Sủng Phi

Chương 197: Nhìn thấu

Chương 197: Nhìn thấu

Sau một trường náo kịch, một lần nữa thu thập sạch sẽ lại nhà chính, Mộ Tịch Dao nằm thẳng ngủ trên giường, Tông Chính Lâm cầm tay nàng, cùng ngồi ở trên ghế thái sư bên cạnh.

"Nữ nhân Tắng Du kia, điện hạ định xử trí như thế nào?" Vừa rồi nữ nhân kia như điên khùng nhảy loi choi, ra tay không thành lại đối với Tông Chính Lâm vừa khóc vừa cười, nếu không phải Lục điện hạ quyết định thật nhanh, một chưởng đánh ngất ả ném ra ngoài cửa, Mộ Tịch Dao cảm thấy tiểu đậu đinh sợ là sẽ bị ả làm kinh hãi, khóc oà không ngừng.

"Giao cho quan phủ, theo như luật điều tra." Nữ nhân đã đưa đến Thanh Vân tự còn có thể gây phong ba, không có khả năng tiếp tục lưu lại.

"Thϊếp chỉ sợ mẫu phi mềm lòng." Sờ phải ranh giới cuối cùng của nàng, Mộ Tịch Dao chưa bao giờ sợ bị người chỉ trích là bỏ đá xuống giếng.

Tông Chính Lâm nghe ra nàng ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), mắt phượng nhảy lên, suy tính một chút sau đó liền đã có tính toán. "Mẫu phi trông mong đứa bé trong bụng Kiều Kiều, đợi đến nóng nảy, tuyệt đối khó dung tha cho bất kỳ kẻ nào gây nguy hiểm cho nó."

Nếu Tắng Du đã chọn mẫu tử Mộ Tịch Dao để ra tay, vậy liền theo tâm ý tiểu nữ nhân, xử lý sạch sẽ chuyện này, cũng là có thể. Tông Chính Lâm thấy, động cơ của nữ nhân Tắng Du kia, từ tranh giành tình nhân, biến thành mốn mưu hại con nối dòng mà Thục phi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho. Một chút thủ đoạn nhr của Mộ Tịch Dao, lại làm cho Tắng Du ở trước mặt Thục phi không tiếp tục được niệm tình nữa, thậm chí trở nên đáng ghét.

"Như vậy tốt lắm. Sau lần này, nàng ta chắc sẽ hoàn toàn yên tĩnh lại." Hàn quang trong mắt Mộ Tịch Dao chưa tan đi, nếu không phải nhờ Ngọc bội nóng rực lên, nàng cũng sẽ không nghĩ tới lại có người dám len lén cùng tới đây, còn chứa dụng tâm hiểm ác như vậy.

Lúc Tắng Du sắp ra tay, nàng đã kịp thời kêu Tông Chính Lâm ôm tiểu đậu đinh đến trước giường nói chuyện, ngoài mặt là muốn xem con trai, kì thực là đem tính mạng mẹ con nàng giao cho Tông Chính Lâm, để người nam nhân này trông nom.

"Xem cách ăn mặc kia của nàng ta, rõ ràng là mới từ trong miếu lén chạy đến, bộ xiêm y trên người cũng là mượn gió bẻ măng không hỏi mà lấy (ăn trộm). Không có người âm thầm trợ thủ, sao có khả năng bằng một nữ lưu như nàng ta có thể tránh thoát cao tăng giới luật tai thính mắt tinh trong miếu kia?"

Tông Chính Lâm tán thưởng gật đầu, tiểu nữ nhân phân tích đúng là phi thường sắc bén.

"Muốn vào được Thanh Vân tự, không có Ngư Phù không được vào." Ngư Phù là một loại phối sức của quan lại giữ chức từ Tam phẩm trở nên ở Thịnh kinh, tùy thân mang theo dùng để thể hiện chức quan.

"Điện hạ có tra ra được, mấy ngày gần đây có ai từng dùng Ngư Phù âm thầm tương trợ Tắng Du chạy trốn không?"

"Không quá hai ngày, là có thể tra ra kết quả. Kiều Kiều có vẻ đặc biệt lưu ý đến Tắng Du?" Trước đây ứng phó thủ đoạn âm độc liên tiếp, cũng không thấy tiểu nữ nhân mày qua. Hôm nay Tắng Du đột nhiên xuất hiện, lại làm cho nàng lộ ra vẻ thận trọng.

"Điện hạ, quân cờ Tắng Du này, cùng tất cả nước cờ lúc trước đều thấy bất đồng. Thϊếp hoài nghi, đây là tác phẩm của tên còn lại bổ sung vào." Nói như vậy mặc dù có vẻ thô bỉ, lại có thể gọn gàng xé ra chân tướng, làm cho người nhìn liền hiểu.

"Trước tất cả đều là làm từng bước, kế hoạch chu đáo chặt chẽ. Chỉ riêng Tắng Du này là ngoài ý định, có chút quỷ dị."

Có thể nghĩ đến chuyến mượn nữ nhân Tắng Du này để ra tay, mục đích của người sau lưng, cũng không phải đơn giản chỉ là trực tiếp lấy tính mạng nàng như vậy, mà là muốn tính toán lâu dài, cố ý thử dò xét khả năng của nàng nông sâu như thế nào. Khác hoàn toàn với mấy chiêu trí mệnh kiên quyết lúc trước, người này lợi dụng Tắng Du chỉ như đánh bạc thử dò xét, hiển nhiên không phải bút tích của cùng một người.

Đáng tiếc người nọ không nghĩ tới là, nàng không cần phải kinh động đến ám vệ, liền có thể bằng vào Ngọc bội cảnh báo trước cho đã phát giác được nguy hiểm trí mạng. Còn Tắng Du quân cờ không bị khống chế kia, thật to vượt qua dự tính của nàng ta. Nữ nhân kia không chỉ qua sông rút ván, sau khi chạy ra khỏi Thanh Vân tự, lại nghĩ làm thế nào đều được, tuy là cuối cùng sắp thành lại bại như trong dự liệu, nhưng bị thua phải đến không có giá trị gì đáng nói.

"Về phần vì sao phải lợi dụng Tắng Du để bổ sung màn cuối cùng, thì lại bị nàng ta đoán trúng, thϊếp sẽ phát hiện ra chuyện điện hạ rời kinh không ổn, nhất định sẽ bố trí cẩn thận kế sách ứng đối với những 'Trùng hợp và ngoài ý muốn' liên tiếp tầng tầng lớp lớp. Nếu đối phương đã biết có thể bị thất bại, vậy nàng ta liền bổ sung thêm mọt kích, dùng nữ nhân tất cả mọi người khó có thể ngờ đến để đánh cuộc, có lẽ có thể có thu hoạch ngoài ý muốn."

Sẽ không biết khi nhận được thu hoạch lần này, người nọ sẽ có cảm tưởng gì?

"Kiều Kiều hưng trí bừng bừng như vậy, có vẻ như rất thích thú." Tông Chính Lâm vuốt vuốt cây cỏ mềm mại của nàng, tiểu nữ nhân quan sát tinh tường, không đến một phút đồng hồ ngắn ngủi, liền làm cho nàng nắm bắt được điều không tầm thường. Tiểu tâm tư này rất hiếm có, sau này còn cần coi chừng càng kín kẽ hơn mới được... (Mia: Khổ ai bảo ca "kim ốc tàng Kiều", giờ cứ phải nơm nớp lo sợ hoài à ^^)

Mộ Tịch Dao đang không chút nào xấu hổ khoe khoang chính mình có một đầu óc thông tuệ, hoàn toàn không biết Lục điện hạ vì sự thông minh nhiệt tình cực kỳ không tầm thường này của nàng mà đã ra quyết định, sau này âm thầm giám thị, cần phải càng nghiêm khắc hơn ba phần.

"Khắp cả Thịnh kinh, luôn lưu ý đến hành động của thϊếp, cộng thêm có tâm cơ lòng dạ, có đủ khí phách thử dò xét đường đi nước bước của thϊếp, lại có người sau lưng phối hợp tác chiến, thϊếp tính đi tính lại, cũng chỉ có duy nhất một mình nàng ta." Mộ Tịch Dao làm bộ làm tịch bấm ngón tay, tái diễn đếm qua vài lần, cuối cùng chỉ còn một ngón trỏ cô linh linh dựng thẳng lên, bộ dáng vô cùng dí dỏm. Một đôi tròng mắt lại càng rạng rỡ phát sáng, quang hoa huyền mỹ.

Thấy hương hướng ngón trỏ của nàng chỉ đến, khóe môi Tông Chính Lâm nhịn không được lộ ra nhẹ nhàng vui vẻ.

Tốt lắm, phu xướng phụ tùy, quả nhiên tâm hữu linh tê.

Tông Chính Lâm yêu nàng xinh đẹp tác quái, mỗi lần xem Mộ Tịch Dao bị trêu chọc đến bốc hỏa, trong lúc phản kích toát ra sự bướng bỉnh bất tuân, luôn làm cho hắn dị thường thỏa mãn. Tính tình của Mộ Tịch Dao từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi qua, chỉ riêng điểm này, đủ để khiến cho Tông Chính Lâm cảm thấy vui mừng.

"Nhưng mà điện hạ, đây cũng là một cái phiền toái. Bị bị cạp độc nhìn chằm chằm, tiểu tâm can của thϊếp có chút phát run." Mộ Tịch Dao lấy bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực, ngửa đầu nháy mắt, hướng về phía Tông Chính Lâm nịnh nọt làm nũng."Nếu không điện hạ, lần này lấy tên tự cho tiểu nhi, liền để thϊếp được không? Coi như trấn an cũng được."

Làm trắc phi của ngài không dễ dàng a, trước có lang sau có hổ, rất nhiều điều cần bận tâm! Cho chút phúc lợi, ngợi khen không được sao?

Tông Chính Lâm buồn bực cười ra tiếng, nghe Mộ Tịch Dao nói ra lí do thoái thác cực kỳ gượng ép, vẫn khẳng khái đáp ứng."Nếu Kiều Kiều cảm thấy không hài lòng lắm với tên tự Mộ đại nhân đặt cho, có thể tùy ý sửa đổi."

Lần trước hắn lấy tự cho Thành Khánh, Mộ Tịch Dao vẫn liên tục không phục. Lần này nàng đã sớm nghĩ kỹ tự một cái tên, đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước so với Mộ Kính Châm.

"Phụ thân lấy tự cho? Chuyện khi nào vậy?" Mộ Tịch Dao trừng mắt, giọng nói trong nháy mắt có chút buông lỏng. Ở trước mặt phụ thân, nàng không thể lỗ mãng.

Chuyện này cuối cùng được định luận như vậy, con thứ của Lục điện hạ, tự là Thành Hựu. Cai tên đoan chính điềm lành như vậy, Mộ Tịch Dao tìm không ra hạt sạn nào, chỉ có thể tiếc nuối chấp nhận. Sinh được đến hai đứa, không có một đứa nào nàng có thể làm chủ đặt tên, người làm mẫu thân này thực sự chẳng có uy phong gì.

Đứa tiếp theo... Mộ Tịch Dao đã nhận được bài học, bé con vừa hình thành, nàng liền phải giành trước. Lúc thu được vào trong bụng phải quyết định đặt tên trước, khi đó sẽ không có ai nỡ tranh giành với nàng. Đối với một nữ nhân bụng to, không thể động vào chưa nói, ngay cả tâm tình cũng không chịu nổi chấn động lớn, với một người cần chiều chuộng như vậy, không nhân nhượng thì còn có thể như thế nào?

Chương 198: Thắng thua