Sủng Phi

Chương 320: Khác nhau

"Chuyện nam nữ đôn luân là lẽ thường tình, Kiều Kiều chớ xấu hổ." Vuốt ve đỉnh đầu nàng, Tông Chính Lâm tỏ ra thần thái lười biếng, đáy mắt hiện lên vô tận dư vị. Vừa rồi trận kịch liệt kia, khiến cho hai người hắn đều được sung sướиɠ đầm đìa. Cách hơn nửa tháng mới thân mật, quả là vui thích đến tột cùng. Nếu không phải nàng thân kiều thể yếu, hắn nhất định sẽ không bởi vì thương tiếc, liền như vậy đã buông tha cho nàng.

"Cổ đau, eo còn mỏi nhừ, đầu gối tất nhiên sáng mai sẽ có máu bầm . Điện hạ!" Toàn thân Mộ Tịch Dao không còn chút sức lực nào, cũng chỉ còn có thể lanh lợi ngoài miệng, "Ngài chỉ lo tự mình sảng khoái, nửa cái mạng nhỏ của thϊếp đều bị ngài lăn qua lăn lại gần chết! Ngài ngược lại cẩn thận nhìn một chút, toàn thân thϊếp, còn có chỗ nào tốt không."

Chọn một nơi mà không ai thấy, hào hứng của Tông Chính Lâm quả nhiên càng hung mãnh hơn trước kia. Cũng không biết nam nhân này bởi vì duyên cớ gì, luôn luôn có chút ham mê cổ quái, khiến nàng thực sự cực kỳ thẹn thùng.

Kiều kiều nhuyễn nhuyễn, cô bé con như vậy gối ở trên bả vai hắn, miệng nhỏ đỏ au tại bên tai hắn bất mãn lầm bầm, vốn nên là oán giận, lại bởi vì hơi thở không yên nên ngược lại nghe như là đang làm nũng làn quấy với hắn.

Trên người bọc áo choàng mỏng, Tông Chính Lâm ôm nàng bước đi về hướng nhà chính. Nửa đường cúi người khẽ hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, mắt phượng thâm u, vẻ mặt hoà nhã."Đúng vậy, lần tới sẽ biết nặng nhẹ."

Còn có lần tới! Trước mắt Mộ Tịch Dao biến thành màu đen, hận không thể không nghe thấy lời này của hắn mới tốt.

"Không phải là còn có việc phải nói cho bản điện biết?" Một cước bước vào ngưỡng cửa, hù dọa tiểu nha hoàn đang trải giường chiếu, xông hương nhang trong phòng, vội vàng cáo lui ra cửa, sau cùng còn không quên cẩn thận khép cửa lại.

Mộ Tịch Dao lúc này cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, rủ cái đầu xuống giấu kín bản thân mình.

Lúc này ngài mới nghĩ tới. Vừa rồi khi ngài cường ngạnh lôi kéo thϊếp đến sau hòn non bộ trong vườn, sao không thấy ngài đề cập đến chính sự.

Oán hận cắn bả vai của hắn, phút đủ cơn giận sau đó mới thở phì phì đem chuyện Đệ Ngũ Dật Triều gởi thư một chữ không sót thuật lại."Ngài chắc đã sớm nhận được tin tức đúng không?" Nếu chỉ mình nàng nhận được phong thư, thủ hạ ám vệ của Tông Chính Lâm cũng không phải là uổng công nuôi .

"Đúng vậy. Phàm là khi bản điện ở trong quân, tin tức từ Thịnh kinh gửi tới sẽ tặng thêm một phần cho Kiều Kiều tra xét. Nếu có tình thế cấp bách, Kiều Kiều hãy tự định đoạt." Ôm nàng ngồi ở đầu giường, Tông Chính Lâm chưa phát giác ra ý tứ trong lời nói rất không ổn.

Mộ Tịch Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt mở to hết cỡ, nửa là hoảng hốt, cứ thế giật sững mình nhìn hắn xuất thần.

Tông Chính Lâm đây là ám chỉ cho nàng một cái thân phận khác biệt với bất kỳ nữ nhân nào trong phủ? "Hãy tự định đoạt", phân lượng của bốn chữ này, sao lại, há có thể nhẹ được. Có thể ở trước mặt hắn tham gia chính sự, chuyện này... Mộ Tịch Dao chậm rãi thả mí mắt xuống, bất động thanh sắc.

"Không tin bản điện sao?" Cho rằng nàng hoài nghi hắn dụng tâm, vẻ mặt của Tông Chính Lâm không hề do dự. "Bản điện nhất ngôn ký xuất, không chịu được bị Kiều Kiều nghi ngờ." Đổi lại là nữ nhân khác, sớm đã vui mừng hớn hở cảm động và nhớ nhung ân đức của hắn. Đến nàng nơi này, đúng là không thấy phân nửa vui sướиɠ.

Mộ Tịch Dao ghét bỏ bĩu môi, cái đầu nhỏ dao động nhưng trống bỏi, đẩy lấy đôi mắt lạnh của Tông Chính Lâm, không sợ chết cự tuyệt : "Một chút cũng không yêu thích ."

Không quan tâm vẻ mặt Lục điện hạ trở nên khó coi như thế nào, chỉ lo tự mình nói cho thống khoái.

"Thϊếp chỉ là phụ đạo nhân gia, ham an nhàn, an hưởng phú quý là tốt rồi. Thời điểm tình thế cấp bách? Điện hạ, ngài không phải có tiên sinh cùng một đám quan phụ tá à? Thϊếp chỉ muốn nhúng tay vào chuyện giúp ngài nuôi dạy con trai, ngoài ra, chỉ mong làm chuyện mà mình yêu thích vui đùa. Dù sao ngài cũng nói thϊếp không có tiền đồ, ngài coi như thϊếp không tiến bộ là được. Thực sự không được..." Mộ Tịch Dao thập phần khó xử trộm dò xét liếc nhanh hắn, giống như là đã quyết định, tiểu nha đầu không biết xấu hổ vô lại đề nghị: "Ngài coi như nuôi cái khuê nữ chỉ toàn khiến ngài bận tâm còn không được sao?"

Sinh ở thời đại này, nữ nhân, hay là hiểu đúng mực một chút cho thỏa đáng. Thời trẻ qua mau, người, cũng phải vì chính mình lưu lại con đường lui tốt. Tiền triều hậu cung, tối kỵ nhất chính là dính dấp vào triều chính. Trong lịch sử những nữ nhân có dã tâm bừng bừng, nếu không phải là sống quá mệt mỏi, thì chính là không được chết già. Cuộc sống hàng ngàu của nàng trôi qua hòa thuận tốt đẹp, ngốc mới đi tự tìm không thoải mái. Có thể ôm bắp đùi Boss ngồi mát ăn bát vàng, tiền bạc con trai một cái không thiếu, cuộc sống này, cận kề cái chết cũng không đổi.

Tông Chính Lâm bị nàng một phen tức giận đến mí mắt trực nhảy, bị này chây lười đồ trêu chọc phải hô hấp đều lỡ một nhịp đập. Liền vì qua an nhàn cuộc sống, quyền thế không cần phải tạm thời không đề cập tới, ngay cả khuê nữ cũng có thể nói bậy mở miệng, đồ hỗn trướng này còn có thể lại làm giận chút ít?

"Bản điện muốn Kiều Kiều làm khuê nữ có ích lợi gì?" Tông Chính Lâm dù có độc lập độc hành mấy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm chuyện trái với luân thường.

Khiến hắn khí hận nhất, là có nguyên nhân khác. Vê cái cằm của nàng, con mắt sắc của nam nhân trầm trầm, hỏi cực kỳ nghiêm túc.

"Đối với Mộ Cẩn Chi, Kiều Kiều từ khi mười ba tuổi đã một lòng mưu đồ cho hắn. Với Mộ Tịch Trừng, cũng trăm phương ngàn kế muốn giúp nàng rời khỏi Lương phủ tràn đầy cục diện rối rắm kia. Dù là Mộ Tịch Đình yếu đuối nhất kia, cũng không thấy Kiều Kiều làm khó gì nàng ta. Càng khỏi phải luận bàn là một mảnh hiếu tâm đối với Nhị lão của Mộ phủ. Kiều Kiều, hôm nay bản điện muốn cho nàng quyền lực, vì sao không cam không nguyện như thế?" Nhớ tới ôn tình lộ ra trong mắt người kia, Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy dị thường chướng mắt.

Đưa tin tức từ Thịnh kinh truyền đến cho nàng là thực, câu đằng sau kia, là sau khi hắn gặp qua Mộ Cẩn Chi, bỗng dưng nảy lòng tham, có lòng thử dò xét. Không ngờ nữ nhân này chỉ giỏi làm cho hắn tức giận.

"Điện hạ?" Mộ Tịch Dao cổ quái đưa mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong mắt khϊếp sợ so với lúc nãy càng thêm nồng đậm. Sao nghe ý chất vấn trong lời nói của hắn, cùng suy nghĩ của nàng hoàn toàn là hai thứ riêng biệt?

"Phân lượng của Bản điện ở trong lòng Kiều Kiều đáng bao nhiêu?" Vừa mới nhận được bức tranh của nàng, Tông Chính Lâm cũng không muốn mất thể diện bắt bớ nữ nhân này để nói thẳng chất vấn.

Trong phòng trầm tĩnh một hồi lâu, Tông Chính Lâm đang muốn phát hỏa, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ, Mộ Tịch Dao rung động đầu vai, tự lo mừng rỡ ôm bụng ở trên người hắn cười khoan khoái.

Điện hạ ngài nói ngài không được tự nhiên như vậy, ngài thoải mái thừa nhận mình ghen là được. Nhất định phải làm cho cái đầu óc này của thϊếp không đủ dùng, nghĩ nát óc mới được à.

"Buồn cười, hử?" Tông Chính Lâm giật giật lông mày, thần sắc trong mắt dần thay đổi.

Vật nhỏ không sợ hắn. Điểm này khiến hắn vừa yêu vừa hận. Mắt thấy Mộ Tịch Dao cười đến mức càng ngày càng lên mặt, trong mắt mơ hồ lộ ra xảo trá, Tông Chính Lâm thật sâu liếc nàng một cái, sau đó lập tức xoay người đè nàng dưới thân thể, vài cái liền khóa lại hai cổ tay của nàng đưa lêи đỉиɦ đầu.

"Nếu đã muốn vui mừng, liền thành toàn cho Kiều Kiều."

Đang lúc Mộ Tịch Dao cho là hắn lại muốn tiến tới, hoảng sợ lặng lẽ hé mắt, lại đột nhiên bị hắn cù phần thịt mềm bên hông, lần này thì càng không thể thu thập, bị Tông Chính Lâm chọc ghẹo thở không xong.

"Đang nói chuyện đây, bình tĩnh nói chuyện nào." Bừa bãi, nói mà suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Nữ nhân vừa rồi còn lo vui cười bay giờ đã mặt phấn má đào, nũng nịu mềm nhũn nằm bẹp ở dưới người hắn cầu xin tha thứ, dáng vẻ kẻ hèn mọn, khiến Tông Chính Lâm từ từ liền dừng lại động tác. Cúi người cẩn thận nhìn vào trong mắt nàng, đôi mắt toàn là nước kia, đáy mắt sáng sủa trong suốt, thực sự khiến hắn cực yêu thích.

"Kiều Kiều, vì cớ gì??" Nhịn không được khom người hôn hôn mí mắt nàng, cánh môi của nam nhân hơi lạnh, giọng nói nhàn nhạt lộ ra bất đắc dĩ.

Cổ bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng leo lên, ánh mắt của tiểu nữ nhân sáng trong, mắt mang vui vẻ.

"Điện hạ, thϊếp dù có ngốc, cũng hiểu được một cái đạo lý." Mượn lực nâng người dậy, quả nhiên, nam nhân trên đỉnh đầu liền ra tay trợ giúp đơc lưng nàng, miễn nàng phải dùng lực.

Vui vẻ tràn ngập ra, sít sao ôm cổ hắn, Mộ Tịch Dao thân mật dụi dụi cái cằm của Tông Chính Lâm. Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm rực rỡ, như ánh mắng mùa xuân tháng ba, ấm áp ánh vào đáy lòng.

"Chỉ có tại trước mặt người cường đại đáng giá tín nhiệm hơn so với mình, mới đáng giá thϊếp một lòng phó thác, không hỏi chuyện bên cạnh."

Ở quá gần nhau, đôi mắt phượng của Tông Chính Lâm đột nhiên sáng lên, thứ duy nhất ánh vào trong đáy mắt, chính là gương mặt nàng ngượng ngùng nhắm hai tròng mắt lại.

Cánh môi bị hắn nhẹ nhàng dán lên. Thanh âm của nam nhân ám ách, trầm thấp than thở.

"Động lòng người đau gì đó."