Sủng Phi

Chương 332: Cảm thấy

Chương 332: Cảm thấy

Đáy mắt hiện tia lạnh, Mộ Tịch Dao vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, mồi câu là nàng mới vừa hiện thân, kẻ tặc đã nóng lòng không kịp đợi ra tay hành động trước.

Ngọc bội nhàn nhạt phát ra ấm áp, chi thấy cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại hết sức cổ quái. Nhiệt độ so với Liễu phi hôn mê lần đó còn chưa bằng, dựa theo dĩ vãng lệ cũ, chắc là không quá mức gây tổn thương đến bản thân nàng, chỉ là nhắc nhở dính phải thứ không sạch sẽ.

Nàng ngẫm lại từ khi vò cửa, xuyên qua hai bên án tịch, người có thể động thủ chính là một trog số những người ngồi ở đây, mà công phu phải cực kỳ giỏi! Người này tính tình quả cảm, chờ đúng thời cơ chính là một khắc cũng không hề làm trễ nãi. Thứ đó vừa dính vào trên người nàng, hại không được nàng, vậy thì toan tính còn có thể là ai!

Một đôi mắt che giấu tâm tư, ngửa đầu nhìn vào gương mặt tuấn tú dần dần tiến đến gần của Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao bỗng đưa tay ra. Không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng đã là ưm một tiếng, ôm chặt lấy nam nhân trước mặt, ngẩng đầu thân mật dán lên khuôn mặt hắn.

Bị nàng không hiểu tự dưng thân cận khiến cho khϊếp sợ trong một cái chớp mắt, Tông Chính Lâm thuận thế nâng eo nàng, mắt phượng lóe lên.

"Điện hạ rất nhẫn tâm, thả thϊếp cô linh linh một người, trướng lãnh ngủ hàn. Nhìn thứ gì trong doanh trướng, cũng có thể nhớ tới cảnh lúc điện hạ ở bên. Trong đầu thϊếp quanh đi quẩn lại, chỉ nhớ đến một mình điện hạ. Nhớ đến nỗi tâm đều có chút thấy đau, mãi vẫn không chờ đến lúc ngài gọi tới hầu hạ. Thϊếp đang nghĩ, chớ không phải là điện hạ ghét bỏ xuất thân của thϊếp, cảm thấy thϊếp là một người không lên được mặt bàn ... Nếu là như vậy, trước mặt mọi vị đại nhân ở đây, thϊếp cho dù là đau lòng giống như là muốn vỡ ra, cũng sẽ ném thể diệ rời đi, tuyệt đối không khiến điện hạ khó xử."

Trong lời nói tiêu điều lạnh lẽo thương xót, xen lẫn tiếng khóc run rẩy, có cảm giác lo sợ không yên chuốc khổ đau xót. Nữ nhân làm được như vậy, tựa như hoa tầm gởi nếu mất chỗ dựa vào liền không có cách nào sống nổi. Khiến mọi người đối với vị Mạt Tang phu nhân này càng coi thường thêm hai phần.

"Cũng may, điện hạ cuối cùng là vẫn nhớ tới thϊếp, ngài vẫn là đau lòng thϊếp có phải hay không? Một lời ngưỡng mộ của thϊếp, rốt cuộc chưa từng vô ích giao ra." Trên yến tiệc yên tĩnh, chỉ một mình nàng hạ thấp giọng nức nở nghẹn ngào tố thỉnh, cả người nằm ở trong lòng Lục điện hạ, giống như quá mức kích động, ngay cả đầu vai cũng có chút run rẩy.

Hí... Đây, đây là xem bọn họ như không tồn tại à. Trước mặt mọi người, lại dám cong khai biểu lộ ái mộ yêu thương nhung nhớ. Quan viên Bắc Địa chớp mắt ra chiều hiểu rõ, càng xem càng cảm thấy quen thuộc. Đây không phải là mánh khóe mấy ngoại thất họ nuôi ở bên ngoài, mỗi lần đều dùng đến trên người bọn họ hay sao? Đơn giản chính là muốn lưu người lại hoặc đòi hỏi thêm một ít lợi ích.

Vị ở trước mặt này thì càng thêm lớn mật, trước mặt điện hạ, nói chuyện cực kỳ rõ ràng, thập phần hiểu được làm thế nào đên nam nhân thích. Nếu đổi lại là bọn họ, có nữ nhân như vậy trước mặt mọi người tố thỉnh, trong lòng như thế nào cũng phải có thêm vài phần đắc ý. Vừa rồi còn coi thường, bây giờ lập tức biến thành nữ nhân này giỏi về tâm kế.

Tướng lãnh từ trong kinh tới thì vẻ mặt hình như có chút rạn nứt. Nữ nhân Bắc Địa, phóng đãng không biết lễ nghi. Quấn lấy điện hạ như vậy, chỉ sợ sẽ làm hỏng thanh danh của điện hạ. Lúc này, Mộ trắc phi cản không cản trở nổi, dù là có Lâm nữ quan ở đây cũng tốt. Chỉ tiếc, haiz... Vị kia ngày hôm qua nhiễm phong hàn, bây giờ vẫn còn ở Tích thành an tâm tĩnh dưỡng.

Ngươi duy nhất ở gần nhìn rõ hành động của Mộ Tịch Dao là Vệ Chân, lúc này đã là khẽ cúi đầu che đi vẻ kinh hãi trên mặt. Dao chủ tử ôm lấy điện hạ, ở sau lưng chủ tử gia viết câu nói kia... May mà chủ tử ở đây, nếu không lần sơ hở này, hắn chết muôn lần cũng không chuộc được tội.

Đáy mắt thoáng hiện lên tàn khốc, trên mặt lại bất động thanh sắc, Tông Chính Lâm khẽ nhếch miệng.

Vốn còn đối với việc nàng mặc bộ đồ này cực kỳ bất mãn, nhưng thấy trong mắt nàng đột nhiên nhóm lên ngọn lửa, cộng thêm được nàng nhắc nhở như vậy, ở đâu còn không biết là nàng một lòng quan tâm hắn, tức giận khi biij người khác tính kế. Nghĩ như vậy, liền đem sai lầm lúc trước tiểu nữ nhân muốn gây sóng gió quẳng ra sau đầu. Lục điện hạ mềm lòng, ngoài miệng vốn là hòa cùng nàng diễn trò một phen, mơ hồ lại lộ ra ba phần chân ý.

"Khiến giai nhân vô ích chờ đợi rồi. Bản điện tất nhiên là thương yêu mỹ nhân." Lòng bàn tay vuốt ve ở bên eo nàng, cực kỳ mập mờ thân mật. Sau đó đưa tay vân vê vành tai nàng, thổi nhiệt khí vào ốc nhĩ, con mắt sắc mang hỏa, ôm lấy người cười ý vị thâm trường.

Thần thái kia, có nam nhân nào đang ngồi ở đây nhìn mà không hiểu. Không ngờ rằng điện hạ một khi phong lưu, lại cũng buông được dáng vẻ, trực tiếp tán tỉnh với nữ nhân.

Người mưu toan leo lên quyền quý ở bên dưới, thấy một màn này hối hận đến mức ruột đều xanh. Lúc trước sao lại tin lời đồn, nói điện hạ là một người tính tình đạm bạc, vô cùng phiền chán khi bị tặng nữ nhân. Hôm nay đích thân chứng kiế, điện hạ rõ ràng chính là lão luyện, không biết sau khi săn bắn trở về, còn kịp mất bò mới lo làm chuồng không. Nhưng mà nói đến người được tuyển chọn, phải tốn tâm tư nhiều hơn. Đối chiếu với vị yêu kiều quyến rũ ở trên kia, chắc sẽ có cơ hội lớn một chút.

Trong quan trường, thượng cấp thích như thế nào, người phía dưới cũng phải đi theo xu nịnh. Vì vậy liền có hồ cơ trong ngày rất lạnh mà áo rách quần manh đua tranh ngồi vào các vị trí, không khí trong nháy mắt liền náo nhiệt lên, tiếng cười vui vui đùa ầm ĩ vang lên bên tai không dứt. Lại có vũ cơ ở giữa sân nhảy múa trợ hứng, kích trống vang lên vô cùng sôi động. lập tức vẻ mặt mọi người đều dãn ra, dần dần liền lộ ra cảnh thường xuất hiện trong Tích thành.

Bởi vì là hồ nữ, tính tình tất nhiên so với nữ nhân lớn lên ở Trung Nguyên càng nhiệt tình quấn quýt si mê. Uống xong mấy chén rượu mạnh, nam nhân váng đầu mắt hoa, nổi hứng lên, phía dưới liền có âm thanh lả lướt đưa tình truyền vào trong tai Mộ Tịch Dao. Hình như là nam nữ ôm ở một chỗ, chép miệng uống phát ra tiếng kêu khiến người nghe được mặt đỏ tới mang tai.

Biết được điện hạ nhà nàng không thích gặp cảnh tượng này, Mộ Tịch Dao ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Tông Chính Lâm. Dán vào gần nhau như vậy, mới đột nhiên phát hiện, mặc dù gò má cách cẩm bào cũng có thể cảm nhận thấy nhiệt khí trên người Tông Chính Lâm.

Cảm thấy cả kinh, Mộ Tịch Dao vội ngẩng đầu nhìn qua vào trong mắt của hắn. Mắt phượng thâm thúy, thần trí thanh minh. May quá, không phải là như trong tưởng tượng của nàng.

Bị nàng đột nhiên xuất hiện khẩn trương chọc cười, trong mắt Tông Chính Lâm có vẻ ôn nhu thoáng hiện lên. Nàng vừa nhắc nhở hắn có người dùng thuốc, lúc này hắn chẳng qua là dùng nội lực ngăn chặn thuốc kia chưa phát tác xâm nhập vào cơ thể.

Lại là một loại kỳ dược, không thấy ở đại Ngụy. Vô sắc vô vị, nếu không phải trong lúc vận nội lực mơ hồ phát hiện bị cản trở, đợi đến khi dược hiệu hoàn toàn xâm nhập, chắc chắn sẽ khiến hắn không cách nào vận nội tức nữa.

Giúp nàng quàng mũ trùm đầu lên, Tông Chính Lâm ôm người vững vàng đứng lên.

"Bữa tiệc tiếp tục, bản điện đi trước một bước." Nói xong cũng không để ý mọi người vội vàng rút tay khỏi người hồ cơ, cong vẹo đứng dậy cung tiễn, chỉ dẫn theo cận thị sải bước rời đi.

Thấy người đứng đầu ôm ấp nữ nhân vội vã rời tiệc, vài đôi mắt vốn là đυ.c ngầu ở đây tức khôi phục thanh minh. Đáy mắt thoáng hiện lên sự mừng rỡ đắc ý sau khi thấy chuyện thành công.

Lục điện hạ của Đại Ngụy, mặc kệ bình thường có lãnh túc tự chủ mấy, gặp phải nữ nhân hợp tâm ý, còn không phải là vẫn để cho bọn họ có cơ hội để lợi dụng hay sao. Hôm nay dám nhanh chóng ra tay như vậy, hoàn toàn bởi vì Mạt Tang phu nhân xuất hiện, theo như tin tức điều tra được, đây thật sự là người được Tông Chính Lâm thu nhận lại rất sủng ái. Nhìn lại tình cảnh hai người chung đυ.ng ngoài bãi săn, suy đi tính lại mới quyết định hành động trước thời gian.

Lúc này thuốc chắc đã chậm rãi nhập vào cơ thể, cần hai canh giờ mới có thể bị vị kia phát giác ra. Sau giờ ngọ ra săn bắn, là thời cơ tốt mà bọn họ mưu tính hồi lâu, không để bỏ lỡ.

Quanh mình không còn người ngoài, Mộ Tịch Dao thò bàn tay nhỏ bé ra khẽ túm quan mang của hắn. "Điện hạ, thân thể ngài có ổn không?" Lại không yên tâm sờ lên khuôn mặt hắn, còn muốn leo lên cái trán, nhưng lại không đủ trình độ.

Chân ngắn thì thôi, cánh tay cũng vô dụng. Bĩu môi uốn éo muốn động, mắt thấy sẽ phải chống đầu vai hắn với lên.

Vệ Chân thấy kia vị không yên tĩnh ở trong ngực điện hạ lăn qua lăn lại, thập phần thức thời thả chậm cước bộ, cách xa mấy trượng. Phủ vệ theo sát sau lưng, đằng trước đã trông thấy doanh trướng nên an nguy của điện hạ có thể bảo toàn,vì vậyhắn liền phải có chút ánh mắt.

"Đừng có nháo." Năm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Tông Chính Lâm cúi người hôn lòng bàn tay nàng. "Không sao, Kiều Kiều chớ vội." Mắt phượng toát ra  thần thái sáng láng, đáy mắt mang theo nóng rực.

Lo lắng cho hắn như vậy, tiểu nữ nhân ngày thường luôn mồm "Chán ghét" "Ghét bỏ", chắc chắn là khẩu thị tâm phi, kì thực cũng yêu thích hắn. Càng nghĩ càng thấy giọng nói kia càng mềm mại động lòng người, thẳng tắp đâm vào trong tâm khảm hắn.

Đợi đến khi vào doanh trướng, Mộ Tịch Dao mắt thấy Vệ Chân đưa lên một bình sứ màu trắng, Tông Chính Lâm mắt cũng không nháy, cứ thế lấy viên thuốc nuốt xuống bụng.

"Ngọc cô cố ý chế cho điện hạ?" Người được hắn tín nhiệm, Mộ Tịch Dao thuộc như lòng bàn tay. "Điện hạ vì sao không mang theo ở bên người, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cũng có thể dùng?"

Lời nói mới hỏi hết đã cảm thấy bất thường. Phải, nàng đã quên mất, nam nhân này không thích dùng thuốc. Nhớ đến mấy lần hầu hạ hắn uống thuốc, có lần nàoTông Chính Lâm là cam tâm tình nguyện, không bày sắc mặt cho nàng xem đâu. Dù là vừa rồi, cũng là dùng khí thế mười phần nuốt viên thuốc kia xuống.

"Mặc dù dược nhập vào cơ thể, người nọ cũng khó mà thành công." Đậy miệng bình, Tông Chính Lâm khinh thường hừ lạnh. Coi hắn như võ phu tầm thường, mất võ công liền khoanh tay chịu chết.

Lời này Mộ Tịch Dao tin. Tên cáo già xảo quyệt ở trơcs mặt này, làm sao có thể chỉ dẫn theo Vệ Chân đi ra. Mạc Kiền lĩnh có Nghiêm Thừa Chu ở đây, thủ lĩnh ám vệ xuất quỷ nhập thần kia, chắc chắn cũng đang ở đâu đó.

Nhưng mà điện hạ, nếu ngài đã có thể nhịn, lần trước thuốc kia... Len lén dò xét liếc nhanh hắn, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt, điềm nhiên như không uống trà.

Thϊếp không nói ra miệng, chúng ta tự biết rõ trong lòng. Nhìn chuyện cười của vạn tuế gia tương lai, thϊếp một mình trộm vui mừng.

"Kiều Kiều." Bị nam nhân nhẹ giọng kêu gọi, Mộ Tịch Dao theo bản năng ngẩng đầu.

"Trong mắt có trêu tức, nên phạt." Cúi người liền đè lên, đem người áp đảo ở trên giường gấm, một phen vạch trần cái khăn che mặt của nàng. Lúc vừa mới nhìn đã khiên lòng hắn nhộn nhạo, lúc này vừa hay có thể xem xét cho kĩ.

Tiểu nữ nhân thay đổi phong thái, trang dung tinh xảo. Khé mắt nhàn nhạt thoa kim phấn, cái trán gài hoa cài đầu, đôi môi đỏ mọng, yêu tà mà xa hoa. Đuôi mắt cao gầy, khiến cho đôi mắt như làn thu thủy ngập nước kia trở nên hẹp dài đa tình, trong lúc ánh mắt lưu chuyển càng nhìn càng động lòng người, kiều diễm câu nhân.

Chống cánh tay đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, Tông Chính Lâm giơ mặt nạ tiến đến gần chóp mũi, khẽ híp mắt. Quả nhiên dẫn theo mùi thơm trên người nàng. Ấm hương giống nhưbàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Mộ Tịch Dao, chui vào phế phủ, cứ thế nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve cho hắn tâm viên ý mã.

Bị ánh mắt mang ám hiệu cực mạnh của hắn nhìn thẳng, hai gò má của Mộ Tịch Dao ửng đỏ, lông mi rủ xuống, hình như có vẻ xấu hổ.

Cởi bỏ chiếc áo choàng rêu rao khắp nơi cực không muốn gặp kia trên người nàng, Lục điện hạ hình như quên lúc trước khi tặng cho nàng, chỉ cảm thấy nhìn vô cùng tốt. Lúc này bị nàng mang đi ra bên ngoài khoe khoang, Tông Chính Lâm nhìn như thế nào cũng không hài lòng.

Lại càng không nói đến cái bộ xiêm y bó chặt thiếu vải bên trong.

"Không muốn bản điện thanh toán chuyện này, Kiều Kiều, nên biết được phải làm như thế nào?" Ngón tay thon dài dọc theo vạt áo chậm rãi đi lên, mắt thấy sẽ phải chạm đến bộ ngực bị buộc thành sung mãn cao ngất, Mộ Tịch Dao vội vàng đồng ý. "Đi ra ngoài không mặc mấy bộ hay dung trong phòng."

Cánh tay bị hắn năm chặt, như cá nằm trên thớt, nàng rất thức thời. Còn chưa nói đến, hôm nay vốn là mang theo mục đích ra ngoài, tuy bị đối phương quấy rầy bước đi, nhưng bất đắc dĩ Boss có hoả nhãn kim tinh, nhân chứng, vật chứng đều lấy được nên không thể chống chế.

Đầu ngón tay cố ý xẹt qua đường cong phập phồng kia, ngay khi Mộ Tịch Dao cho rằng sắp rơi vào miệng cọp, ngón tay Tông Chính Lâm chợt quẹo đi chỗ khác.

Rút đi chiếc khăn lụa che trên mặt nàng, đôi mắt Lục điện hạ âm trầm, dịu dàng giúp nàng lau chùi hết sơn, tiếc nuối than thở.

"Chớ xấu hổ. Sau khi uống thuốc nửa canh giờ, không nên sinh hoạt vợ chồng." Dược lực xua tan, kị huyết khí di động. Dứt lời sờ nhẹ miệng nhỏ của nàng, một lát liền rời đi. Chiếc khăn lụa trên ngó tay kia, cũng không vật quy nguyên chủ, mà là ở trước mặt nàng nhét vào tay áo bào.

Mơ màng nằm ở dưới người hắn, Mộ Tịch Dao mở to mắt hồi lâu cũng không thể hoàn hồn.

Nàng cư nhiên bị nam nhân "Tạm không thể giơ" khi dễ?

...

Mia: Ha ha ha, cười chết mất Lục điện hạ mà cũng có ngày "Tạm không thể giơ" (tự hiểu là sao nha)

Chương 333: Tấn công