Sủng Phi

Chương 262: Nhận lời mời

Trong tay cầm một tấm thiệp mời đỏ thẫm, Mộ Tịch Dao tươi cười rạng rỡ, chống cằm hướng về phía Tông Chính Lâm ngồi ngay ngắn sau thư án nháy mắt ra hiệu.

"Điện hạ, lần này thϊếp đúng là cậy vào bản lĩnh thật sự để vào Thư viện Thịnh kinh. Ngài không thể lại ngăn cản không cho ra cửa nữa nhé."

Lần trước mang theo Triệu Thanh, vốn định cải trang trà trộn đi vào, nào biết lại bị Lục điện hạ nhìn thấu, nửa đường chặn lại không nói, còn làm cho nàng bỏ lỡ "Thập công tử yến". Hôm nay nhận được lời mời của Thư xã, dựa vào thân phận "Mõ", nàng đúng là đường đường chính chính, dùng thân phận thượng khách nhận lời mời mà tới.

"Thϊếp chính là một trong bảy giám khảo Tây Tịch. Mặc dù không có quyền quyết định bằng ngài cùng các vị khác, nhưng dầu gì cũng là một nhân vật, ngài nói đúng không?" Mộ Tịch Dao giương cao bàn tay nhỏ bé, lắc lắc tấm thẻ trên đầu ngón tay, vẻ sung sướиɠ nhiệt tình trên mặt kia, xinh đẹp khiến Tông Chính Lâm bất giác ngừng bút.

Đôi mắt ngập nước, dung nhan mỹ miều, mỹ nhân phải như vậy.

"Kiều Kiều, tiểu nhân đắc chí cũng chớ có làm quá như thế." Khép văn thư lại, Lục điện hạ để bút xuống, thư giãn gân cốt, tà tà dựa vào ghế ngồi, mở miệng trêu chọc nữ nhân ngồi cách đó không xa. Thường xuyên trêu chọc vật nhỏ này, sẽ chợt có niềm vui ngoài ý muốn.

Quả nhiên, không khiến hắn chờ lâu liền thấy tiểu nữ nhân kia hừ hừ lên tiếng, trên gương mặt ngọc ngà lộ vẻ không cam lòng, nhảy xuống giường gấm, dậm chân, nhanh chóng lao đến yêu thương nhung nhớ.

"Điện hạ, ngài có thấy ai tìm cơ hội liền giễu cợt tâm can của mình như vậy không ? Còn nói thương thϊếp, chớ không phải chỉ là dụ dỗ thϊếp ?" Bị Tông Chính Lâm nhanh chóng chen chúc vào trong ngực, Mộ Tịch Dao rủ cái đầu xuống, một đôi bàn tay lung tung xoa nắn ngực Lục điện hạ. Giống như còn thấy chưa đủ, lại cầm tóc mai của hắn lôi kéo hai cái. "Điện hạ đối xử với thϊếp tất cả đều không tốt, toàn bày ý xấu."

Tông Chính Lâm như nguyện ôm được tiểu mỹ nhân, trong mắt lộ vui vẻ.

Phải, chiều chuộng hết mực như vậy, còn bị oán giận trôi qua không được hài lòng.

"Tất cả đều không tốt? Kiều Kiều, nói thử nghe xem nào?" Giữ chặt vòng eo nàng, Tông Chính Lâm để sát vào trên gáy nàng, nhẹ ngửi mùi thơm ngọt ngào của Mộ Tịch Dao, giống như rửa tai lắng nghe.

"Ngài cất giấu nữ nhân cách ứng thϊếp!" Đây là nói Tông Chính Lâm không để cho nàng gặp Thuần Vu Dao, làm cho nàng mất một phen trắc trở mới tìm gặp được người.

"Trong tháng không cho phép thϊếp ăn thịt!" Lúc hậu sản mới vừa thanh tỉnh, Lục điện hạ chỉ phân phó cho người mang cháo tổ yến đến.

"Trong lòng ngài chỉ lo con trai, đối với thϊếp thì trừng mắt lạnh!" Mỗi lần Mộ Tịch Dao lôi con trai hắn ra lăn qua lăn lại tìm niềm vui, Lục điện hạ đều che chở tiểu nhân, thường xuyên đen mặt giáo huấn nàng.

"Ngài còn tịch thu sách của thϊếp, không cho đọc." Bị Tông Chính Lâm phát hiện len lén xem tiểu thuyết đam mỹ có thịt, Lục điện hạ lập tức phát hỏa, gọi quản sự thu hết, toàn bộ đốt hủy.

"Khẩn yếu nhất, " Mộ Tịch Dao vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, tức giận đâm cánh tay hắn, "Điện hạ ngài khí lực hùng tráng, lăn qua lăn lại thϊếp không để cho thϊếp ngủ!" Mộ yêu nữ trêu chọc người xong, liền muốn một mình né ra, bị Tông Chính Lâm đang nóng đỏ mắt bắt trở về, trực tiếp dạy dỗ đến nỗi phải gào khóc cầu xin tha thứ, biết vậy chẳng làm.

"Ngay cả thϊếp mặc xiêm y như thế nào ngài cũng bắt bẻ!" Phàm là ra cửa mặc xiêm y khiến cho hai mắt tỏa sáng, Tông Chính Lâm nhất định mặt lạnh, bắt nàng trở về phòng chiếm hết tiện nghi, còn bắt tthay bộ xiêm y trung quy trung củ bình thường.

"Ngài nói, " Mộ Tịch Dao đạp đạp bắp chân, giày thêu mũi tròn như có như không sát qua bên chân hắn, cọ cho Tông Chính Lâm có chút xao động",...Ăn, mặc, ở, đi lại, có mặt nào ngài không quản nghiêm, hạn chế đủ thứ không?"

Xú nam nhân chính mình có một đống tật xấu, không tự xét lại bản thân, hết lần này tới lần khác còn đưa ra rất nhiều yêu cầu với nàng. Miệng nhỏ đỏ au của Mộ Tịch Dao vểnh lên, trừng đôi mắt trong veo như nước, chiếc cổ mảnh khảnh trắng như sứ lộ ra một đoạn, làm gì có chút khí thế nào đáng nói, ở trong mắt Lục điện hạ, bộ dáng này rõ ràng là rất ngon miệng.

"Kiều Kiều chi bằng cứ điêu ngoa thêm một chút, bản điện gom lại cùng thu thập, để nàng ghi nhớ thật lâu." Tông Chính Lâm nhíu mắt lại, tầm mắt quét qua bộ ngực sung mãn bị bao chặt của nàng, ánh mắt ám trầm.

Bàn tay vốn đặt trên sống lưng từ từ dời về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay chạm đến bên dưới nơi tròn đầy từ từ vỗ về chơi đùa. Nữ nhân đang muốn sẵng giọng mới rốt cục sinh ra cảnh giác.

Không hay rồi! Vẻ mặt Đại Boss không đúng, hình như đã động tình. Vô luận như thế nào cũng không nên là giờ phút này.

"Điện, điện hạ. Giờ vừa qua khỏi buổi trưa, lát nữa ngài còn phải trở về phủ hoàng tử nghị sự đấy." Ngài có đại sự chồng chất như núi, vội vàng rời khỏi hậu viện này của thϊếp đi, chính sự quan trọng hơn.

Mộ Tịch Dao dè dặt đẩy bả vai hắn, mắt thấy sẽ phải khước từ chạy đi.

"Muốn chạy trốn ư?" Tông Chính Lâm cầm giữ nữ nhân sinh lòng trốn chạy, trong mắt dục sắc nồng đậm cuồn cuộn nổi lên. "Nói là bản điện khắt khe, khe khắt nàng. Vậy Kiều Kiều hãy cởϊ qυầи áo để bản điện nhìn một chút, những ngày này có thiếu cân lượng nào không." Đầu ngón tay đẩy ra nút thắt trước ngực nàng, thăm dò lục lọi vào, vừa chạm đến da thịt của Mộ Tịch Dao, liền dẫn tới thân thể nàng khẽ sợ run.

"Ban ngày hành sự, Kiều Kiều càng nhạy cảm." Cởi bỏ hoàn toàn chiếc yếm đỏ của nàng, Tông Chính Lâm thấy được một đôi ngực sữa trắng như tuyết đang run rẩy lắc lư, chỉ cảm thấy dưới bụng căng cứng, trong cổ họng khát khô.

"Mềm mại đẫy đà, nên không phải là bản điện đã bạc đãi nàng." Nói xong liền cầm lấy hai nơi tròn đầy của nàng, trước vẫn là đem nó đùa giỡn chơi nhiệt tình, sau khi không chịu nổi hấp dẫn trước mắt, từ từ tăng thêm lực đạo.

"Chính là mượn thân thể này, phác thảo thần trí của bản điện. Kiều Kiều, nếu đã khiến bản điện không thể buông tay, thì hãy thành thật chịu đựng." Cúi người ngậm núm hoa mềm mại, tay Tông Chính Lâm vội vàng thăm dò vào, cách vải vóc nhẹ khép lại chậm vê, vuốt ve đến khi nữ tử trong ngực nũng nịu rêи ɾỉ lên tiếng.

"Điện hạ, không cần." Bị Tông Chính Lâm dùng thủ đoạn, cho dù Mộ Tịch Dao kháng cự mấy cũng từ từ mềm nhũn.

"Xuyên tạc ý đồ của bản điện, nên phạt." Hắn đã bao giờ từng nói qua không cần phải? Lập tức là khát gay gắt, dưới thân sình đau chỉ hận không thể đi vào nàng.

Mộ Tịch Dao bị nam nhân trên người khống chế không thể động đậy, trong lòng cấp bách, lại không phản kháng được.

"Vệ đại nhân sắp đến, ngài chịu đựng để buổi tối..." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đối với Lục điện hạ, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến kế sách kéo dài thời gian.

Nam nhân khi động tình, tuyệt đối không được ngỗ nghịch. Trải qua quá nhiều lần dạy dỗ, Mộ Tịch Dao không thể không học khôn ngoan. Đáng tiếc này lời vừa ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn sợ mất thể diện, yêu kiều như Mộ Tịch Dao cực ít khi nhường nhịn như thế.

"Đợi không được." Tông Chính Lâm hơi thở không yên, chôn ở trước ngực Mộ Tịch Dao hàm hồ không đồng ý. "Ngoan ngoãn một chút. Để cho bản điện như nguyện rồi sẽ thả nàng cũng không muộn."

Đã muộn! Mộ Tịch Dao thở hổn hển cào lưng hắn. Lát nữa nàng còn muốn đi gặp người, chính là buổi gặp mặt Đệ Ngũ Dật Triều không dễ dàng an bài. Để thoát khỏi tai mắt của Tông Chính Lâm, chuyện này cũng không phải là việc đơn giản.

Nữ nhân dưới thân tóc mây phân tán, kiều nhan mị thái, hai nơi phong mềm bị hắn nắm ở trong tay, giống như sơn dương đợi làm thịt nức nở giãy chết.

Ánh mắt của Tông Chính Lâm thâm trầm đen tối, bị thần thái của Mộ Tịch Dao dẫn tới càng tăng thêm xúc động. Chỉ một cái đâm vào hoa tâm của nàng, phòng trong đúng là xuân lộ yêu kiều, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tông Chính Lâm kêu rên tươi thắm tán dương: "Trơn bóng như vậy."

Mộ Tịch Dao ngước cổ, bị hắn đùa bỡn dần dần mất thanh minh. Đang muốn nhụt chí mặc hắn làm, lại bị tiếng thỉnh gặp ngoài cửa dọa cho giật nảy mình run rẩy một cái, thần trí cũng trở về một nửa.

Thái dương Tông Chính Lâm nổi gân xanh, vừa rồi khi Mộ Tịch Dao kinh hoàng buộc chặt, suýt nữa làm cho hắn kích động không cầm giữ được. Lúc này bị người quấy rầy, cơn tức trong lòng Lục điện hạ bùng lên.

"Chuyện gì?" Có thể khiến cho Nghiêm Thừa Chu không tuân quy củ tùy tiện thỉnh gặp, có thể thấy được là có chuyện bất ngờ xảy ra, lại phi thường khẩn cấp.

"Điện hạ, Thái hậu hôn mê! Hoàng Thượng chiêu chư vị điện hạ lập tức vào cung."

Đốt ngón tay Tông Chính Lâm nắm nơi phong mềm của Mộ Tịch Dao trắng bệch, thái dương mồ hôi cuồn cuộn rơi. Cuối cùng quan sát nữ nhân ngọc thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, Tông Chính Lâm hít sâu một cái, cuối cùng dừng lại động tác, nhắm mắt điều tức.

Chốc lát sau, khi nam nhân lại mở mắt ra đã là ánh mắt trầm tĩnh, không hề gợn sóng.

"Kiều Kiều, ngoan ngoãn chờ ở nhà. Không được tinh nghịch." Đem người phóng đến trên sập ngủ, Tông Chính Lâm giúp nàng kéo áo ngủ bằng gấm lên, nhẹ nhàng hôn vào mi tâm của nàng, sửa sang lại một chút rồi choàng áo khoác cất bước ra.

Mộ Tịch Dao nhướn mày, trong mắt quang mang lưu chuyển.

Thái hậu hôn mê? Kiếp trước không hề co chuyện này xảy ra... Nằm ngửa âm thầm sinh nghi, tâm tư chưa phát giác ra liền dần dần nghĩ sang hướng khác.

Lại nói, vừa rồi Tông Chính Lâm nam nhân kia, lúc ra cửa đã quên xem xét lại dáng vẻ hắn. Lục điện hạ đoan chính uy nghi, đúng là rất ít khi vào ban ngày khoác áo lông cừu...