Sủng Phi

Chương 331: Bữa tiệc

Chương 331: Bữa tiệc

Mọi người nghe điện hạ kêu đứng dậy, lúc này mới dám ngẩng đầu, liền thấy vị gia kia nghiêm sắc mặt, đưa tay khép lại mũ trùm đầu cho nữ nhân bên người. Lại không nhanh không chậm giúp nàng buộc chặt dây, rồi mới nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước.

Võ tướng thì không có vấn đề gì, ở bên cạnh điện hạ tất nhiên là luôn giữ quân kỷ nghiêm minh, dù có kinh ngạc cũng không có ai dám lộ ra ngoài. Văn thần bên kia thì người thông minh im lặng không lên tiếng, chỉ những kẻ không kìm được tò mò, ngầm trao đổi ánh mắt, đều bị Tông Chính Lâm toàn bộ thu vào trong đáy mắt.

Trước tiên dẫn người tiến vào bãi săn, ở chỗ chân núi cản gió, toàn là doanh trướng màu xanh đen, đưa mắt nhìn lại đều thấy đã ổn thỏa, chắc là đã dựng xong từ ban đêm. Ở giữa là doanh trướng đỉnh đầu màu vàng sáng, vô luận kích cỡ hoặc là vị trí, đều sáng loáng gây chú ý. Mộ Tịch Dao rướn cổ lên, một đôi mắt hướng thẳng đến nơi hắn đặt chân.

"Dẫn theo nha hoàn đi vào nghỉ ngơi một hồi lát. Sau nửa canh giờ, bản điện sẽ kêu Vệ Chân tới đón." Phía trước còn có xã giao, không cần gọi nàng đi theo để bị liên luỵ. Vỗ nhẹ lưng nàng, thúc giục người không đứng ngoài gió rét quá lâu.

Ngài thật sự là săn sóc. Tán thưởng liếc một cái ánh mắt nhỏ, khẽ cầm lấy ngón tay của Tông Chính Lâm lắc lắc. Dưới con mắt của bao người, Mộ yêu nữ trộm làm nũng, sau đó lập tức xoay người, dáng vẻ đoan trang chậm rãi mà đi.

Mắt phượng thật sâu đưa mắt nhìn nàng một lát, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm, ngón tay bị nàng nắm lấy co thành quyền. Tông Chính Lâm vung áo bào lên bước đi, núi đón gió, áo choàng lông cừu bay phất phới.

Vệ Chân theo sát phía sau tầm ửa bước chân, khẽ giơ đôi mắt lên, nhìn thấy bóng lưng điện hạ trong lòng như có điều suy nghĩ. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy tâm tình điện hạ rất tốt. Chẳng lẽ vừa rồi vị kia lại nói lời hay...

Trong doanh trướng của Hoàng tử, Mộ Tịch Dao nghẹn họng nhìn trân trối vật trang trí trong phòng, đây là do thủ hạ xu nịnh, hay là điện hạ nhà nàng vốn phô trương như thế?

Sập ngủ cây lim ngũ phúc nâng thọ, hoa văn hoa cúc, bình phong thanh bích ngọc lưu ly, ghế quý phi bọc lông chồn, ngay cả lò sưởi tay để nữ nhi gia dùng, cũng có để hai cái ở trên ghế bọc gấm. Sau bình phong, còn có một trang đài...

Nhìn thấy vật này, Mộ Tịch Dao ở đâu còn không rõ đây là Lục điện hạ phân phó người chuẩn bị từ trước đó. Vừa rồi những người cung nghênh ngoài kia, không ai biết được chuyện nàng hôm nay theo hầu. Sẽ không biết thời điểm chính thức hành quân đánh trận, doanh trướng của Tông Chính Lâm lại có loại dáng vẻ gì.

Đi một chuyến đến tịnh phòng, lúc trở ra, Huệ Lan đang cho người đem vật nàng quen dùng sắp xếp bày ra. Trên tay cầm lấy trà Lê Mạch nổi danh nhất Bắc Địa, lấy chén tử sa thêm nước trà đưa tới cạnh tay nàng. Rồi lại đặt gối mềm ở sau thắt lưng nàng.

Mang một nha đầu từ nhỏ đã thường dùng đúng là hài lòng. Mộ Tịch Dao nhấc chân đặt lên trên giường, cầm lấy trà Lê Mạch hài lòng nheo mắt.

"Tát Nhân, bây giờ là giờ gì?"

Tiểu nha hoàn chạy đến gian ngoài ngó ngó đồng hồ nước, cất cao giọng thanh thúy lên tiếng: "Chủ tử, còn kém nửa khắc liền đến buổi trưa."

Vậy lát nữa chắc sẽ mở yến tiệc luôn. Ánh mắt Mộ Tịch Dao xoay chuyển một cái, nhìn mặt gương được mài trơn bóng trên trang đài, khóe miệng khẽ nhếch một cái.

Dụ rắn ra khỏi hang, thì cần phải hạ mồi câu.

"Huệ Lan, lấy mi thạch (đá kẻ mi) lần trước điện hạ dùng để vẽ cho ta, rồi tìm chiếc váy thêu kim tuyến vàng ra đây." Nữ nhân dùng sắc thị người, leo lên quyền quý có dáng vẻ gì, Mộ Tịch Dao nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được ra.

Lúc Vệ Chân tới đón người, bị trang dung của Dao chủ tử ở trước mặt suýt nữa làm cho sáng ngời hoa mắt. Cũng không phải là quá ngoài sức tưởng tượng, mà là quá nổi bật, so với ngày thường ở trong phủ, rõ ràng tốn thêm rất nhiều tâm tư.

Vị này muốn ăn vận như vậy đi ra ngoài, phải, căn bản không cần tưởng tượng, sắc mặt điện hạ tuyệt sẽ không đẹp mắt.

"Vệ đại nhân, còn không dẫn đường?" Vịn cánh tay Huệ Lan, người còn không có ngồi vào vị trí, dáng vẻ đã mười phần mười nâng lên.

Trứng chọi đá. Vệ Chân thức thời ngậm chặt miệng, không nói hai lời cung kính khom lưng dẫn đường. "Chủ tử, mời ngài đi về phía bên phải."

Ha ha khẽ cười hai tiếng, từ đỉnh đầu thổi qua. Vệ đại nhân bị chủ tử trầm bồng du dương khen một câu "Có tiến bộ", bước chân lảo đảo, da mặt có chút nóng rần lên.

Vị chủ tử này đúng là khó hầu hạ a. Đối nghịch thì sẽ gặp xúi quẩy, mà xu nịnh sao, chắc chắn sẽ bị chê cười một phen. Người trên đầu quả tim của điện hạ, cũng chỉ có thể dùng mọi cách khiêm nhượng chú ý.

"Vệ thống lĩnh, ta có một chuyện cần phải cầu xin thống lĩnh góp sức mới được."

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Thân thể Vệ Chân còn chưa đứng thẳng, đã bị một câu nói của Mộ Tịch Dao hù dọa cho sắc mặt cũng thay đổi. Lại có một chuyện dặn dò hắn đi làm? Lại còn là khi điện hạ không có ở đây?

Vệ đại nhân thấy lạnh sống lưng, mơ hồ phát giác thấy không ổn.

Trong doanh trướng to lớn, chỗ cao độc thiết vị trí đầu não, chính là Tông Chính Lâm ngồi ngay ngắn trên đó. Ở giữa vùng đất trống có đốt một đống lửa, tuy là ban ngày, nhưng mây đen ép tới rất thấp, sắc trời cũng tối chìm xuống theo, khiến Mộ Tịch Dao cảm thấy cực kỳ giống cảnh chạng vạng.

"Vệ đại nhân đến, Mạt Tang phu nhân đến." Tiếng hát dạ cắt đứt sự náo nhiệt của bữa tiệc, mọi người kinh ngạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không thể tưởng được điện hạ lại đồng ý cho Mạt Tang bụt phu nhân dự thính. Ân sủng như vậy, so với nội quyến chính quy trong phủ hoàng tử có gì khác biệt?

Vệ Chân giật mình trong lòng, lạnh lùng liếc mắt tên vừa cất giọng hát dạ đui mù kia. Danh hào của hắn, có thế nào cũng không dám áp qua đỉnh đầu vị này. Hát dạ như vậy, đối với chủ tử đã là tội danh đại bất kính.

Mộ Tịch Dao đối với chuyện này thì không quan tâm. Nàng hôm nay là nữ nhân bên ngoài của điện hạ, tất nhiên không quan trọng bằng cận thị tâm phúc. Ánh mắt quét qua một chút, thì thấy mọi người đều ngồi trên mặt đất, ngược lại có cảm giác đi dã ngoại.

Tông Chính Lâm ngẩng đầu lên liền gặp Mộ Tịch Dao khoác áo choàng khổng tước đi đến. Chiên mạo ép tới cực thấp, dáng người chập chờn, dáng vẻ muôn phương.

"Thϊếp xin thỉnh điện hạ an." Bất chấp mọi người hai bên hạ giọng ngầm vụиɠ ŧяộʍ nói thầm, yêu kiều nũng nịu quỳ gối cúi đầu. Thấy không rõ diện mục vẻ mặt, nhưng chỉ giọng nói kia, tiếng gọi nụng nịu, lại được nữ nhân này dùng giọng nói mềm mại nói ra, mọi người đang ngồi đây không tự giác liền câm nín.

"Lại gần hầu hạ." Tông Chính Lâm dùng tay trái nâng chén nhỏ, khẽ nhếch cằm lên. Mắt phượng nhìn chằm chằm vào thân ảnh nàng, con mắt sắc chìm chìm.

Đứng dậy đáp vâng, nữ nhân cất bước đến gần, cánh tay chỉ được che phủ quá nửa trong ống tay áo, đỡ đầu gối đoan chính ngồi xuống. Nửa nghiêng thân thể về phía hắn, một đôi bàn tay như dương chi bạch ngọc nâng lên, cứ thế chậm rãi kéo mũ trùm đầu.

Bởi vì có tay áo choàng rộng che, người ngoài còn chưa nhìn thấy, nhưng Tông Chính Lâm ở gần nàng thì con ngươi bỗng nhiên co rút nhanh. Phân nửa chần chờ cũng không, cánh tay dài vươn ra, đã đem người ôm lấy đặt ngồi ở trên đùi. Bàn tay nắm lấy gò má nàng, đem khuôn mặt diêm dúa như đóa phù dung của nàng khấu chặt vào trước ngực.

Mặc dù trên mặt che lụa mỏng, nhưng qua cách trang điểm này căn bản không cần quan sát khuôn mặt kia, liền biết nữ nhân trong ngực chính là yêu tinh tuyệt đỉnh câu nhân.

Mộ Tịch Dao dựa thế nằm ở trước ngực hắn, ánh mắt mới đầu coi như bình thường, bây giờ đã mơ hồ lộ ra lửa giận.

Mọi người đều là một mảnh kinh ngạc, ngay cả vài vị tướng lãnh trong tư quân của Tông Chính Lâm đều mất bình tĩnh.

Điện hạ đây là ý gì? Trước mặt chúng thần, cùng nữ nhân ấp ấp ôm ôm, dù có sủng ái mấy, cũng không thể như vậy. Đặc biệt là vài vị tâm phúc cận thần, lại càng tâm thần rung mạnh. Trong kinh Mộ trắc phi nổi danh vô cùng, dưới gối lại liên tục sinh hai tử, cũng chưa thấy điện hạ ban cho thể diện lớn như vậy.

Nhất tề đều nghiêng đầu hướng về phái Vệ thống lĩnh đứng ở sau lưng Lục điện hạ, lại thấy vị đại nhân bình thường ở trước mặt Mộ trắc phi qua lại có chút chịu khó này, bây giờ lại rõ ràng là mắt nhìn thẳng, một bộ nghiêm túc không thể hơn, một chút cũng không kinh hãi, ngay cả lông mày cũng không nhăn một cái.

Đây là đối với trắc phi ở trong kinh có lòng tin mười phần, không lo lắng vị kia thất sủng đây, hay là ở trước mặt vị phu nhân này cũng đồng dạng xài được ?

Mọi người ở bên dưới đang kinh nghi bất định, suy nghĩ nát óc cũng không thể làm rõ, liền thấy điện hạ không ngờ lại chậm rãi cúi người, hình như càng thân mật gần gũi hơn với nữ tử kia...

....

Mia: Không ai hiểu được nỗi lòng của Vệ đại nhân, khổ thân bi nghi là "bắt cá hai tay", ha ha^^

Chương 332: Cảm thấy