Nghe Mộ Tịch Dao dùng từ "Giám sát chặt", thần sắc Tông Chính Lâm dần dần hòa hoãn. Cuối cùng cũng được nàng tín nhiệm, không có nghĩ lệch hướng.
Lục điện hạ không biết, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tín nhiệm hay không tín nhiệm, nữ nhân này chỉ một lòng nhớ tới bản lãnh, căn bản không có cân nhắc qua tâm tư hắn dù là nhỏ tí tẹo nào.
"Tứ Phương quán." Tông Chính Lâm ôm người lên kiệu, ra hiệu Vệ Chân đi về phủ.
Tứ Phương quán? Mộ Tịch Dao nghi hoặc quan sát hắn hồi lâu, nói rõ không tin. Nếu ngài muốn dò xét tin tức, tùy tiện phái người đi không được sao? Đâu nhất thiết pải đưa Thuần Vu thị vào, ngài coi thϊếp là tiểu hài tử mà dụ dỗ à? Lý do này, cùng lắm được coi là "Thuận tiện" .
Nữ nhân này... Tông Chính Lâm vỗ vỗ trán nàng, "Sao lại tinh quái như vậy."
Di? Giọng điệu này... Mộ Tịch Dao chống người dậy để sát gương mặt tuấn tú của hắn, loạng choạng đầu nhìn trái nhìn phải, sao đại Boss lại nói một cách không tình nguyện như thế, hình như không muốn để nàng khám phá?
"Không có nháo." Tông Chính Lâm bắt tên nha đầu khong yên phận ngồi xuống, phức tạp liếc nàng một cái, ngước mắt lên nhìn qua màn trướng phía trước, nhàn nhạt nói với nàng: "Có biết Thuần Vu Dao kia, dung mạo rất giống Kiều Kiều không?"
Nguyên lai là cả cía ên cũng có chỗ tương tự. "Tất nhiên biết, không phải thái tử gia đã nói sao?"
Đυ.ng phải người như vậy, bản thân Mộ Tịch Dao cũng không vui.
Không đề cập tới thái tử còn tốt, nhắc tới Lục điện hạ liền bực mình. Mộ Tịch Dao túm túm vạt áo của hắn, tiểu bộ dáng mười phần ủy khuất.
"Điện hạ ngài tìm thái tử mà trừng mắt đi, gan của thϊếp hơi nhỏ."
Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy kẻ bất tỉnh tâm này càng ngày càng yếu ớt khó nuôi, càng xem càng rộn lòng, cúi người liền giam giữ miệng nhỏ của nàng, hồi lâu sau mới miễn cưỡng thả người.
"Sinh ra có gương mặt giống Kiều Kiều, cuộc đời này liền sống thanh lãnh cho tốt. Mưu toan động vào nữ nhân của bản điện dù chỉ một chút, Kiều Kiều cho rằng kết cục sẽ như thế nào?" Tông Chính Lâm đưa tay mơn trớn gò má nàng, mắt phượng rét lạnh, sự lạnh lẽo trong mắt hù dọa Mộ Tịch Dao lập tức rùng mình một cái.
Nghe ra được sự hung ác ngoan tuyệt trong lời nói của hắn, Mộ Tịch Dao giật sững mình nhìn người trước mắt, sống lưng lạnh lẽo phát rét, chỉ cảm thấy dự định trong đầu, xem ra bây giờ sợ là rất khó thực hiện.
Tuy nói ý tứ trong lời nói của Lục điện hạ rất hợp tâm ý nàng, nhưng chuyện này cần có sắp xếp khác. Không khéo, Thuần Vu Dao này vừa vặn cũng bị bao gồm ở trong.
Giữa an nhàn làm sủng phi ngồi ăn rồi chờ chết, cùng già mồm phát tiểu tỳ khí, Mộ Tịch Dao thập phần thức thời lựa chọn vế trước. Đại Ngụy có an ổn, sủng phi của hoàng đế đại Ngụy mới có thể được yên.
Đυ.ng phải loại chuyện sốt ruột này, đưa người đi càng xa càng tốt, nàng chỉ coi như chưa bao giờ gặp. Mộ yêu nữ cố mà làm, hiếm khi rộng lượng một hồi.
"Điện hạ, thϊếp cùng nữ tử khác mặc dù có giống nhau, nhưng trong mắt ngài chỉ cho phép có một mình thϊếp. Những thứ kia như cái miệng nhỏ, tiểu lông mày, nếu ta đều so sánh, không sợ mệt mỏi ư? Thϊếp bây giờ cả người đều ở bên cạnh ngài, chỉ quan tâm một mình ngài, tùy thời để cho ngài nhìn một chút, như vậy vẫn không được sao?"
Thϊếp đều hào phóng một hồi, ngài cũng nên đem tật xấu kia của ngài thu liễm lại được không?
Tông Chính Lâm ở trước mặt nàng ngang tàng bá đạo, nàng chỉ có thể chấp nhận. Đối với người ngoài, sao hắn cũng đều bá đạo không tha cho? Đặc biệt là nữ nhân, dù ngài không muốn gặp, cũng đừng chỉ nhìn thấy một cái Thuần Vu Dao được không? Nữ nhân kia thϊếp vẫn chờ để trọng dụng đây!
"Kiều Kiều cũng có thời điểm ngu dốt." Tông Chính Lâm hừ lạnh, cúi người ngậm vành tai nàng, nhiệt khí chui vào trong tai Mộ Tịch Dao, không những không có cảm thấy ấm áp, ngược lại có chút nôn nóng.
"Ở trong mắt Bản điện chỉ có một mình Kiều Kiều, người khác thì chưa chắc!" Thuần Vu Dao há có thể vào được trong mắt của hắn. Hắn chỉ là không chịu được kẻ giống như thái tử, mượn người này sinh ra tất cả mơ màng đối với Mộ Tịch Dao, làm chuyện hạ lưu.
"Vật phẩm tư nhân của bản điện sao có thể để cho người khác đυ.ng chạm vào. Như Kiều Kiều, há có thể làm cho người khác nhúng chàm?" Tông Chính Lâm kéo cao âm cuối, đáy mắt lộ ra một mảnh khói mù.
Chạm trán với Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm thật sâu nhìn vào trong mắt nàng. Ý tứ hàm xúc trong đó, không biết nàng có thể nhìn ra không.
Người khác nhúng chàm... Mộ Tịch Dao chớp lông mi, lòng bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, càng nghĩ càng cảm giác trong lòng lạnh lẽo.
Nguyên lai là như thế, lúc trước nàng nghĩ đã quá đơn giản, đã quên trước mắt người này rốt cuộc có thân phận như thế nào.
Tông Chính Lâm kiên quyết trong chuyện này như thế, tình tình ái ái chỉ chiếm ba phần đã tính không tồi. Còn lại đa số là do tâm tính chí hướng của nam nhân không cho phép.
Từ nhỏ lớn lên trong Hoàng gia, lòng có dã vọng, duy ngã độc tôn sớm đã thành thâm căn cố đế. Đυ.ng chạm vào vật hắn để ý, chỉ sợ trong mắt hắn, không chỉ là động vào vật tư nhân. Mà là như đang muốn đối nghịch với hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghi của đế vương chôn sâu trong xương tủy của Tông Chính Lâm.
Mộ Tịch Dao chỉ cảm thấy vô lực, vì chuyện này, nhất định không thể khuyên hắn buông tay được.
Nàng cũng không hồ đồ đến nỗi cho rằng nam nhân tương lai muốn làm hoàng đế, có thể coi trọng nàng hơn bản thân hắn. Cầm nhi nữ tình trường đem ra so sánh với lòng đế vương của Tông Chính Lâm chỉ như trứng chọi đá!
Sủng phi tuy nói được đế vương ân sủng, nhưng rốt cuộc vẫn kèm theo cái chữ "Phi". Trong hậu cung, hoành hành ngang ngược một chút còn phải trong phạm vi hoàng đế cho phép. Nếu dám cậy thế đui mù vượt giới hạn... Lạnh nhạt như Kiến An đế, Mộ Tịch Dao buông mắt xuống...chưa bao giờ thấy tỉnh táo như bây giờ.
Thái tử âm thầm tơ tưởng đã phạm vào kiêng kị của hắn, Tông Chính Lâm kiên quyết không dung tha được. Nếu nàng dám tự mình thả người thoát đi, sau đó còn giúp Thuần Vu thị xuất giá ba lượt... Tông Chính Lâm không chịu nổi sự nhục nhã này, có thể trực tiếp tàn phá nàng hay không?
Mộ Tịch Dao đưa tay sờ sờ cổ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Trong lòng nam nhân này rốt cuộc tồn bao nhiêu phần chiếu cố, nàng cân nhắc không ra. Nếu là không đợi được đến khi Thuần Vu Dao dùng "Kế ly gián" thành công, nàng đã bị phai mờ phải không còn một mảnh, Tông Chính Lâm tuyệt sẽ không nhân từ nương tay với nàng. Có khả năng nhất chính là bỏ quên nàng, từ đó không gặp nữa.
Mặc dù sau này khi Hồ Tịnh Yết người này xuất hiện, hiển lộ ra tất cả chỗ tốt đối với đại Ngụy, khi đó Tông Chính Lâm cũng có thể rõ ràng dụng tâm lúc ban đầu của nàng, sẽ đối với nàng trước sau như một, thậm chí tăng gấp bội thương tiếc. Nhưng tất cả biệt khuất nàng phải chịu trước đó lại không có ai có thể đền bù được!
Người được nuông chiều từ bé như Mộ Tịch Dao, chưa bao giờ có ý định chịu nhục, chịu chút ủy khuất nào.
"Hiểu?" Tông Chính Lâm nhướn mày, không buông tha bất kì vẻ mặt nào của Mộ Tịch Dao.
"Bản điện giấu nàng chính là vì đề phòng Kiều Kiều sinh sự, như vậy đã hiểu chưa?"
Hao hết tâm tư, chính là không muốn làm cho nàng tự nhiên đâm ngang. Mộ Tịch Dao làm việc từ trước đến nay đều không tuân theo lẽ thường, Tông Chính Lâm đoán không ra, dứt khoát liền cấm nàng làm hết thảy.
Đối với nữ nhân ở trong ngực này, không phải vạn bất đắc dĩ, Tông Chính Lâm không muốn động vào nàng chút nào. Hắn tự biết trong lòng chôn sâu du͙© vọиɠ, thô bạo lại mang theo âm ngoan. Một khi bị nàng đυ.ng chạm vào thì chính là hại người hại mình. Vì vậy, thà rằng từ đầu đến cuối không để nàng tiếp xúc.
Mộ Tịch Dao giả vờ nhu thuận, dắt lấy tà áo của hắn chậm rãi gật đầu. "Thϊếp đã biết, điện hạ không cần lo lắng."
Tựa ở trước ngực Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao nhắm hai mắt lại, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Nàng đang suy nghĩ tìm cơ hội như thế nào để làm cho Tông Chính Lâm không đến mức giận dữ công tâm, bị nàng hoàn toàn chọc tức. Sau đó cần phải dùng hết thủ đoạn, ra sức đem người lôi kéo trở lại mới được!
Ý đồ của Mộ yêu nữ không hề nhỏ, vừa muốn bảo trụ vị trí sủng phi, lại phải cố kỵ Mạc Bắc bên kia không được nảy sinh biến cố làm huyên náo cuộc sống vài năm sau của nàng không được yên. Kiến An đế chính là muốn chinh phạt phía tây, ổn định Mạc Bắc, rồi mới có thể mang theo nàng đi du sơn ngoạn thủy...
Cẩn thận tính toán mấu chốt chuyện này, một là không thể làm cho Tông Chính Lâm cùng dòng họ Thuần Vu ở Mạc Bắc có dính líu gì, nếu không sẽ khiến Nguyên Thành đế nổi lên lòng nghi ngờ, vì vậy phải mau chóng đưa người đi; thứ hai là đưa người đi, nhưng không thể chọc giận Boss đại nhân, đả thương người đỉnh đỉnh tôn quý, bẩm sinh có uy nghi đế vương kia; hết lần này đến lần khác, còn phải làm cho Thuần Vu Dao giúp nàng, tốt nhất là có thể tạo ra nhiều lợi ích cho Tông Chính Lâm, làm cho Boss giảm bớt trách phạt với nàng...
Mộ Tịch Dao mệt mỏi ai thán, đời này gặp phải sự việc lần đầu tiên làm cho nàng gặp khó khăn.
Điện hạ, làm sủng phi của ngài, còn phải chu đáo mọi việc, làm cho thϊếp cảm thấy rất phí sức, chịu không nổi a...
Trở về đại trạch phía đông, Mộ Tịch Dao vẫn như cũ nói cười ríu rít, làm nũng càn quấy, ngán tại trên người Lục điện hạ nhiệt tình phát tiểu tì khí, hoàn toàn thể hiện tự tại hoà thuận vui vẻ. Tông Chính Lâm ở bên nàng hai ngày, thấy Mộ Tịch Dao cũng không có dị động gì, chỉ ngoài miệng ngẫu nhiên đề cập đến Thuần Vu Dao, biến đổi phương thức oán giận ăn vạ, đòi rất nhiều chỗ tốt. Lúc này mới yên tâm trở về phủ hoàng tử, cùng một đám quan phụ tá thương thảo chính sự trước mắt.
Trong phủ của Đệ Ngũ Dật Triều, Đệ Ngũ Ngọc Oánh khẽ ơ một tiếng, mở phong ra, bên trong lại là một phong thư được niêm phong cẩn thận. Trên mặt viết, đích xác là chữ của Mộ Tịch Dao không thể nghi ngờ. Chỉ là trong thư lại viết "Thân gửi tiên sinh", rõ ràng chính là viết cho phụ thân, mà không phải chuyện riêng tư tầm thường của hai tỷ muội.
Đệ Ngũ Dật Triều để quyển sách dạy đánh cờ xuống, không khỏi quan sát hai mắt, "Chữ ngược lại rất tốt".
Cảm khái nhàn hạ này không duy trì được bao lâu, liền theo vài trang giấy viết thư bay qua, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.
Nếu thật sự như trắc phi nói trong thư, điện hạ lần này lưu lại nữ nhân kia, là đang chôn tai họa. Trắc phi bây giờ bị điện hạ trông giữ rất nghiêm, rất nhiều chuyện không tiện xử lý, vì vậy mới tìm Ngọc Oánh để liên lạc với hắn. Nếu không phải như thế, chỉ sợ vị kia đã sớm bí mật động thủ, rồi đến khi chuyện xảy ra mới có thể cẩn thận thăm dò ra được dụng tâm của nàng.
Nhìn lại lời thỉnh cầu trong thư, đúng là không sai lệch chút nào, tầng tầng đan xen. Lợi hại trong đó, lại càng rõ ràng sáng tỏ, căn bản không để cho người khác có thể khước từ. Chỉ riêng phần công lực này, dù đổi lại là hắn, cũng chỉ có thể tự than thở không bằng.
Nếu chuyện này có thể thành công, nghiệp lớn của điện hạ, chắc chắn sẽ được lợi rất nhiều. Nhưng đành phải để trắc phi chịu ủy khuất, theo tính khí điện hạ, xác nhận sẽ phát cơn tức lớn. Không biết vị kia sẽ ứng đối như thế nào?
Nghĩ đến chuyện lần trước Lục điện hạ bởi vì hiểu lầm, sau khi phạt trắc phi lại hối hận, Đệ Ngũ Dật Triều vuốt chòm râu đẹp, trong mắt lại có chút mong đợi. Lần này nếu hai vị kia lại nào loạn, với tính tình xảo trá của trắc phi, sợ là sẽ không thể dễ nói huyện như lần trước đâu? Đến lúc đó điện hạ... Ngài sợ là lại gặp phải phiền phức đây.
...
"Chủ tử, ngay trước mặt điện hạ, ngài ngày ngày kêu gào "Nuôi nữ nhân khác", vô cùng ủy khuất. Sao điện hạ vừa đi, ngài lại vui tươi hớn hở, vẻ mặt như không có chuyện gì? Không phải ngài nên dẫn theo bọn nô tỳ đến thăm, hung hăng đuổi nữ nhân kia rời đi sao?"
Vẻ mặt Huệ Lan đầy căm giận, vừa nghe nói điện hạ sau lưng lại nuôi ngoại thất, chỉ cảm thấy trời cũng muốn sập xuống. Vốn tưởng rằng ấn theo tính khí của chủ tử, nhất định là không nhẫn nhịn được, không dẫn theo người tìm đến cửa đi, không đánh dã nữ nhân kia một trận, chủ tử tất nhiên không hả giận được.
Nhưng tiếc rằng lần này chủ tử có thái độ khác thường, ngoại trừ hướng về phía điện hạ đòi hỏi chỗ tốt, thì chính là đếm đầu ngón tay, thỉnh thoảng nhắc tới "Học sĩ yến", giống như chủ tử hoàn toàn không để nữ nhân ngoại thất kia vào trong lòng.
Mộ Tịch Dao ngậm ô mai, bị dáng vẻ đầy căm phẫn của Huệ Lan chọc cho suýt nữa sặc, nuốt cả hột vào bụng.
Suốt hai ngày tỏ ra nũng nịu ngang bướng như vậy, nàng dễ dàng sao? Nếu không như vậy, nam nhân kia nhất định sẽ sinh nghi.
Trong lòng Lục điện hạ, nếu nàng quá hiểu chuyện, không gây ra chút chuyện vô lý thì chính là bất thường, sẽ càng giám thị nghiêm ngặt hơn.
Nói đến chủ ý Huệ Lan vừa đưa ra, hình như cũng không cảm thấy nàng là người an phận ? Từ bao giờ nàng lại thành ác phụ đến cửa đuổi người rồi?
...