"Điện hạ, ngài cầu xin Ô câu cho thϊếp?" Nghe Vệ Chân báo tiểu thái giám trong cung đưa Ô Câu đến, Mộ Tịch Dao mới mơ hồ nghe Tông Chính Lâm giải thích ngọn nguồn.
Nhưng kết quả, khiến nàng phải suýt nữa vỗ ngực liên tục.
"Chuyện này... Ngài xem, thϊếp còn chưa có tiếp nhận, có thể đổi thành thứ khác hay không?" Lý do có chút gượng ép, bản thân Mộ Tịch Dao cũng thấy vô lực.
Tông Chính Lâm tà tà nghiêng mắt nhìn nàng liếc nhanh, lạnh lùng bỏ đi niệm tưởng không thực tế của nàng: "Thuận tiện cho một bài học." Ô câu tới vừa đúng lúc, nuôi ở trong Đan Nhược uyển của nàng, lúc nào cũng sẽ nhắc nhở nữ nhân này để cho nàng bớt phóng túng tính tình đi.
Trơ mắt nhìn xem phần thưởng tới tay tưởng bay mất, Mộ Tịch Dao vô tâm khuấy động lấy ngọc bài, cầm Tông Chính Lâm cho Thành Khánh bánh bao nhỏ làm biểu diễn trút giận.
Càng nghĩ càng không đáng, cuối cùng đành nằm ở trên bàn kỷ khắc họa tiết hoa cúc lê mà than thở, thỉnh thoảng nhìn về phía nam nhân đang nhàn nhã lật sách trên ghế thái sư. Tên đầu sỏ gây nên kia ngồi được tứ bình bát ổn*, phong thái lỗi lạc.
(*Tứ phía yên bình, tám phương ổn định)
Phải nói Lục điện hạ này một khi ra vẻ hời hợt, thật sư là giỏi không phản đối. Mộ Tịch Dao cảm thấy chung đυ.ng với Tông Chính Lâm, nếu nói là hết sức thoải mái, nam nhân kia có dúng mạo rất tốt, đầu tiên phải thêm không ít phân lượng.
Nếu là tướng mạo bình thường, nhưng với thân phận địa vị của hắn, cũng chỉ có thể chấp nhận được thông qua. Nghĩ như vậy, không có đạo lý Tông Chính Lâm đối với chuyện nàng bị hủy dung lại không có chút khúc mắc nào... Trong lúc ân ái Lục điện hạ đã mấy lần khen làn da và tư thái của nàng rất hợp tâm ý hắn, bây giờ lại không thấy tieescnuoois hay ghét bỏ gì, chuyện này thấy cũng không tầm thường.
Thấy không có người ngoài, Mộ Tịch Dao cũng chẳng cố kỵ gì, không che đậy miệng hỏi luôn: .
"Điện hạ, thϊếp có nhiều nghi vấn nghĩ không ra, ngài cho giải thích cho được không?"
Ở trong phòng không cần đeo mạng che mặt làm bộ làm tịch, Mộ Tịch Dao cũng không thấy đối mặt với Tông Chính Lâm cần che che giấu giấu. Cứ thế mặt dán thuốc mỡ, vẫn như trước kia kiều kiều mị mị quấn lấy hắn làm nũng, khiến Tông Chính Lâm âm thầm buồn cười.
Nữ nhân này nội tâm quá hẹp hòi, cả mũi kim cũng không tha cho. Nhưng khi thực sự đến thời điểm quan trọng, lại kiên cường phóng khoáng làm cho người khác bất ngờ. Có thể có tính tình mâu thuẫn như vậy, khó trách không dễ nuôi.
"Cứ nói đừng ngại." Tông Chính Lâm để quyển sách xuống, nâng chung trà lên lấy nắp gạt lá trà sang mộ bên, chờ đợi nàng "Khiêm tốn lãnh giáo".
Mộ Tịch Dao được hắn đáp ứng, lập tức tinh thần tỉnh táo, tiểu thân thể đâu còn bộ dáng mệt mỏi vừa rồi.
"Điện hạ có thích mỹ nhân không?" Thường ngôn nói, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Trừ phi Tông Chính Lâm là dị đoan, nếu không cũng chạy không thoát quan điểm này.
Lục điện hạ nhướn mày, một tay chống thành ghế, cặp chân dài thẳng tắp giãn ra, nhìn Mộ Tịch Dao như cười như không.
"Có." Nữ nhân mặt dán thuốc ngồi sau thư án, bởi vì đôi mắt kia, miễn cưỡng cũng được coi là mỹ nhân.
Mộ Tịch Dao nháy mắt vài cái, quả nhiên, nam nhân đều háo sắc.
"Thϊếp nghe nói, có một số mỹ nhân tuyệt sắc, nếu bị bệnh nặng, thà rằng che mặt đóng cửa, lạnh lẽo tịch mịch cũng không muốn phu chủ làm bạn, sợ bị nhìn thấy dung mạo mang bệnh kia. Điện hạ cho rằng như thϊếp không có kiêng kị như vậy, có thể sẽ khiến ngài không thích không?"
Nữ nhân sợ bị suy giảm nhan sắc mà mất sự yêu thương, từ trước đến nay không ít. Kẻ có tâm kế nhất, Không ai hơn Hiếu Vũ hoàng hậu Lý thị* của Hán Vũ Đế. (Lý phu nhân hay Vệ Tử Phu, là một phi tần rất được sủng ái, sau đó trở thành vị hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ Đế Lưu Triệt nhà Tây Hán. Khi bị bệnh bà dùng khăn che mặt mỗi khi Hán Vũ Đế đến thăm và nhất quyết không cho ông nhìn mặt dù trước khi chết. Vì vậy sau khi bà qua đời hoàng đế vẫn không thể quên được bà trong một thời gian dài. Theo quan đeiểm của bà phụ nữ chỉ hay lấy nhan sức thờ chồng, nhan sắc kém tình duyên sẽ phai nhạt, nhà vua quyến luyến mình chủ vì nhan sắc xinh đẹp lúc khỏe mạnh, khi nhan sắc phai tàn thì so với kẻ khác mình sẽ xấu hơn. Nhìn mặt bà sẽ chỉ khiến nhà vua thấy chán ghét, đâu còn tưởng nhớ mà ban ân huệ cho dòng họ nhà mình nữa. Ý nghĩa là thà giữ lại hình ảnh đẹp trong ấn tượng con hơn bị vẻ xấu xí làm hỏng hình tượng của mình.
Mộ Tịch Dao tự thấy mình đứng đầu trong danh sách "Dùng sắc thị người". Nếu không những nữ nhân trong hậu viện của Tông Chính Lâm kia, cũng sẽ không ở sau lưng mở miệng nói nàng là hồ ly minh, hồ mị tử, hận không thể rủa nàng tràng xuyên bụng nát, biến mất càng sớm càng tốt.
Thấy đôi mắt nàng trong suốt sáng trong, là thật sự thấy hiếu kỳ, mà không phải là lừa gạt thử dò xét mời cưng chiều, Tông Chính Lâm nhịn không được lộ ra vui vẻ.
Mộ Tịch Dao khác hẳn người ngoài, dám hỏi trắng ra như vậy, một chút khách sáo cũng không có. Thấy hắn không bởi vì trên mặt nàng bị lưu vết sẹo mà chán ghét vứt bỏ, ngược lại còn dẫn tới nàng nghi hoặc.
"Kiều Kiều không phải là mỹ nhân tuyệt sắc." Tông Chính Lâm để cốc trà xuống, nhướng trán cười khẽ một tiếng.
Mộ Tịch Dao không đợi được câu trả lời thuyết phục của hắn, mà là một câu bình luận không giải thích được, mới đầu không kịp phản ứng, sau đó sắc mặt sung huyết đỏ bừng, lập tức vất ngọc bài ra, nhào về phía nam nhân trên ghế thái sư.
Tông Chính Lâmdang cánh tay dài ra, đem nữ nhân xù lông vững vàng tiếp thu vào trong ngực, mặc kệ nàng đánh từng quyền như gãi ngứa ở trong ngực làm ầm làm ĩ, chỉ nhẹ nhàng cầm tay phải của nàng, đề phòng nữ nhân này khóc lóc om sòm làm tét miệng vết thương.
"Ngoan ngoãn, đừng mệt mỏi." Vuốt sống lưng nàng, trấn an con thỏ đỏ mắt.
"Điện hạ! Ngài quá không có ánh mắt. Thϊếp không dám nói khuynh quốc, nhưng cũng được coi là khuynh thành. Sao ngài không nhìn ra?" Mộ Tịch Dao tức giận đến xì khói, vẫn thật là cảm thấy lời này của Tông Chính Lâm không chuẩn. Không nói nàng có nội tình khá tốt, chỉ riêng đan dược dưỡng thể mỹ dung cũng không hề vô dụng mà. Không ngờ nàng mất công kiên trì luyện tập dưỡng sinh bao nhiêu năm như thế, đến cùng lại chỉ là uổng công không dùng được sao?
Ngăn nàng bát nháo tiếp, Tông Chính Lâm cầm bả vai Mộ Tịch Dao, cẩn thận quan sát nàng rõ ràng. Giống như để phối hợp cho Tông Chính Lâm dễ quan sát, Mộ Tịch Dao ngước cổ, không ngừng đổi góc độ õng ẹo làm dáng, chỉ sợ hắn thất thần một thoáng liền không xem kỹ gương mặt tinh xảo của nàng.
Ánh mắt Tông Chính Lâm tràn đầy vui vẻ, trước ngực khẽ phập phồng, bả vai có chút rung động.
"Kiều Kiều. Dán thuốc dán cũng không đủ trình độ tuyệt sắc. Nhưng trong trường hợp này bởi vì là nàng, bản điện mới miễn cưỡng chấp nhận."
Một đôi mắt đẹp của Mộ Tịch Dao đang ra vẻ hết sức ủy khuất, chợt liền hết giận. Nhìn qua Tông Chính Lâm vẻ mặt tiêu điều lạnh lẽo, gắt gao níu lấy cẩm bào của hắn, cánh môi mân mê lên cao.
"Thϊếp vẫn tưởng là mình diễm quan quần phương đấy. Nếu không phải tướng mạo đẹp hơn người, làm sao điện hạ lại liếc nhanh liền nhìn trúng thϊếp?"
Bà nó xú nam nhân, thừa dịp trên mặt nàng có thương tích mà giễu cợt, món nợ này ngày sau sẽ đòi trả lại!
Nụ cười của Tông Chính Lâm hơi khựng lại, nhìn dáng vẻ mềm mại của nàng, dần dần hồi tưởng lại màn hoang đường khi chưa có nàng bên cạnh lúc trước tuyển tú kia.
Bị nữ tử chưa từng gặp mặt trêu chọc đến nỗi phải thủ da^ʍ thư giải du͙© vọиɠ, Tông Chính Lâm tự hỏi cũng không phải là người tham hoa háo sắc. Sau này có nàng thường xuyên làm bạn bên người, mỗi lần thân cận đều bị đắm chìm trong đó không khống chế được chế. Luận nguyên do, nếu đã nghĩ ra, hôm nay cũng không đến nỗi nhức đầu dây dưa với nàng như vậy.
"Muốn biết sao?" Mặc dù dán thuốc, mùi sữa nhàn nhạt trên người Mộ Tịch Dao vẫn rất chọc người.
"Thành Hựu còn ở trong cung mẫu phi, có bị căng sữa khó chịu không?"
Lúc trước còn dáng vẻ chờ đợi, nghe Tông Chính Lâm đột nhiên chuyển đề tài, hai mắt Mộ Tịch Dao trợn tròn, miệng lưỡi run rẩy.
Từ khi hồi phủ bỏ bê hắn hai ngày, nam nhân này chẳng lẽ lại phát thú tính?
"Điện hạ? Thϊếp còn bị thương đấy." Boss ngài ban ngày ban mặt, trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy!
Tông Chính Lâm nâng người nàng lên, ôm ngang đi đến bên trong phòng.
"Những chỗ khác bản điện không đυ.ng vào." Thanh âm của nam nhân khàn khàn, bị Mộ Tịch Dao câu dẫn khiến phải hồi tưởng lại cảnh tượng hương diễm, hào hứng nổi lên, nóng đến nỗi thân thể đều rung động.
"Hôm nay mới biết, mặc dù Kiều Kiều không quá có tư sắc, nhưng vẫn có thể trêu chọc khiến cho bản điện thập phần mong mỏi."
Lúc chưa từng gặp mặt đã thế thì nói gì đến tư sắc? Nhưng chuyện hoang đường như vậy, Tông Chính Lâm tuyệt đối sẽ không chủ động nói cho nàng biết.
Toàn thân Mộ Tịch Dao cứng ngắc, tuyệt đối không thể tưởng được một hồi cười giỡn lại nháo đến nỗi khiến Tông Chính Lâm nổi lên sắc tâm.
Nghi ngờ của nàng một cái cũng chưa được cởi bỏ, ngược lại còn bị Lục điện hạ chiếm hết tiện nghi, sao hướng đi của chuyện này lại không theo ý của nàng vậy?
Tông Chính Lâm thấy long mày nhỏ của nàng nhăn hết lại một chỗ, oán hận cắn răng khổ sở suy nghĩ, trong lòng chỉ cảm thấy phi thường mềm mại.
Ngốc trong ngu đần.
Nhìn trúng nàng, chỉ vì nàng không giống với những nữ nhân khác.
...
Mia: Lại ngọt ngào như xưa thôi, yến tâm đi Mộ yêu nữ thì bị làm sao đc ^^.