Trong phủ Bát hoàng tử, Hách Liên Uy Nhuy tiếp nhận cuộn tranh họa trên tay Tông Chính Hàm, từ từ mở ra, trong mắt nghi hoặc dần dần sâu.
"Mộ thị?"
Tông Chính Hàm vỗ vỗ bả vai nàng, dẫn theo người ngồi xuống."Uy Nhuy cũng bị nhầm lẫn." Tay phải nhẹ nhàng xẹt qua giữa chân mày khóe mắt của nữ nhân trong bức tranh, Tông Chính Hàm cười rất nghiền ngẫm. "Nữ nhân này, chính là người ngày đó nàng làm cho bản điện phái người truy xét, được Tông Chính Lâm giấu ở biệt viện Tây Giao. Chẳng qua bây giờ, xác nhận nàng ta đang học ở Thi xã Đồng Sơn trong Thịnh kinh, chuẩn bị đầu năm thi nữ quan."
"Cũng không phải là Mộ thị?" Hách Liên Uy Nhuy phi thường khϊếp sợ, cầm bức tranh quan sát hết lần này đến lần khác, sau đó không khỏi cảm thán, "Trên đời lại có người giống nhau như thế. Nhưng vì sao Lục điện hạ lại đem người giấu ở Kinh Giao?"
Nếu nói Tông Chính Lâm sinh hứng thú với nữ nhân này, Hách Liên Uy Nhuy cũng không tin. Có Mộ Tịch Dao nữ nhân xảo trá kia ở bên, sao có thể dễ dàng cho đồ dỏm có cơ hội.
Tông Chính Hàm cười ra tiếng, nhướng trán mà cười. Cũng khó trách Hách Liên Uy Nhuy hỏi như vậy, dù sao cũng là nữ nhân, sờ không rõ tính tình nam nhân.
"Hôm nay mới biết, Tông Chính Lâm lại là một người thâm tình. Đáng tiếc, đáng tiếc a."
Ngón tay Hách Liên Uy Nhuy nắm cuộn tranh khẽ buộc chặt. Người thâm tình... Đây là nói Lục điện hạ đối với Mộ thị?
"Chỉ bởi vì gương mặt đó, Tông Chính Lâm sẽ không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào đυ.ng vào nữ nhân này. Chỉ khi đặt ở dưới mí mắt hắn, Tông Chính Lâm mới có thể hài lòng."
"Làm như thế, phí rất nhiều công phu, chẳng phải gϊếŧ đi sẽ tốt hơn?" Hách Liên Uy Nhuy nói mang theo âm lãnh.
"Uy Nhuy sai rồi. Không chỉ có Tông Chính Lâm sẽ không gϊếŧ nàng, cũng tuyệt đói khó để người khác tùy ý ra tay. Nữ nhân gọi là Thuần Vu Dao này, phàm là có người ra tay với nàng ta, Tông Chính Lâm cũng sẽ coi là mạo phạm với Mộ thị. Nếu không cũng sẽ không nói hắn thâm tình."
"Đây là đạo lý gì? Uy Nhuy không hiểu. Nếu là quả thật theo như lời điện hạ, không phải là yêu ai yêu cả đường đi?" Hách Liên Uy Nhuy chau mày. Một dã nha đầu không rõ lai lịch như vậy, chỉ bởi vì có gương mặt cực giống Mộ Tịch Dao, là có thể dễ dàng được Tông Chính Lâm chiếu cố ơ? Lúc trước nàng hao hết tâm tư, đi khắp nơi tìm phương pháp, đều không đổi được một ánh mắt nhìn của Tông Chính Lâm. Trong lòng Hách Liên Uy Nhuy ngăn không được sinh ra oán độc.
"Yêu ai yêu cả đường đi?" Tông Chính Hàm không ngừng cười lớn, khiến Hách Liên Uy Nhuy nghi hoặc khó hiểu.
"Ở đâu là yêu ai yêu cả đường đi, nói là hắn vì chán ghét mà vứt bỏ nữ nhân kia, chỉ sợ còn nhẹ."
Tính khí Tông Chính Lâm lạnh nhạt ra sao, nữ nhân có thể làm cho hắn để ở trong lòng, nhất định là rất yêu. Đối với Tông Chính Lâm, nam nhân kia cho tới bây giờ đều ngang tàng bá đạo, đây phải gọi là độc chiếm. Thuần Vu Dao có khuôn mặt giống Mộ thị tám phần, chỉ riêng điểm này, Tông Chính Lâm cũng sẽ không thể tâm bình khí hòa. Chỉ sợ trong lòng hắn, Thuần Vu Dao chính là nữ nhân dư thừa không gϊếŧ được, cũng không thể bỏ qua, sinh sinh phân đi một bộ phận của Mộ Tịch Dao.
Nữ nhân làm cho Tông Chính Lâm khỏ xử hai phía như vậy, quả thật thú vị.
Hách Liên Uy Nhuy được Tông Chính Hàm đánh thức, trong lòng tất cả đều là không cam tâm. Hết thảy căn nguyên, vẫn là từ trên người Mộ thị mà ra. Nữ nhân kia lại được Lục điện hạ đối đãi như thế, trong lòng Hách Liên Uy Nhuy từ từ bốc lên không cam lòng.
"Điện hạ, đối với nữ nhân này, ngài có tính toán gì không?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu chỉ cho rằng hành động này của Tông Chính Lâm là vì tư tình nhi nữ, vậy liền sai rồi. Giam cầm người không phải là đơn giản hơn? Vì sao lại mất công sức đưa vào Thư Phiên viện, Uy Nhuy có từng nghĩ tới? Thuận tiện đề điểm một câu, dòng họ nữ nhân này, họ kép Thuần Vu."
Chẳng lẽ..."Mạc Bắc?"
"Thông minh. Nữ quan ở Thư Phiên viện, thường xuyên có thể ra vào "Tứ phương quán". Quân cơ điệp báo, Tông Chính Lâm há sẽ bỏ qua sao?"
...
Đại trạch ở Thành đông, Mộ Tịch Dao cầm lấy Ngọc quan, ngửa đầu bĩu môi.
"Điện hạ, ngài làm sao lại khi dễ thϊếp. Cúi một chút thân, thϊếp không với tới." Bộ dạng cao thật đáng ghét.
Tông Chính Lâm khé mỉm cười, nghe lời cúi xuống. Liền như vậy ngẫu nhiên trêu chọc nàng hai cái, xem vẻ mặt nàng biến đổi, quả thực thú vị.
"Hôm nay đến Kinh Giao luyện binh." Bởi vì hai người ử rất gần, Tông Chính Lâm giống như ngửi được mùi thơm của cơ thể trên người Mộ Tịch Dao, ánh mắt tối đi một chút.
"Ngài tối qua đã nói qua với thϊếp, thϊếp nhớ rõ ." Mộ Tịch Dao thay hắn chỉnh mũ quan, nhìn hai bên một chút, rất tốt.
Tông Chính Lâm bất đắc dĩ. Đầu óc nữ nhân này có thể ngốc chút không. Giữ gáy nàng, nhẹ nhàng hôn.
"Chớ khóa cửa."
Mộ Tịch Dao mắt thấy bóng lưng hắn biến mất tại sau màn cửa, vê khăn tay không ngừng cân nhắc.
Nam nhân kia mới vừa rồi là gọi nàng "Chớ khóa cửa" hay là "Chớ dài dòng" ? Đi gấp gáp như vậy, cũng không đợi người ta hỏi rõ...
Tông Chính Lâm xuyên qua cửa Thuỳ Hoa, vừa vặn đυ.ng phải Vệ Chân đang đi tới.
"Điện hạ, trong phủ có cấp báo."
Nhìn dấu hiệu trên bản tấu trong tay Vệ Chân, sắc mặt Tông Chính Lâm âm trầm xuống.
Này đã là lần thứ ba nhận được bản tấu như thế. Hách Liên Mẫn Mẫn... Cuối cùng vẫn là tâm tính hẹp hòi, chịu thể chấp nhận được.
Lấy ra tấu, Tông Chính Lâm cũng không vội tra duyệt. Chỉ mang theo Vệ Chân lên xe ngựa.
Một hồi lâu sau, Vệ Chân nghe điện hạ mắng một câu "Ngu xuẩn phụ!", sau đó, trong buồng xe hình như tự dưng âm lãnh thêm rất nhiều.
"Đem tin này nguyên vẹn đưa đến Thiền Nhược uyển. Nói cho Hách Liên thị, nếu ngại cuộc sống quá nhàn rỗi, đi đến thôn trang sống."
Lại dám cấu kết với Tông Chính Hàm, Hách Liên Mẫn Mẫn quả thật là có bản lãnh.
Thư Phiên viện bên kia, chỉ sợ nước càng đυ.c ...
"Chủ tử, điện hạ phái quản gia tới đón, nói là lập tức xuất phủ." Mang ma ma vẻ mặt vui mừng, thầm nói tốt quá, chuyện này không hoàn toàn bị vứt xuống.
"Vậy còn không thu thập nhanh lên." Tô Lận Nhu vội vàng đứng dậy, ngồi vào trước trang đài (bàn trang điểm) cài trâm Thượng Thúy Bươm Bướm, chỉnh tóc mai, lại mặc thêm áo khoác lông cáo, rồi mới mang người vội vã hướng ngoài cửa lớn đuchạy ra cửa lớn.
Một chân mới bước ra ngưỡng cửa, Tô Lận Nhu liếc nhanh liền nhận ra thân ảnh đứng chắp tay bên cạnh xe ngựa. Áo choàng mầu nâu sẫm, oai hùng thẳng thắn, khí thế sẳng giọng, không phải là Lục điện hạ thì là ai.
"Làm phiền điện hạ chờ lâu, là thϊếp không phải."
Tông Chính Lâm gật đầu, trực tiếp leo lên ghế con, một câu khách sáo cũng không có.
Nụ cười của Tô Lận Nhu cương ở trên mặt, một bước định đi theo lên xe.
"Trắc phi, xa giá của ngài ở phía sau." Vệ Chân đưa tay ngăn người, nghiêng thân thể chỉ dẫn cho Tô Lận Nhu. Chỉ thấy sau tôn giá hoàng tử của Tông Chính Lâm, còn đi theo một cỗ xe ngựa màu thiên thanh tầm thường.
Tô Lận Nhu sắc mặt đỏ lên, phi thường lúng túng. Không dễ dàng được cơ hội có thể theo hầu bên người điện hạ, lại bị đơn độc an trí trên một chiếc xe ngựa khác, đây không phải là tại chỗ khiến nàng mất mặt à?
"Vệ thống lĩnh, làm phiền cùng điện hạ nói một tiếng, thân thể ta yếu ớt, tiết trời như vậy, không chịu nổi lạnh. Nếu là điện hạ không phiền, có thể cho phép ta ở cùng xe được không, dù sao trong xe điện hạ càng ấm áp h."
Vệ Chân liếc nàng một cái, tuy biết kết quả tất nhiên sẽ không như nàng mong muốn, vẫn là đàng hoàng đi hồi bẩm.
Trắc phi, đến cùng vẫn là nửa chủ tử trong phủ điện hạ. Vị này không được ân sủng long trọng như Dao chủ tử, nhưng rốt cuộc so với thứ phi thị thϊếp cũng tôn quý hơn rất nhiều.
Tông Chính Lâm nghiêng người dựa vào trên giường cẩm, tiện tay lật xem "Điển kinh chú" (chú thích điển tích trong kinh) thuận tay lấy từ thư phòng của Mộ Tịch Dao.
Nữ nhân kia có thói quen đọc sách vô cùng tốt, phàm là lật xem qua quyển sách nào, mỗi trang sách đều được vuốt phẳng, không một tia nếp gấp. Người yêu sách, phải là như thế.
Về phần lời phê ghi trên mép sách, thường thường dẫn tới Tông Chính Lâm bật cười.
Rõ ràng là nói có sách, mách có chứng giảng đạo lý, Mộ Tịch Dao lại hết sức không chấp nhận. Nữ nhân kia vô cùng không muốn gặp nhất, chính là sự nghiêm khắc trong lễ giáo với nữ tử của thánh hiền.
Tông Chính Lâm từng thấy qua vài câu phê chuẩn của Mộ Tịch Dao ở trong "Nhạc nữ thư". Nữ nhân kia không chút khách khí, không ít châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ người viết sách. Chẳng hạn như "Người này đầu tóc ngắn, kiến thức cũng ngắn, nên không có mặt mũi ra cửa.", còn có "Nữ tử bất tài là tốt? Cưới một cọp cái về nhà là được." Nhiều loại bình luận, đủ thấy nữ nhân này cực kỳ phiền chán bị người khác trói buộc giảng dạy.
Đang hồi tưởng càng thấy buồn cười, liền bị tiếng Vệ Chân xin cầu kiến cắt đứt suy nghĩ.
"Chuyện gì?" Tông Chính Lâm vung tấm màn lên.
"Điện hạ, Tô trắc phi nói thân thể yếu đuối, trong xe ngài ấm áp, hỏi một chút có thể cùng xe không."
Tông Chính Lâm nhíu mày lại, thả màn che.
"Thân thể yếu đuối liền hồi phủ điều dưỡng . Chớ có lăn qua lăn lại." Vốn muốn đem nàng an trí ở trong thôn cách quân doanh không xa, hôm nay vừa vặn, hắn đỡ mất công, ở trước mặt Thục phi cũng dễ dặn dò.
Tô Lận Nhu ngơ ngác nhìn xa giá của điện hạ đi xa, trên mặt một mảnh trắng bệch.
Mang ma ma đi theo ở phía sau, đem việc này từ đầu đến cuối xem cho rõ ràng, lúc này đã là vạn bất đắc dĩ, còn kém liên tục vỗ ngực. Chuyện thật tốt, lại bị chủ tử sinh sinh đẩy đi ra. Haizz, không có cái phúc phận này...
Ban đêm Mộ Tịch Dao cả người cong chân co lại ở trên giường ấm, bọc khăn quàng cổ lông cừu Tông Chính Lâm đặc biệt chuẩn bị cho nàng, dưới chân có hai ba chậu than đang cháy hừng hực.
"Chủ tử, ngài không nhớ đến hai vị tiểu chủ tử sao? Ở trong cung đã một hồi lâu, cũng không biết như thế nào, ăn ngủ có tốt không..." Mặc Lan xoa bóp chân cho nàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Sao không nhớ. Chỉ là còn cần qua hai ngày nữa, phải chờ điện hạ tự mình đi tiếp hai tiểu đậu đinh kia trở lại." Động tác lật sách của Mộ Tịch Dao ngừng trong chớp mắt, rồi lại điềm nhiên như không tự lo thoải mái.
Thục phi lưu lại hai đứa bé kia ở trong cung, thứ nhất là có ý đề phòng Hách Liên thị, thứ hai, chính là chờ nàng hiểu chuyện. Lúc nào Lục điện hạ để ý đến nữ nhân khác, lúc đó mới có thể hài lòng thả người.
Chuyện như vậy nàng cũng chỉ có thể biết điều không ra mặt mới tốt, để cho Boss đại nhân tự đi đòi con trai hắn về.
"Chủ tử, nhắc đến điện hạ, nô tỳ thực sự nhịn không được phải oán giận ngài đôi câu. Điện hạ nhân nhượng ngài như vậy, ngài còn có gì không như ý? Sao lại phải ngày ngày nghĩ muốn chạy ra ngoài đi. Lần này còn đem nô tỳ cho mê hôn len lén chạy ra phủ. Chuyện như vậy nếu bị lão gia, phu nhân biết được, ngài nói, ngài có thể không phải chịu phạt sao? Nhắc tới cũng kỳ quái, điện hạ đều bị ngài làm cho tức giận thành như vậy, lại có thể để cho ngài chạy thoát khỏi bị trách phạt. Ngay Huệ Lan cũng bị ngài liên luỵ phải phạt quỳ hai canh giờ, còn khấu trừ nửa năm tiền lương. Ngài cũng không thể yên tĩnh chút ít sao, đừng cứ toàn làm cho bọn nô tỳ kinh hồn táng đảm, đi theo ngài chịu tội."
Mộ Tịch Dao bị Mặc Lan niệm đến đau đầu. Nha hoàn này lớn rồi, không quản được, vẫn là sớm gả đi thì tốt hơn...
"Phải phải, chủ tử ta lần tới bảo đảm không dẫn theo làm liên luỵ đến các ngươi được không?"
"Lần tới là lúc nào?" Tông Chính Lâm trên người mang theo hàn khí, người còn ở bên ngoài đã nghe thấy nàng nói ẩu nói tả. Lúc này mày kiếm giơ cao nhìn chằm chằm nàng, sẽ chờ xem dáng vẻ túng quẫn của Mộ Tịch Dao khi bị bắt tại trận.
Quả nhiên, tiểu nữ nhân lôi kéo khăn quàng cổ run rẩy một chút, chân nhỏ để ở trên giường khẽ rụt rụt vào trong. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào phấn điêu ngọc trác, thập phần nhận người yêu.
"Điện hạ, thϊếp đang nói đùa với nha đầu này ấy mà. Ngài đừng toàn nghĩ đến bắt bớ thϊếp liền phạt người." Mộ Tịch Dao cong môi lên, oánh nhuận sung mãn, khiến Tông Chính Lâm có chút xao động.
Đợi đến khi Mộ Tịch Dao mè nheo như con sâu uốn éo đến gần, duỗi bàn tay nhỏ bé giúp hắn cởϊ áσ choàng, thỉnh thoảng đυ.ng vào cái cằm hay cổ, ánh mắt của Tông Chính Lâm dần dần có biến hóa.
"Được rồi." Mộ Tịch Dao đem áo giao cho Mặc Lan, kéo Tông Chính Lâm đi, bàn tay nhỏ bé đẩy người về phía phòng tắm trong hậu viện.
"Điện hạ, buổi sáng thϊếp còn tưởng rằng nghe lầm Không ngờ rằng ngài thực sự tới. Trên đường bây giờ nhất định là gió lớn đầy tuyết, phải tắm nước nóng, đuổi hàn khí đi mới tốt."
Tông Chính Lâm theo nàng thúc giục chủ động dịch bước đi phía trước, với chút khí lực nhỏ nhoi này của nàng, ngay cả gãi ngứa đều ngại nhẹ. Làm gì có chuyện có thể làm cho hắn di động nửa bước chân.
Tông Chính Lâm vào phòng tắm, trong hồ nước đã đổ đầy nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, bỏ thêm thuốc dưỡng sinh tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đợi đến khi Mộ Tịch Dao cầm lấy xiêm y để thay vào, thật chỉnh tề đặt trên giường cẩm ở một bên, sự vui vẻ trong mắt Tông Chính Lâm càng thêm nồng đậm.
...
Mia: Cũng công nhận là lâu không được gặp bánh bao rồi.