Sủng Phi

Chương 296: Đắn đo

"Điện hạ?" Ngang lưng bị hắn chế trụ, tay cũng bị nắm chặt, Mộ Tịch Dao mở to mắt nửa điểm không thể động đậy.

Tông Chính Lâm nhắm hai mắt lại, chóp mũi lượn lờ hơi thở thơm ngọt, cuối cùng làm cho hắn buồn ngủ có niệm tưởng chìm vào giấc ngủ.

"Chớ nháo, cùng bản điện nghỉ một lát ." Vừa nói vừa dán đến gần hơn, cái cằm gác lên cổ nàng, rốt cục được thoải mái thở dài một hơi. Không đợi Mộ Tịch Dao giãy giụa, Lục điện hạ liền ôm lấy eo của nàng, nói một câu:

"Kiều Kiều, bản điện rất mệt mỏi." Đôi mắt chậm rãi mở ra, con ngươi đen thui thâm thúy ám trầm. Lời nói mặc dù nói rất ôn nhu, trong mắt lại không có chút ý tứ nhượng bộ nào.

Có thể ở ngay trước mặt Mộ Tịch Dao thừa nhận hắn mệt mỏi, đã là cực hạn của Tông Chính Lâm.

Bị nam nhân này đưa mắt nhìn như vậy, Mộ Tịch Dao vì vẻ ngang tàng hiển lộ rất rõ ràng ở chỗ sâu trong đôi mắt của Tông Chính Lâm mà kinh sợ. Lại nhìn kỹ khóe mắt hắn có hiện tia máu, Mộ Tịch Dao bất giác đưa tay xoa lên mi tâm của hắn.

Mắt thấy tai nghe, chênh lệch rất nhiều, nhưng lại khiến nàng không thích ứng được, hơi có chút giật sững mình.

Giống như là được nhận được ám hiệu, nam nhân "Bị bệnh thể yếu" trong nháy mắt liền ôm lấy eo nàng, đem cả người nâng lên sập ngủ. Bất chấp nàng kinh hô, ba phen mấy bận liền rút hết xiêm y, chỉ còn lại quần áo trong màu trắng, ngay cả dây buộc bên hông cũng bị hắn ném ra màn trướng.

Đem nữ nhân có tư thái linh lung nhét vào chăn bông, Tông Chính Lâm hài lòng ôm thân thể ấm áp non nớt của Mộ Tịch Dao. Bàn tay tự có chủ trương, tinh chuẩn leo lên bộ ngực nàng. Một tay nắm chặt, thô thô vuốt ve vài cái, sau đó bưng lấy vυ' nhỏ của nàng không tiếp tục động đậy.

Mộ Tịch Dao chóng mặt, bị nam nhân này lật đi lật lại nhiều lần, không dễ dàng hoàn toàn hồi phục thanh minh, làm gì được người sau lưng đã dán chặt sống lưng nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực, giống như là đã ngủ.

Cũng không nên bị lời nói của hắn làm động lòng trắc ẩn. Mộ Tịch Dao ảo não hơi nhíu mày, đối với hành vi của hắn, hơi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nàng là người có thể dễ dàng mềm lòng như vậy sao? Mộ yêu nữ nhiều lần tự hỏi, cuối cùng nghĩ đến một cái kết luận không quá tín nhiệm: Có lẽ, là sắc tâm của nàng quấy phá, bị tư sắc "Bệnh mỹ nam" củaTông Chính Lâm hấp dẫn?

Dĩ nhiên lại bị hắn lừa gạt, lần này học được cơ trí một chút, thử thăm dò gọi người, "Điện hạ, điện hạ?"

Hô hấp đều đặn, hoàn toàn không có động tĩnh.

Mộ Tịch Dao nhíu mày, cắn răng thay đổi phương thức thử dò xét.

"Điện hạ, để cho thϊếp cởϊ qυầи áo trong ra được không?"

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay trước ngực đã dùng một chưởng phá nát áo nàng, ngay cả yếm cũng không thể may mắn thoát khỏi.

"Cũng có thể." Tiếng nói trầm thấp của Tông Chính Lâm mang theo trêu chọc. Mộ Tịch Dao tự chui đầu vào lưới, đúng là không thể tốt hơn!

Hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai, Mộ Tịch Dao xấu hổ và giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức đỏ bừng. Lục điện hạ được voi đòi tiên, cao thấp vuốt ve nữ thể hương mềm, đắc chí vừa lòng, khen câu "Chủ ý vô cùng tốt."

Mang theo tức giận, cái đầu nhỏ của Mộ Tịch Dao không thành thật liên tiếp huých về phía sau. Hận không thể một phát đạp vào trên mặt Tông Chính Lâm. Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ, giả ngây giả dại như vậy!

Nàng xác thực không yên lòng, dùng kế thử dò xét. Nhưng nam nhân này căn bản không ăn bộ này, ỷ vào công phu nội tình, lấy mạnh hϊếp yếu sớm đã không phải là lần đầu tiên.

Giống như là chứng minh cho suy luận của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm bực mình đã bị bệnh còn bị nàng càn quấy, điểm luôn vào huyệt ngủ của nàng, liền thấy nữ nhân này trong nháy mắt thân thể mềm nhũn, rốt cục cũng được thanh tịnh.

Nữ nhân, vẫn là biết nghe lời thì tốt hơn.

Đối với chuyện cưỡng bách, Lục điện hạ không hề cố kỵ. Ngoài trước mặt lão tử cùng thái hậu cần phải bớt phóng túng một chút, những người còn lại, khiế hắn phải cưỡng bách, tất có chỗ đáng hận. Điểm này, Mộ Tịch Dao càng quá mức!

Điền Phúc Sơn cầm lấy khay đựng dao cạo và xà phòng cạo râu, theo sau là hai nha hoàn, phân biệt bưng nước nóng, cầm khăn lông. Ở ngoài phòng dựng thẳng lỗ tai chờ hồi lâu, không có nghe thấy điện hạ gọi vào, nghi hoặc đem khay giao cho gã sai vặt, còn mình thì nhón chân, từ trong khe cửa nhìn vào.

Vừa nhìn liền sợ hãi vội vàng thu đầu về, thuận tiện đem hai cánh cửa gỗ cẩn thận khép lại.

Ngoan ngoãn, tình hình sau tấm bình phong như thế nào hắn không biết được. Chỉ thấy bị ném ra thật xa, lẳng lặng nằm trên mặt đất là một đoạn dây buộc màu hồng sen ... nữ tử sử dụng.

Chỉ bằng vào điểm này, hắn cũng không có can đảm dò xét tiếp.

Phất tay sai sử nha hoàn đem vật trên tay đặt vào trong sảnh, quản gia ngẩng đầu ngó ngó mặt trời. Còn có nửa canh giờ chính là buổi trưa, lúc này đi ngủ, cơm trưa có cần ăn nữa không đây? Điền Phúc Sơn khó xử cân nhắc hết lần này đến lần khác, vẫn là quyết định đến phòng bếp nhỏ đi một lần, phân phó người làm chút thức ăn có thể hâm nóng lâu được, ít nhất cũng phải giữ được chút hương vị.

Trong thư phòng, Mộ Tịch Dao mở đôi mắt vẫn chưa thanh tỉnh hẳn ra, lông mi chớp chớp, mơ hồ lặng lẽ ngắm nhìn. Đập vào mi mắt là màn trướng màu xanh đen, gò má đè nên không phải là gối mềm xốp bông của mình. Sau lưng...

Sau lưng? ! Con ngươi bỗng nhiên co lại, một khắc thanh tỉnh cuối cùng kia... Tông Chính Lâm ra tay như điện, ở sau gáy nàng cực nhanh điểm một cái, tình hình sau đó, nàng không còn biết gì.

Mỹ mâu nửa khép nửa mở, Mộ Tịch Dao nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng lại dám dùng sức mạnh với nàng...

Đang muốn đứng dậy bỏ đi, trên giường ngủ, chưa bao giờ là chiến trường có lợi cho nàng. Mới vừa động, thân thể nóng bỏng của người nọ sau lưng cũng có động tĩnh theo.

Đầu tiên là chân dài khoác lên trên người nàng, chỉ một cái nhấc chân đơn giản như vậy, đã gắt gao khóa nàng lại. Sau đó vật không biết xấu hổ kia, cây gậy giơ cao vừa cứng lại vừa nóng kia, ở giữa hai đùi của nàng không ngừng cọ xát, hành vi đã hạ lưu, trong miệng lại càng không sạch sẽ: "Mấy ngày không gặp, rất nhớ, trong mộng cũng là hai bên mông thịt trắng như tuyết này của Kiều Kiều."

Tông Chính Lâm không kiêng kỵ gì, mấy ngày nay, đúng là hắn liên tiếp mấy ngày mộng xuân không dứt. Niệm tưởng mãnh liệt như vậy, dù là mang bệnh, cũng không thể đánh tan. Nam nữ giao hợp, âm dương điều hòa là lẽ thường tình. Đối với người tập võ, lại càng cần thiết. Lúc này nói ra khỏi miệng, cũng chẳng qua là vì trêu chọc nàng một phen, nếu để hắn thực sự hành động, chuyện bất lợi với thân thể nàng như thế, tự chế như hắn, tuyệt đối sẽ không tùy ý làm bậy.

Thuần phục nữ nhân này, bây giờ hắn đã mò ra được ít phương pháp, thật giống như là phi thường thú vị.

"Điện hạ!" Bàn tay nhỏ bé của Mộ Tịch Dao sờ đến phía sau, ghét bỏ đẩy ra đồ khốn nạn của hắn, cái mông dời về phía trước né tránh."Ngài mau thả thϊếp đứng dậy, thϊếp còn có rất nhiều việc quan trọng chưa làm."

Mặt người dạ thú, lúc thanh tỉnh không có nhân tính, ngủ thϊếp đi càng không có tiết tháo.

"Chuyện gì mà phải vội vàng như thế." Âm thanh có chút ám ách, Tông Chính Lâm vuốt bụng nàng, mềm mại thịt thịt, hết sức thoải mái. Một nửa là bởi vì bị bệnh mà tiếng nói khàn khàn, một nửa kia, phải quy công cho bàn tay mềm mại như đang tán tỉnh của nàng.

Đẩy bàn tay không thành thật của hắn, Mộ Tịch Dao giương cao âm điệu, nói rất hợp tình hợp lý.

"Dùng cơm, cạo râu, thu dọn thư phòng. Mọi thứ đều không được châm trễ." Khẩn yếu nhất, phải cách ngài xa một chút, ít nhất phải tìm cho bản thân bộ xiêm y để mặc vào.

Vốn tưởng rằng sẽ bị hắn tiếp tục gây khó dễ, nào biết nam nhân này lại nghe lọt vào trong tai, sảng khoái thả tay ra.

Nếu không thả, người khó chịu cũng là hắn. Lục điện hạ chưa bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn. Bên này cố mà làm, bên kia, nhất định phải đòi được chỗ tốt hơn.

"Buổi tối lưu lại hầu hạ."

Ai da uy, ngài ngược lại tâm rộng thể mập, nói cái gì đều cam lòng nói ra. Huy động nhân lực làm ầm ĩ một hồi, lúc này lại như người không có chuyện gì, chỉ nhớ kỹ vơ vét chỗ tốt? Không có cửa đâu!

Mộ Tịch Dao thấy hắn gối lên hai tay để sau gáy, nằm ngửa như đại gia, chợt liền phì cười ra tiếng. "Điện hạ, ngài chớ không phải là đã quên hai đứa con trai kia của ngài. Đứa lớn dỗ dành cũng không sao. Nhưng đứa bé, nếu khóc lên, đó chính là hết nước mắt thì thôi. Ngài không đau lòng sao?"

Thật sự là rất đau lòng! Tông Chính Lâm nhíu mày. Một hồi trước tiểu nhi tử khóc rống, chiều hôm sau lúc hắn đến thăm, đôi mắt của tiểu tử kia vẫn sưng hồng lên, khiến Tông Chính Lâm thấy mà phát giận tại chỗ. Nếu không phải Mộ Tịch Dao ngăn cản, tên chuyên không nói đạo lý này liền muốn giận chó đánh mèo mấy người hầu hạ bên cạnh Thành Hựu.

Lúc này bị tiểu nữ nhân mượn con trai để bắt bí uy hϊếp, trong lòng Lục điện hạ lập tức thay đổi tính toán.

"Kêu Diệp Khai chuẩn bị ngựa, dùng cơm xong, sẽ cùng nàng hồi đại trạch."

Mộ Tịch Dao trợn trừng mắt, có thế nào cũng không nghĩ tới, tên ham sĩ iện này, rõ ràng chủ động đề xuất muốn đi theo nàng trở về đại trạch ở thành đông.

Tất cả kế hoạch đều là để cưỡng chế ngọn núi này. Nhưng núi lại lên tiếng, muốn chủ động theo nàng. Kinh lớn hơn hỉ, Mộ Tịch Dao trở tay không kịp.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, tính tình đanh đá nghẹn không phát tiết ra được, Lục điện hạ lần nữa xác định, so tài với Mộ Tịch Dao, phải đi đường vòng!

Về phần thể diện của nam nhân, hắn là nhớ con trai, không chút liên quan gì đến nàng.

...

Mia: Giờ mới phát hiện ra, Boss vừa sĩ diện hão vừa mặt dày.