Cuối năm Chương Hòa thứ mười ba, triều Đại Ngụy phát sinh ba chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên và quan trọng nhất là Nguyên Thành đế hạ lệnh, đóng quân ở ba châu của Mạc Bắc, phân chia hoả lực tập về dãy núi Côn Mục, đến thời cơ thích hợp, mở cửa khẩu. Cạnh cửa quan ngoại không quá hai mươi dặm, chính là man di bộc lạc ở phía nam nằm dưới sự thống trị của Mạc Bắc.
Chuyện thứ hai, Thập nhất hoàng tử mới chưa được tròn một tuổi của Nguyên Thành đế, tính cả mẫu phi là Vân quý tần, trúng độc không trị, liên tiếp ra đi. Sau khi vụ án này được Hình bộ tầng tầng bài tra, lại thêm ám báo của Giám sát ti, cuối cùng xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, tra ra chủ sử sau màn là Bảo lâm Tào thị, còn dính dấp đến chuyện đại sựthứ ba khiến mọi người phải kinh hãi.
Quý phi Lý thị, cấu kết với sứ thần dưới trướng Văn vương của Lưỡng Tấn, ý đồ mưu phản bức vua thoái vị, nâng đỡ Đại hoàng tử đoạt quyền thượng vị. Nguyên Thành đế dưới cơn thịnh nộ, đem Lý thị phế truất thành thứ nhân, rượu độc ban cho cái chết. Quốc công của An quốc công phủ ở sau lưng bị tước vị, cả nhà lưu vong. Đại hoàng tử Tông Chính Thuần bởi vì chưa từng trực tiếp dính líu đến vụ án này, may mắn bảo vệ tính mạng vòng cấm tại phủ hoàng tử, cả đời không được ra ngoài nửa bước.
Bên cạnh đó, Tả đốc ngự sử tam phẩm của Giám sát viện bị Lại bộ thượng thư tố giác ăn hối lộ làm trái pháp luật, chứng cớ vô cùng xác thực, bị bãi quan miễn chức, tạm gác lại để hậu thẩm (thẩm tra sau).
Trong Đan Nhược uyển, Mộ Tịch Dao kiệt sức nằm sấp ở trên ghế quý phi đổ thừa dậy không nổi.
"Chủ tử, lát nữa còn có gia yến, điện hạ phân phó, ngài cần đúng hạn tham dự." Triệu ma ma bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ lười nhác của Dao chủ tử, trong lòng âm thầm lo lắng. Nếu không rửa mặt thay quần áo ngay, sợ là lại đến muộn.
"Nghỉ ngơi một chút, nếu muộn thì điện hạ nhà ngươi sẽ phái kiệu mềm đi đến, có chuyện gì phải lo lắng." Mộ Tịch Dao thật sự mệt mỏi hận không thể ngủ chết luôn.
Lại là tiệc đầy tháng. Lúc này mặc dù không có ngoại nhân sinh sự, nhưng lúc trong tháng (ở cữ) phải tìm cách đối phó quý phi cùng An quốc công phủ, đã làm cho nàng hao tâm tốn sức một phen. Về phần nữ nhân Hách Liên Uy Nhuy kia, ngược lại buông tay rõ sạch sẽ. Bỏ xe bảo vệ soái, phế bỏ một cái tam phẩm thực chức quan văn, miễn cưỡng có thể làm cho Mộ Tịch Dao hả giận.
Đầu sỏ gây nên là người phương nào, đến nay vẫn không có đầu mối. Chỉ biết đối phương cùng Lưỡng Tấn có liên lạc, mà sứ thần dưới trướng Văn vương đã bị đuổi xa, sau khi trở về nhất định chạy không khỏi kết cục bị bãi quan. Theo Mộ Tịch Dao thấy, Văn vương chưa chắc chính là người đứng sau lưng, chỗ sơ hở rõ ràng như vậy, đối phương không thể nào lưu lại. Nhưng mà có thể đem Văn vương ra làm bia đỡ đạn, thân phận người sau lưng, chắc cũng là cực kỳ hiển hách.
Lúc này nhiều mặt liên thủ muốn trừ khử Mộ Tịch Dao, vốn tưởng rằng đã nắm chắc được tình thế trong tay, lại không ngờ bị nàng nhẹ nhàng linh hoạt né qua, còn gián tiếp trợ giúp cho Tông Chính Lâm tiến thêm một bước trên con đường xưng vương.
Đệ Ngũ Dật Triều trải qua chuyện này, từng ở trước mặt Tông Chính Lâm nói đùa một câu: "Cùng trắc phi so chiêu, về mặt số phận trước thua một phần, còn lại chín phần, trong đó năm phần bảo vệ tính mạng, bốn phần lưu lại có thể dùng để đánh cược một phen."
Tông Chính Lâm nhướng trán cười to, "Kiều Kiều nói khoác không ngượng miệng, nàng có mệnh cách nghi phu nghi tử, là một bảo bối. Đối với hắn, càng đặc biệt hữu dụng."
Nguyên thoại của Mộ Tịch Dao là, "Thϊếp nghi thất nghi gia, giúp chồng dạy con như vậy, nói vượng phu đều có vẻ nông cạn. Còn nói thêm, thϊếp ngồi nơi này tùy tiện trêu trêu ghẹo ghẹo, đống tiền bạc kia không phải ngoan ngoãn chảy vào hà bao đấy sao? Điện hạ, ngài có thϊếp một cái bảo bối như vậy, ai dám nói nuông chiều là không đúng? Dù là được ngài nâng trong lòng bàn tay, dùng cả tâm can để yêu thương, thϊếp còn cảm thấy có vẻ không đủ đấy."
Nhân nhi không biết xấu hổ kia, lúc ấy nói lời này đúng là vênh mặt hất hàm, nháy mắt ra hiệu. Tông Chính Lâm cười mắng, bấm tay nhẹ gõ vào trán nàng, nữ nhân kia liền nói tiếp một câu, "Điện hạ ngài nhẹ một chút, không dùng được nữa sau này ngài lại phải đau lòng."
Cứ yếu ớt như vậy, chiêu người ghen ghét chịu chút thiệt thòi, sau đó nhất định là có thể nhiệt tình trả thù đòi lại chỗ tốt, bộ dáng Mộ Tịch Dao như vậy, Tông Chính Lâm vui lòng yêu thích.
"Ma ma, nơi ngực bị siết chặt có chút căng." Sau khi tắm rửa, rốt cục Mộ Tịch Dao cũng thanh tỉnh lại, cực kỳ quẫn bách phát hiện, hôm nay bộ cẩm bào đẹp đẽ quý giá này sợ là không mặc được. Bộ ngực càng no đủ hơn so với trước khi sinh, kích cỡ lúc trước đã không thể vừa nữa.
"Kiều Kiều bị trướng nãi(căng sữa) làm sao lại không nói." Tông Chính Lâm từ phía sau ôm vòng eo nàng, đối với nữ nhân trước mặt cực kỳ hài lòng. Eo nhỏ nhắn yểu điệu, bộ ngực sữa đẫy đà, tiểu nữ nhân dung nhan lệ sắc, rất nhận người yêu. Hít sâu một mực mùi thơm bên gáy, Tông Chính Lâm cúi người để sát vào viền tai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve."Trêu chọc như vậy, có phải là muốn rồi?"
"Điện hạ!" Mộ Tịch Dao xấu hổ. Nam nhân này âm thầm đi vào cửa khi nào? Vừa rồi nói câu kia, cũng không phải là nói cho hắn nghe!" Thϊếp rất nhanh là tốt rồi, ngài ra gian ngoài chờ được không?" Người trong Đan Nhược uyển của nàng, vừa thấy Tông Chính Lâm liền toàn thể trốn tránh, ngay cả thông truyền đều không có can đảm lưu lại, có thể thấy Lục điện hạ ngang tàng bá đạo như thế nào ở trong viện của nàng.
"Bản điện tất nhiên là phải giải nạn cho Kiều Kiều." Tiếng nói vừa dứt, áo ngoài Mộ Tịch Dao còn chưa hoàn toàn kéo lên đã bị Tông Chính Lâm cởi ra, áo tơ bên trong không ngăn được lực đạo ngang ngược của nam nhân, sau khi sụp đổ, chỉ còn lại ngọc bội run rẩy treo ở trên cổ, cảnh tượng trước ngực nhìn một cái không xót gì.
Tông Chính Lâm ánh mắt thâm u, cúi người ngậm cái miệng nhỏ lải nhải của nàng, ôm vòng eo của Mộ Tịch Dao, bùi ngùi thở dài. "Nhưng lại còn phải đợi đến sau yến tiệc." Bàn tay che ở cái bụng bằng phẳng của nàng, Tông Chính Lâm thập phần mong đợi, "Không cần cố kỵ tiểu nhi, mới được sung sướиɠ."
Vô sỉ! Mộ Tịch Dao vặn lỗ tai hắn. Nam nhân này ác thú vị khi nào mới có thể uốn nắn lại được? Phàm là ở bên ngoài sập ngủ, luôn không khống chế nổi rất dễ động tình. Tông Chính Lâm như vậy, Mộ Tịch Dao ứng phó có chút như trứng chọi đá. Không có cách nào khác, da mặt không có dày bằng người ta, lực đạo lại yếu ớt không có sức nặng gì, thường thường đều là làm cho hắn đắc thủ, quá xấu hổ.
"Điện hạ, thϊếp không trướng nãi." Nhìn hắn còn ôm người không tha, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao đỏ bừng, ngượng ngùng mở miệng. Chỉ sợ hắn lấy cớ làm việc, khiến cho nàng "Khoan thai đến chậm." Đến lúc gia yến, mấy người nói chuyện vốn là không che đậy miệng, lại vội vàng dâng lên để làm cho người ta nói như vậy, Mộ Tịch Dao há có thể cam tâm?
Tông Chính Lâm biết nàng xấu hổ, cũng không miễn cưỡng quá mức, nhưng chỗ tốt cần được lại không mềm lòng. "Kiều Kiều chớ sợ, bản điện chỉ giải khát, nhất định sẽ thả nàng rời đi."
Mộ Tịch Dao thân thể run lên, tiếp theo đó là ngăn không được than nhẹ thở khẽ. Tông Chính Lâm nhịn quá lâu, lực đạo dưới môi có chút mất khống chế.
"Kiều da vυ' mềm, hương nước hinh ngọt." Nam nhân thấp giọng tán thưởng, nắm lấy nơi đẫy đà trước ngực nàng chậm rãi xoa nắn, giống như yêu thích không buông tay nhiều lần lưu luyến.
Mộ Tịch Dao ngước cổ, bị Tông Chính Lâm xoa nắn tùy ý.
"Mỹ nhân nức nở, càng thêm đẹp đẽ." Tông Chính Lâm mỉm cười trêu chọc, không quên tại trên người nàng rơi xuống những nụ hôn.
"Điện hạ, dừng tay." Trong đôi mắt Mộ Tịch Dao yêu kiều sắc nước hiện mở rung động. "Buổi chiều, buổi chiều tất nhiên..." Tất nhiên như thế nào, thì lại không hề không đề cập tới.
Tông Chính Lâm giảm dần lực đạo, chờ nàng tự chui đầu vào lưới."Kiều Kiều, buổi chiều như thế nào? Nói ra, nói ra liền thả thả nàng ngay lập tức."
Xú nam nhân là thấy nàng da mặt mỏng, cố tình khi dễ nàng sao? Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm xoa nắn toàn thân nóng ran, nửa người trên không hề có vật gì che chắn, cứ thế dựa vào trong ngực áo nam nhân mũ chỉnh tề.
Càng ngày càng không biết xấu hổ, lời vô vị nàng cũng biết nói đấy! Đến lúc đó ai bị hành hạ, Mộ Tịch Dao chắc chắc có người càng không chịu nổi hơn so với nàng.
"Điện hạ, " Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, đá giày thêu, chân nhỏ trắng muốt quấn lấy hai chân thẳng tắp của nam nhân."Buổi chiều, tất nhiên là bị sóng hồng lật đổ, tình nồng mật ý, được không?"
Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao lớn mật trêu chọc đánh cho trở tay không kịp, rõ ràng cảm thấy bàn tay nhỏ bé cùng gót ngọc của nàng làm cho lòng người nhộn nhạo, trên người đã không tự chủ được nổi lên phản ứng, đang muốn kéo người kêu ngừng tuồng vui này, lại nghe thấy nàng nhu mì điềm đạm, cứ như vậy nhìn vào trong mắt của hắn, từng chữ từng câu, chữ chữ trêu chọc dục hỏa.
"Cởi bỏ hương dây lụa, lột được tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Chen vào một cây sao đến, đem nô toàn thân cắn. Điện hạ, ngài đến nha ~~ "
Xuân cung đồ cái gì, thϊếp nhớ rất tốt, xuất khẩu thành thơ, không kém ai.
Mộ yêu nữ mị nhãn như tơ, cứ thế yêu mị quyến rũ miệng phun da^ʍ thơ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tông Chính Lâm trong nháy mắt đỏ ngầu mắt, thân thể đã cương cứng đến mức tận cùng.
"Làm càn! Học được lời nói dâʍ đãиɠ như thế ở đâu?" Lời nói là giáo huấn như vậy, nhưng bàn tay lại dán lên thân thể nàng, một lát cũng không nỡ rời.
"Vậy là không muốn?" Mộ Tịch Dao nháy thủy mâu, nâng cao hung khí, cứ thế lắc lắc đung đưa, mê hoặc thần trí của Tông Chính Lâm.
Vốn là định trêu chọc một hồi, bây giờ đâm lao phải theo lao. Tông Chính Lâm liền nghiêm mặt, đối mặt với Mộ Tịch Dao mời mọc trắng trợn như thế, cuối cùng là không chịu nổi.
"Kiều Kiều." Một bả giam giữ yêu tinh này, đè nặng nàng dùng lực xoa nắn hai cái. "Bây giờ cho được không?"
"Điện hạ ~~" Mộ Tịch Dao ngượng ngùng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé thăm dò vào trong bào phục của hắn. "Như ngài mong muốn." Cách qυầи ɭóŧ vừa mới đυ.ng phải lửa nóng cương cứng, liền nghe nam nhân trên đầu kêu rên lên tiếng.
"Như vậy, " lại dùng lực khuấy động vài cái, thoải mái khiến Tông Chính Lâm ngửa đầu thở dốc.
"Tất nhiên không được." Đang trong lúc sung sướиɠ, Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao một chưởng đẩy ra, cảm giác sung sướиɠ im bặt đình chỉ, tinh thần cũng chầm chậm thanh tỉnh.
"Điện hạ, thϊếp đúng là nói, không được." Ngài đừng bày ra dáng vẻ muốn ăn thịt người như vậy, bản thân không có tính nhẫn nại nghe xong liền nóng vội mắc câu, tật xấu háo sắc này, thϊếp không trị được.
Tông Chính Lâm toàn thân bốc hỏa, nữ nhân nhìn khoác lụa mỏng cách đó không xa, thần sắc trong mắt phượng càng thêm đen thui.
"Nhóm lửa còn muốn chạy trốn?" Ngoại trừ nàng, không còn ai có thể khơi gợi hào hứng của hắn như thế. Đáng tiếc Mộ Tịch Dao quá mức bướng bỉnh, thường thường đều làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài hỏi chính là buổi chiều. Có cần thϊếp nhắc nhở ngài, thời điểm bây giờ không đúng hay không?" Mộ Tịch Dao ngẩng cao đầu, không hề sợ hãi.
Mộ Tịch Dao đạt thành mục đích, cản trở hắn giở trò hạnh kiểm xấu, lại chiếm hết thượng phong, tất nhiên là xuân phong đắc ý, rất thoải mái.
"Điện hạ, ngài cứ việc mỏi mắt mong chờ." Đến lúc đó nếu ngài xuống tay được, nói sau cũng không muộn. Thϊếp có thể thành thật nằm chỗ kia, nhưng ngài có nỡ ra tay được hay không thì không liên quan gì đến thϊếp.
Mộ Tịch Dao giương cao khóe môi, nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của Tông Chính Lâm cười đến bí hiểm.
Điện hạ, chỉ tính sự bảo hộ của ngài đối với thϊếp, thϊếp liền chắc chắc đêm nay ngài sẽ thất bại thảm hại!