Sủng Phi

Chương 229: Tình cờ gặp nhau

Tiêu Diệp Đình lại ở chỗ này. Không biết so sánh với Đào Ông lôi thôi lếch thếch, "Bắc tiếu" có phong thái như thế nào.

Mộ Tịch Dao ra hiệu Huệ Lan không được lên tiếng, bản thân dựng thẳng lỗ tai nghe hai người nói chuyện, một mặt không quên nồng nhiệt hưởng dụng món ăn. Ngẫu nhiên nghe hai người cách vách nói chuyện thú vị, liền che miệng khe khẽ mà cười. Mất phong nghi như thế, khiến Huệ Lan nhìn mà ngăn không được thở dài.

Dáng vẻ này của chủ tử, rõ ràng là bị điện hạ cưng chiều ra.

"Điện hạ, Ngũ đại nhân hôm nay chắc đã qua Thanh Hà? Tính ra đến Chương Đài còn cần hơn nửa tháng nữa. Chuyến đi này, sợ là không thể lạc quan."

"Tiên sinh nói rất đúng. Đáng tiếc Ngũ An Hoa đi quá mức vội vàng, rất nhiều chuyện không kịp dặn dò."

"Thứ cho tại hạ nói thẳng. Chỉ sợ Ngũ đại nhân quá mức ngay thẳng, nghe không vô ngài khuyên giải."

Phòng kế lặng im thật lâu, truyền ra một tiếng thở dài của Tông Chính Minh, "Nếu vụ án này không giải quyết được, cũng chỉ có thể bảo vệ hắn chu toàn."

Mộ Tịch Dao chậm rãi đặt đũa trúc xuống, hai đầu lông mày mang theo nghi hoặc.

Chương Đài, vụ án? Nàng có phải đã bỏ lỡ cái gì? Có thể làm cho Tông Chính Minh dự định làm như thế, tất nhiên không phải chuyện đùa.

Nhắm mắt lại nỗ lực hồi tưởng, thật giống như có trí nhớ mơ hồ chợt lóe lên, nhanh đến nỗi nàng bắt không được đầu mối. Có thể làm cho Mộ Tịch Dao đời trước ngây ngây ngô ngô có lưu ấn tượng, có thể thấy được chuyện này đã huyên náo mọi người đều biết.

Đang lúc phiền nhiễu, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua nghiên mực trong góc, thân thể Mộ Tịch Dao chấn động, con ngươi đột nhiên trợn to.

Là nó! Nhưng vốn nên phát sinh ở đầu năm năm Chương Hòa thứ mười lăm, vụ án thuế má làm khϊếp sợ khắp ba châu của đại Ngụy! Mà án này mới bắt đầu, chính là từ Chương Đài kéo ra mở màn. Cả án kiện trắc trở không ngừng, trong quá trình đó người té ngựa vô số kể. Cho đến một năm sau mới do Nguyên Thành đế bổ nhiệm Tuần sát sứ Trần Đình Ngọc đi Liễu Châu, trải qua hơn nửa năm cẩn thận điều tra, cuối cùng mới thăm dò được, đem tất cả quan viên có liên quan đến vụ án toàn bộ bắt giữ, giải về Thịnh kinh điều tra.

Chín trăm vạn hai lạng bạc thuế tham ô, cuối cùng kết quả tra ra gần ba phần quan viên trong triều ở Kinh thành dính dấp vào trong đó, đều bị cách chức phạt bổng. Người trực tiếp có liên quan đến vụ án đều bị mang ra Ngọ môn chém đầu, tịch thu tài sản, cửu tộc lưu vong. Sau khi vụ án này hết thảy đều kết thúc, chỉ nửa tháng sau, Quan nội hầu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thái phó của thái tử Vương Sùng Hoán tá giáp quy điền (bỏ giáp về làm ruộng, ý là từ quan). Người sáng suốt liếc nhanh liền nhìn thấu nội tình trong đó, đều là trầm mặc dĩ đối, nói năng thận trọng.

Chỉ vì quan nội hầu là huynh trưởng của đương kim nguyên hậu đã qua đời, cậu ruột của thái tử đại Ngụy. Sau đó Nguyên Thành đế mệnh thái tử vào Hàn Lâm chỉnh sửa "Ngụy điển", thu hồi binh quyền ở Thịnh kinh, điều này cũng làm cho tin đồn phế trữ bay đầy trời.

Sự kiện trọng đại như thế, Tông Chính Minh lại bị dính dáng vào? Mộ Tịch Dao sắc mặt ngưng trọng, vỗ bàn trầm tư.

Trừ nàng ra, hôm nay chỉ sợ không có ai có thể ngờ tới Chương Đài một chuyện lại có dính dấp càng sâu như thế. Tông Chính Minh hôm nay dự định như xậy, hiển nhiên chuyện này chưa khiến cho hắn coi trọng. Đừng nói bảo vệ Ngũ An Hoa vô sự, dà là bản thân hắn, cũng bị rơi vào tình thế nguy hiểm.

Đời trước Tông chính huy ở sau lưng giở trò, vốn là muốn cường thế chặn đường quan lộ của Tông Chính Lâm. Đáng tiếc bị nam nhân kia nhìn thấu, quay ngược một kích làm cho Tông Chính Huy thiếu chút nữa bị mất vị trí thái tử. Mà Đệ Ngũ Dật Triều lại thừa cơ mà dậy, bày mưu tính kế, trợ giúp Tông Chính Minh làm ngư ông đắc lợi.

Kiếp này, Tông Chính Huy lại đem mũi kiếm trực tiếp chuyển hướng sang Tông Chính Minh. Là cố kỵ Tông Chính Lâm nội tình khó lường, không dám vọng động? Hay là muỗn sớm diệt trừ Tông Chính Minh- người nhiều phiên liên thủ với Tông Chính Lâm, lại cũng rất được Nguyên Thành đế coi trọng?

Mộ Tịch Dao nâng chung trà lên nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt khẽ nheo lại. Xuyên thấu qua sương mù bốc lên, nhìn về phía nghiên mực yên lặng đặt ở một chỗ trong góc.

Liễu Châu, quê hương của nghiên mực, minh châu Hán Thủy.

Chỗ như thế, lại sắp nhấc lên cơn sóng thần...

Tông Chính Minh lúc này nhất định không thể bị chuyện này liên lụy. Thái tử mặc dù ngu dốt, nhưng thế lực sau lưng không thể khinh thường. Ngoài ra, Tông Chính Hàm lòng lang dạ thú, chưa bao giờ ngừng rình rập ở một bên.

Tông Chính Lâm chưa phong vương, phe cánh chưa thực sự vững vàng. Nếu Tông Chính Minh bị Nguyên Thành đế vứt bỏ, thái tử cùng Tông Chính Hàm nhất định sẽ dốc hết toàn lực gây khó khăn cho Tông Chính Lâm. Đến lúc đó Lục điện hạ hai mặt đều địch, không nói bản lãnh nam nhân kia như thế nào, chỉ riêng cuộc sống cũng sẽ không được an nhàn.

Vừa nghĩ tới mất cuộc sống thoải mái, còn phải lo lắng hết lòng, sắc mặt Mộ Tịch Dao đã âm trầm xuống.

Đối phó Tông Chính Lâm chính là biến tướng gây sự với nàng. Tương lai huy hoàng của con trai nàng, còn phải dựa vào nam nhân kia uy phong lẫm lẫm, vạn người cúi đầu.

Như vậy xem ra, chuyện này còn phải sớm làm dự định...

"Huệ Lan, lấy cầm." Nữ tử hậu trạch khong thể mạo muội tới gõ cửa, vậy liền tìm cách dẫn người đến.

Hôm nay chủ động tìm Tông Chính Minh nhắc nhở như vậy, cũng coi như không phụ lòng tình nghĩa tỷ muội với Mộ Tịch Đình.

Nếu là nàng không đoán sai, bây giờ Tông Chính Lâm tất nhiên cũng đã nhìn ra chuyện này không ổn, nên cũng phái thuộc thần lưu ý. Đáng tiếc Tông Chính Lâm có đa mưu túc trí bao nhiêu, chuyện chưa xảy ra, cũng thực sự rất khó thấy rõ chi tiết.

Thay vì ngay mặt nói cho hắn nghe, khiến cho hắn nghi kỵ, không bằng làm cho Tông Chính Minh đánh trận đầu, để hắn nhìn rõ thế cục, xé tan mây mù. Sau đó dựa thế mà làm, tin chắc Lục điện hạ tuyệt đối sẽ không bị rớt lại sau lưng người khác.

Tông Chính Minh cùng Tiêu Diệp Đình đang âm thầm hao tâm tốn sức vì chuyện Chương Đài, liền nghe bên trái có tiếng dao cầm vang lên ở bên tai. Không phải là cổ khúc của đại Ngụy, cũng không phải tác phẩm của văn sĩ nổi danh. Khúc đàn này tiết tấu nhanh, tranh minh không dứt, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến. Tràng diện hùng vĩ, binh qua gặp nhau, chỉ ngắn ngủi một đoạn, đã khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào, phi thường kích động.

Sau đó khúc hát bỗng nhiên chuyển biến, so sánh với cao vυ't lúc trước, không thể nghi ngờ hiện ra vẻ trầm thống bi tráng. Khi âm cuối cùng rơi xuống, trong phòng một mảnh yên lặng, mọi người giống như đắm chìm trong bức tranh tư thế hào hùng, thật lâu không thể hoàn hồn.

"Điện hạ, khúc hay, khúc hay a!" Tiêu Diệp Đình đi qua đi lại, chỉ kém lôi kéo Tông Chính Minh sang phòng kế bái kiến. "Mỗi tội Tích Dao cầm không đủ để hiển lộ rõ ràng sự tinh diệu của khúc nhạc này, đúng là đáng tiếc."

Tông Chính Minh trong mắt quang hoa lóng lánh, đã lập tức đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước nghe được ba chỗ thanh âm rung động, cảm thấy không thể nghe lầm. Dùng Dao cầm tầm thường lại tấu ra được âm phù như thế, theo hắn biết, chỉ có một người có bản lãnh như vậy.

"Cố nhân tới thăm." Tông Chính Minh khẽ gõ cánh cửa, chắp tay đứng chờ.

Mục đích đạt thành, mặt Mộ Tịch Dao giãn ra mà cười.

Ngũ điện hạ, dẫn ngài đi đến, thϊếp đúng là mất nhiều khí lực đó. Khúc Tỳ bà bị đổi nhạc cụ khó khăn lắm mới lọt vào tai, quả nhiên là nát bét thứ đồ tốt.

"Cố nhân tới cửa, vô cùng mừng rỡ. Huệ Lan, mở cửa."

Tiêu Diệp Đình đối với cố nhân trong miệng điện hạ hết sức tò mò. Bây giờ bỗng nhiên nghe chủ nhân trong phòng mở miệng đáp lời, không khỏi giật mình.

Vừa rồi người tấu khúc nhạc sát phạt quyết đoán, khí thế hào hùng lại là một nữ tử? Cho đến khi nhấc chân vào trong buồng, thấy được nữ tử che khăn lụa, đoan chính ngồi sau Dao cầm, ngón tay nhẹ khép lại chậm vê, làm như vui đùa, thanh âm rung động lưu chuyển ở đầu ngón tay. Thế mới biết, người tấu khúc, không phải là nữ tử trước mắt không ai có thể hơn.

"Hồi lâu không gặp, điện hạ có mạnh khỏe?" Giọng nói Mộ Tịch Dao mang theo vui vẻ, khụy gối chào.

"Tấ nhiên là tốt. Trắc phi không cần đa lễ." Tông Chính Minh cười ôn hòa.

"Đại dnah của Tiếu tiên sinh, như sấm bên tai. Tiếp đón không chu toàn, kính xin cứ tự nhiên." Mộ Tịch Dao nhẹ giơ cánh tay lên, Huệ Lan lập tức dâng trà cho hai người.

Tiêu Diệp Đình hữu lễ tạ ơn, cũng đoán ra đại khái thân phận của Mộ Tịch Dao, liền bất tiện nhiều lời, chỉ ngồi tạm một lát, liền nói còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.

Đợi đến khi Tiêu Diệp Đình cáo từ rời đi, Tông Chính Minh không tự chủ được nói năng hiền hoà hơn.

"Trắc phi làm sao lại một mình ở đây?"

"Điện hạ, ngài bỏ qua vấn đề này được không? Thϊếp còn đang suy nghĩ xem chạy thoát Lục điện hạ trách phạt như thế nào."

"Vậy xem ra, Lục đệ lại đau đầu."

Tầm mắt dừng ở nữ tử đeo mạng che màu vàng nhạt ngồi đối diện, tâm thần Tông Chính Minh khẽ hoảng hốt. Đúng rồi, từ lần trước xảy ra chuyện ở chuồng ngựa, nàng chắc vẫn mang theo vết thương.

Hoàn hảo đoi mắt trong trẻo lộ ra bên ngoài kia chưa từng thay đổi. Trong lời nói cũng không nghe ra chút u oán ủy khuất nào. Chắc Tông Chính Lâm đối với nàng không hề tồi.

"Vừa rồi tấu khúc kai, là vì sao?"

Trước đây nhiều phiên mời nàng gảy đàn, đều bị Mộ Tịch Dao lấy cớ từ chối. Hôm nay bên ngoài nhiều người nhiều miệng, nàng trái lại thái độ khác thường hào phóng. Nếu nói không có nguyên nhân, Tông Chính Minh không tin.

Quả nhiên là người thông minh.

"Là vì điện hạ, cũng là vì thứ phi." Mộ Tịch Dao hoàn toàn không che giấu, nói xong không chút nhăn nhó nào.

"Huệ Lan, ra ngoài cửa chờ." Đây là lần đầu tiên, Mộ Tịch Dao không có cố kỵ nam nữ ở chung một phòng, đem người không liên quan cho lui ra ngoài.

Ánh mắt Tông Chính Minh co rụt lại, trên mặt tỏ ra thận trọng. Khôn khéo như nàng, nếu không phải sự tình liên quan trọng đại, tuyệt đối sẽ không cùng hắn ở chung một phòng, để người khác kiếm cớ sinh sự.

"Vừa rồi khúc kia, tên là "Thập diện mai phục""

Thật giống như không hiểu, câu nói này lại làm cho Tông Chính Minh rời dựa lưng, chậm rãi ngồi dậy. Vẻ lịch sự nho nhã ngày thường không còn tồn tại. Cứ thế thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao đối mặt hồi lâu, cho đến khi thật sự thấy rõ từ trong mắt nàng đọc được sự nghiêm túc, mới rốt cục xác định là Mộ Tịch Dao tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Huệ Lan giữ ở ngoài cửa tâm tư có chút không tập trung. Bị chủ tử phái ra đã có tầm gần nửa canh giờ. Đánh bạo đem lỗ tai dán ở trên cửa, lại nghe không ra nửa điểm động tĩnh.

Để cho chủ tử cùng Ngũ điện hạ ở một chỗ như vậy, Huệ Lan cảm thấy chuyện rất không ổn. Điện hạ hôm qua cũng đã có nói, hôm nay sẽ đến đại viện. Nếu trở về trễ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đang phập phòng lo sợ, mơ tưởng viễn vong, liền nghe thấy chủ tử cất giọng gọi. Xoay người vừa vặn đυ.ng phải Ngũ điện hạ đẩy cửa ra trước, Huệ Lan vội vàng hành lễ né tránh.

"Bản điện đi trước an bài xa giá, trắc phi thu thập thỏa đáng, xuống sau cũng không muộn."

"Không cần làm phiền điện hạ, thϊếp tự mình trở về là được."

"Không ổn thỏa." Tông Chính Minh nói xong liền đi về phía đầu bậc thang, cũng không quan tâm Mộ Tịch Dao giật sững mình đứng tại chỗ.

Ở đâu không ổn thỏa? Ngài đưa thϊếp trở về như vậy, thϊếp lại càng thấy không ổn thỏa! Nam nhân Hoàng gia quả nhiên đều là thối tính khí, tật xấu không nghe lời người khác, nhất mạch cùng thừa (cả dòng họ đều được di truyền).

Mộ Tịch Dao mang theo Huệ Lan chậm rãi xuống lầu, mắt thấy xuống bậc thang cuối cùng chính là phòng khách, ngẩng đầu lên liền gặp một người chạm mặt đi đến.

Xúi quẩy! Hôm nay không biết bị sao nào chiếu mệnh, lại ở chỗ này gặp phải kẻ làm nàng phiền chán nhất. Cũng may mặt che khăn lụa, chỉ coi như không biết là tốt rồi.

Quay đầu cực nhanh đưa cho Huệ Lan một ánh mắt, mang người mắt nhìn thẳng, cứ thế thẳng tắp từ bên cạnh thái tử đi qua.

Đang muốn thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng Huệ Lan kinh hô. Mộ Tịch Dao bỗng nhiên xoay người, liền thấy thái tử một tay ngăn cản đường đi của Huệ Lan, một tay đoạt lấy áo khoác trên tay nàng, để sát vào chóp mũi hít sâu một mực.

Khinh người quá đáng! Mộ Tịch Dao co rụt con ngươi lại, trong đầu thật nhanh nghĩ kế thoát thân.

"Ngươi là người phương nào? Thấy cô lại mắt không có tôn ti, ngay cả thỉnh an đều không?" Thái tử ánh mắt sít sao khóa tại trên người Mộ Tịch Dao, áo khoác cầm trong tay chợt chấn động rớt xuống đất. "Vải lông ngự tứ trong cung, để cô suy nghĩ thật kỹ xem, nhà ai có nữ nhân không tuân quy củ như thế."

Lời nói là hỏi rất nghiêm khắc, nhưng đôi mắt lại đang quét qua qua lại trên người Mộ Tịch Dao. Trong đó tâm tư da^ʍ tà rõ rành rành, khiến nàng buồn nôn.

"Hóa ra là Nhị ca ở đây." Tông Chính Minh âm thanh dịu dàng, khách khí gật đầu chào hỏi thái tử.

Ánh mắt Mộ Tịch Dao chợt lóe sáng, thoát khỏi người này, sợ là phải mượn Tông Chính Minh dùng một chút.

"Điện hạ." Xoay người lại, âm thanh uyển chuyển, hoàn toán khác vẻ yếu ớt ngọt ngán ngyaf thường. "Làm cho thϊếp chờ lâu quá."

Tông Chính Minh vẻ mặt ấm áp, tư thái phong lưu, đi nhanh vài bước liền đến trước mặt nàng.

Cô nàng này, vì thoát khỏi thái tử, đúng là ngay cả hắn cũng đều tính kế vào. Cũng được, vốn chính là vì tìm nàng mà đến, thuận thế dẫn theo người đi cho giỏi.

...

Mia: Thiên thạch sắp rơi xuống Trái đất rồi. Thảm họa diệt vong, chuẩn bị hầm trú ấn đi các tình yêu ^^