuổi ra khỏi cửa.
Bây giờ... gia chủ Lương gia lại nháo đến cửa Mộ phủ, da mặt dày muốn đón "Cháu dâu trưởng" trở về.
Gia phong như thế, khó trách sinh ra loại không có mắt kia!
Buổi chiều Tông Chính Lâm hồi cung, trước cửa sân viện không có nhìn thấy thân ảnh tiểu nữ nhân đâu, lông mày liền giơ lên. Cất bước đi vào nhà chính, vừa vào nội thất, liền bị một tiểu thân thể kiều kiều nhuyễn nhuyễn, mang theo làn gió thơm bổ nhào đầy cõi lòng.
Nữ nhân kia ngước cổ, tiêu điều lạnh lẽo đau đớn nhìn hắn. Vê một góc khăn, hướng về phía khóe mắt sáng long lanh, rất là hữu thần lau một cái. Phải, màn diễn xuất này, chính là không nói hắn cũng có thể đoán được ý đồ của nàng.
"Ai khi dễ tâm can của bản điện?" Nàng diễn trò, hắn tất nhiên phải tiếp thụ.
Áo mãng bào còn chưa cởi, chỉ vung vạt áo lên ôm nàng ngồi xuống. Dù là triều phục trang trọng, bị nữ nhân đè ép trên người, mùi vị liền thay đổi. Thái tử gia từ trước đến nay không phải là người giữ quy củ, tất nhiên là không để trong lòng.
Nghe hắn lên tiếng, giọng nói còn thập phần yêu chiều, Mộ Tịch Dao càng thêm nhiệt tình. Lung tung lục lọi mấy cái ở trong cổ tay áo, đối với chiếc túi trong tay áo, nàng mãi vẫn dùng không quen.
Người vừa rồi còn vẻ mặt ưu tư, bây giờ lại giật nảy mình xoay chuyển tròng mắt, ở trên đùi hắn trêu ghẹo xiêm y, Tông Chính Lâm sờ sờ đỉnh đầu nàng, càng cảm thấy nữ nhân này nuôi rất hài lòng. Trên người luôn mang theo hương vị "Nuôi trong nhà", tính tình lại cực kỳ dã.
Tiểu nhân nhi nâng cao tay trái, mười phần bực mình giũ ống tay áo. Cười đẩy ra ngón tay quấy rối của nàng, đầu ngón tay mang theo một chút cảm giác mát của nam nhân chạm đến cánh tay nàng, tê tê dại dại, khiến Mộ Tịch Dao ngứa thẳng đến sống lưng.
"Hử?" Tông Chính Lâm nheo mắt nhìn thấy vật lấy ra từ trong ống tay áo của nàng. Hai chữ cực đại, ngang ngược viết ngoài bìa, hóa ra là một tờ sách hàm. Nét chữ kia bút lực tinh tiến, Long phi Phượng vũ, vô cùng có khí khái. Hạ bút hữu thần, bén nhọn sắc bén.
"Trạng - - thư (thư cáo trạng)." Trầm giọng nghiền ngẫm, nhìn lại nữ nhân trong ngực ánh mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào hắn, thái tử gia mở lá thư bên trong ra, vừa mới đọc, hô hấp liền ngưng trệ.
"Bé ngô nhi, gặp chữ như ngộ." (bé con trai ta, thấy chữ như thấy người)
Vô cùng tốt, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn đươc mở rộng tầm mắt. Thế gian lại có trạng thư thân thiện từ ái đến thế!
Nửa câu sau còn được. Đổi lại là dân chúng người ta, hắn cũng coi như con rể của Mộ gia, nói thế vẫn tạm chấp nhận được. Nhưng cách xưng hô đằng trước... Bé, "Uẩn sách giải chữ" chú thích viết: cách xưng hô thân mật với nữ đồng tóc để chỏm.
Bị hắn mặt đen nhìn thẳng, Mộ yêu nữ thò ra bàn tay nhỏ bé, cực kỳ chân chó giúp hắn vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày: "Thϊếp đây là lười biếng một chút, ngài tạm chấp nhận xem đi." Bàn tay nhỏ bé không thành thật bò lên trên thái dương của hắn, lung tung vuốt ve hai cái, lại hôn nhẹ cái cằm của hắn. Có thể khiến Tông Chính Lâm nhân nhượng, cũng chỉ có nàng dám mở miệng.
Ở đâu còn cần hắn nhìn kỹ, đã là thư nhà của nàng, thì hắn khỏi cần phải nghĩ.
Thấy hắn đặt thư xuống, Mộ Tịch Dao bừng tỉnh, nam nhân này cũng đã nhận được tin tức? Không thể chờ đợi được lôi kéo tóc mai của hắn, tay kia đâm đâm vào l*иg ngực chỗ trái tim của Tông Chính Lâm: "Nhà hắn gieo họa nơi này của ngài! Thái tử điện hạ, ngài cảm thấy đau lòng không? Hôm nay cả một ngày, có phải đều thấy khó chịu hay không?"
Bảo khí! Thái tử gia nhất thời không có kéo căng vẻ mặt nổi, cuối cùng bị dáng vẻ vô lại của nàng chọc cười. "Tâm can đau thì phải làm thế nào?" Ý của nàng là, có người móc tim hắn, hắn phải bày tỏ.
Ánh mắt Mộ yêu nữ sáng ngời, cái mông nhỏ chuyển vọt hai cái, tự mình điều chỉnh thành tư thế thuận tiện.
"Điện hạ có việc gì, thϊếp - - cần phải an ủi." Bàn tay nhỏ bé xoa nắn bộ ngực hắn, bàn tay vừa vặn đè ở long trảo phía trên bào phục thái tử. Đầu ngón tay theo đường vân ngoắc ngoắc quấn quấn, len lén liếc nhìn hắn một cái, cúi người rơi xuống một nụ hôn lên ngực Tông Chính Lâm.
Đợi đến khi phát giác trái tim trong l*иg ngực hắn đập kịch liệt, hơi thở không yên, đáy mắt Mộ Tịch Dao thần quang lưu chuyển, bàn tay nhỏ bé sờ đến bên cạnh eo của Tông Chính Lâm, từ chỗ bào phục rộng mở bỗng nhiên trượt vào.
Bị nàng đột nhiên sờ đến dưới triều phục, lưng sống của thái tử điện hạ bỗng trở nên thẳng tắp, vẻ mặt giữ kín như bưng.
"Quá là làm càn." Trên người còn mặc áo mãng bào của thái tử, trang trọng nghiêm túc. Tiểu yêu tinh ngồi trên đùi hắn có cử chỉ không hợp, lúc này lại càng mất quy củ.
Bàn tay đặt ngang lưng nàng tăng thêm ba phần lực đạo, không hiểu là khiển trách hoặc là vỗ về chơi đùa.
"Đây mà đã là làm càn?" Ngậm lấy cái cằm của hắn nhẹ nhàng cắn xé, Mộ yêu nữ chưa đạt thành mục đích, tất nhiên sẽ không bớt phóng túng: "Ngài một thân áo mãng bào tuấn rất anh vĩ, khiến lòng thϊếp nhộn nhạo, nhất định phải nháo loạn." Cách tiết khố một phen cầm lấy cái vật không thành thật gì đó.
Nam nhân này, ngoài miệng dạy dỗ nàng, trong lòng chưa chắc đã thanh tịnh.
Giữa hai đùi dần dần chống lên, có bàn tay nhỏ bé của nàng làm ác, tầm mắt Tông Chính Lâm dính trên bàn tay ngọc ngà gây chuyện thị phi của nàng, ánh mắt giống như là muốn xuyên thấu qua cẩm bào, hận không thể dòm ngó hình ảnh bên dưới như thế nào. Càng nghe nàng tán dương, trong lòng lại càng ngứa.
Ẩn nhẫn tùy ý nàng chọc ghẹo, thái tử gia kêu rên cùng với sung sướиɠ, nhưng vẫn tự cao tự đại: "Nếu lại hồ nháo, sẽ nặng nề trừng trị."
"Nặng nề" một từ có tác dụng, Mộ yêu nữ thập phần thương cảm, dưới tay cũng "Nặng nề" hồi báo.
"Oh - -" eo bụng vừa căng lên, hoàn toàn bị nàng thiêu đốt: "Tiểu hỗn đản!" Khàn khàn khiển trách, vị gia này đỏ ngầu mắt, ở đâu còn chú ý được quy củ của tổ tông. Áo mãng bào, hắn tổng cộng có ba kiện...
"Như vậy cũng dám trêu chọc." Thâm tâm cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thái tử bị nữ nhân đè ở trên người, tâm tư cổ quái của Tông Chính Lâm quấy phá, càng thêm thích thú.
Gian kế thực hiện được, Mộ Tịch Dao cười ngọt ngào. Thời điểm nam nhân khẩn cấp, dễ đắn đo nhất. Ngày hôm nay, nàng liền mượn Lương gia, cùng hắn tán tỉnh một hồi, coi như nhất cử lưỡng tiện.
"Gia ~" xưng hô cũng thay đổi, vừa cất tiếng gọi, lửa nóng dưới thân đột nhiên lớn thêm ba phần. Mộ yêu nữ liếʍ liếʍ khóe miệng, toàn thân đều là phóng đãng hạnh kiểm xấu.
Hàm hàm hồ hồ nói chuyện cùng hắn, lời nói là mềm mại không góc cạnh, nhưng ý tứ hàm xúc lại khiến thái tử gia được hưởng tư vị, Tông Chính Lâm hận không thể nuốt nàng mới tốt.
"Gia không phải hỏi tâm can đau thì phải làm như thế nào mới được sao?" Cả tay kia cũng chui vào áo bào.
Tháo dây buộc, một phen giật tiết khố của hắn xuống, Mộ Tịch Dao không nói hai lời, cầm vật kia một lát cũng không ngừng nghỉ, làm theo cách Tông Chính Lâm thích nhất, khuấy động cực nhanh.
"Tốt lắm." Hôn mặt nàng, thái tử điện hạ còn không biết tâm lý nữ nhân này tính toán gì. Chỉ cảm thấy tiểu yêu tinh phá lệ nhiệt tình, chắc chắn là muốn cầu cạnh hắn.
Híp mắt lại, nam nhân cực kỳ hưởng thụ: "Nhanh hơn nữa một chút."
Hết thảy đều nghe theo ngài. Lúc này ngài càng hài lòng, lát nữa thϊếp càng cao hứng.
Đáy mắt Mộ yêu nữ lóe tinh mang sáng láng, một đôi mắt liên tục khóa lại vẻ mặt của Tông Chính Lâm. Đợi đến khi phát giác hắn mâu quang tan rã, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, vật dưới thân kia cũng thình thịch trực nhảy, liền đột nhiên hạ quyết tam dùng đầu ngón tay bịt lỗ nhỏ lối vào của hắn- -
"Khàn - -" Tông Chính Lâm hít vào một hơi, gân xanh nổi lên, tuấn nhan ửng hồng. Trên đầu đổ mồ hôi đầm đìa, ngước cổ, đưa mắt nhìn vào ánh mắt của nàng, hung ác khó nhịn.
"Kiều Kiều!" Nữ nhân đáng chết. Lại thừa dịp hắn phân tâm, đem bộ bí thuật khóa tinh kia của Thục trung dùng ở trên người hắn.
Lần đầu tiên ở trên chuyện giường chiếu bị "Nữ sắc làm cho hỏng việc" bị người khác tính kế, thái tử gia cảm thấy mặt mũi không còn ánh sáng, cực kỳ xấu hổ và giận dữ. Càng khó chịu, là dưới thân sưng to giống như sắp nổ tung.
"Ngoan ngoãn một chút." Điểm chết người nhất bị nàng năm trong tay, tính tình dù có cường hãn mấy, Tông Chính Lâm cũng không chống đỡ nổi.
Đáy lòng âm thầm sảng khoái, phảng phất giống như rất hãnh diện. Nhưng tinh tử tinh quý, dây dưa lâu, bí thuật kia có ghi lại hiệu quả trợ hứng của việc "Trước ức sau giương", chỉ sợ sẽ làm bị thương thân.
Hôn hôn cánh môi hắn, lại dán lên trêu chọc một phen, Mộ yêu nữ già mồm vê khăn lụa giúp hắn lau một hôi trên trán.
"Điện hạ chớ cấp, thϊếp ăn nói vụng về, chỉ sợ từ không rõ ý mpis đưa ra hạ sách này."
"Thϊếp là muốn nói, nếu là có người khi dễ tâm can của ngài, làm trong tâm khảm ngài khó chịu, nhất định phải khiến hắn càng thống khổ hơn mới được." Ôn nhu nhìn qua hắn, vuốt ve khuôn mặt của Tông Chính Lâm, hôn nhẹ khóe miệng của hắn, đáy mắt giảo hoạt gian trá.
"Ra hạ sách này", không có nữ nhân nào tinh ranh hơn nàng! Quả nhiên, thái tử điện hạ đối với chuyện hôm nay phải chịu khổ một phen, đầu tiên nghĩ đến chính là Lương gia kia đáng hận, sau đó mới đến phiên đầu quả tim của hắn tinh nghịch.
"Được. Theo Kiều Kiều." Tông Chính Lâm kìm nén bực bội, vành tai bị nàng ngậm lấy, không khỏi có chút run rẩy.
Thành công! Muốn khiển trách như thế nào mới hết giận, hại nửa đời của Mộ Tịch Đình, liền khiến người Lương gia bị mếch lòng thái tử điện hạ.
Hại hắn đánh mất mặt mũi, từ trước đến nay ngang tàng bá đạo không chỗ thi triển, nàng còn có thể làm nũng lấy lòng cầu xin tha thứ. CÒn Lương gia ư? Vị gia này không giảng đạo lý đúng là nhất.
"Ngài còn chưa thả thϊếp đi xuống?" Mộ yêu nữ đạt thành tâm nguyện, lúc này càng thấy đường hoàng, thổi hơi thẳng vào ốc nhĩ của Tông Chính Lâm.
Nàng nói, đi xuống... Phân thân bỗng nhiên nhảy dựng, đáy mắt nam nhân đầy lửa nóng, như muốn thiêu đốt nàng.
Triệu ma ma đứng canh ở bên ngoài, chủ tử đã cố ý dặn dò, tối hôm nay bày cơm muộn một chút. Nhưng sao đã lùi lại gần một canh giờ rồi?
Bất đắc dĩ lại truyền lời thêm cho phòng bếp nhỏ, thức ăn còn phải tiếp tục hâm nóng.
Trên giường cẩm trong nhà chính, Tông Chính Lâm tà áo mở rộng, nằm nghiêng trên đó. Trước ngực là bé con nằm sấp với đôi mắt đẹp mê ly, ngủ mà như không ngủ. Hai người đúng là ngay cả sập ngủ cũng không kịp đến, liền ở trong phòng hoang đường một hồi lâu.
Cuối cùng là mệt nhọc nàng. Cũng tại yêu tinh này tự gây nghiệt, đáng đời phải chịu tội. Bí thuật kia quả thật tuyệt vời, hoan hảo sao đó đúng là thỏa thích khó tả. Càng đặc biệt là, thập phần đắc lực, dị thường xốc vác.
"Ngu ngốc." Đứng dậy ôm nàng bước đi lui về hồ tắm phía sau điện, Tông Chính Lâm vuốt đỉnh đầu nàng, dù là bị nữ nhân này trêu chọc quá ác, cũng rốt cuộc thương tiếc thân thể nàng: "Ghi hận Lương gia, nói với Cô là được."
Dụi dụi l*иg ngực hắn, hơi thở phù phiếm: "Thϊếp cam nguyện." Khẽ lôi kéo áo bào của hắn, vẻ mặt ỷ lại: "Thϊếp đoán được , nữ nhân kia là điện hạ đưa đến. Tỷ tỷ có thẻ rời khỏi nơi đó, không có tân nương kia khuyến khích, Lương Hữu Chiêu không có can đảm ngỗ nghịch Lương lão gia tử. Điện hạ đối với thϊếp tốt, thϊếp vui lòng hồi báo."
Bước chân hơi chậm lại, Tông Chính Lâm vùi đầu đưa mắt nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ lưng nàng, đem người ôm càng chặt hơn một chút.
...
Mia: Mùng một thêm chút tình củm cho cả năm ấm áp