Nàng càng nhìn càng thích Tô Trường Ngự, sự yêu thích giữa người thân dành cho nhau.
Tô Trường Ngự rốt cuộc có phải Thập hoàng tử hay không, thì bà chưa biết được, nhưng nhìn vẻ ngoài này, thì đã dám chắc tám chín phần mười.
"Ừ, sao trang phục của tiểu hữu giống với trang phục chuyên dụng của hoàng thất Đại Hạ thế?"
Chử Nhu Vân hỏi.
Bà rất rất muốn biết.
"Đồ này là do một bằng hữu tặng cho ta."
Tô Trường Ngự đáp, nhưng không nói đó là ai.
"Bằng hữu? Dám hỏi vị bằng hữu kia tên gọi là gì?"
Chử Nhu Vân hỏi tiếp.
Rất tò mò.
Làm Tô Trường Ngự thấy kì kì.
Sao cái này mà cũng hỏi?
Chuyện này mà cũng hỏi?
Sao hỏi lắm chuyện thế!
Có ý đồ gây rối ta hả?
Tô Trường Ngự thầm cau mày.
Nghĩ nghĩ, Tô Trường Ngự quyết định không nói thật.
Chuyện gì cũng phải giấu lại một đường lui.
Đây là lời chưởng môn dạy mình.
"Ta không biết bằng hữu đó tên gì, ta gọi ông ấy là lão Hạ."
Tô Trường Ngự bình tĩnh trả lời.
Hắn không nói là lão Huyền đưa cho mình, mà nói là lão Hạ, dù sao lão Hạ hay lão Huyền thì cũng như nhau.
Chử Nhu Vân ngẩn ra.
Lão Hạ?
Mặc đồ làm riêng cho hoàng thất, đương nhiên phải là người của hoàng thất, hơn nữa, còn không phải là hoàng thất bình thường.
Không phải Thái tử hoàng tử, thì là hoàng đế.
Lão Hạ?
Lão Hạ?
Thiên tử Đại Hạ, Hạ Diễn sao?
Chử Nhu Vân hít sâu.
Bà đã chắc chắn, Tô Trường Ngự chính là Thập hoàng tử.
Nếu không, làm sao Hạ Diễn dám đưa trang phục này cho Tô Trường Ngự?
Vả lại, trên đời này làm gì còn có ai vừa có vẻ ngoài giống Thiên tử Đại Hạ,vừa có khí chất giống Trường Linh công chúa!
Quả nhiên.
Quả nhiên.
Quả nhiên, mình cầu phúc hơn hai mươi năm quả là có ích.
Chử Nhu Vân thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Song bà bình tĩnh lại ngay.
"Hạ Diễn à Hạ Diễn, không ngờ ngươi đã tìm được đứa chất nhi đáng thương của ta, mà lại giấu diếm không báo."
"Ngươi còn là người không?"
Chử Nhu Vân siết nắm tay.
Mắt bà lóe lên cơn giận không kiềm được.
"Không đúng!"
Chử Nhu Vân nhíu mày. Có lẽ Hạ Diễn không nói cho Đại Càn vương triều biết là có lý do gì đó.
Cũng có thể là muốn âm thầm đào tạo Tô Trường Ngự.
Không muốn bị người ngoài biết, dù gì hơn hai mươi năm trước, Tô Trường Ngự đã gặp phải đại nạn.
Bị người ta bắt trộm mất ngay ở trong hoàng cung.
Loại chuyện này, rất có thể sẽ xảy ra lần nữa, nên Hạ Diễn mới muốn bảo vệ Tô Trường Ngự, và cách duy nhất chính là.
Không cho bất kì ai biết chuyện này.
Ai cũng không thể biết.
Chử Nhu Vân lại hít sâu, dằn lại cơn giận trong lòng.
Bà hy vọng mọi việc giống như bà đã đoán. Nếu không, thù mới hận cũ, bà sẽ tính luôn một thể.
Chử Nhu Vân đặt chuyện này sang bên, cầm hộp bánh điểm tâm, đưa cho Tô Trường Ngự.
"Tiểu hữu, đây là điểm tâm thượng hạng do trong cung làm ra, ngươi ăn thử xem, nhìn cả người ngươi bụi bặm thế kia, chắc là mệt lắm?"
Chử Nhu Vân đau lòng nhìn Tô Trường Ngự, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đã đi bộ rất lâu.
Chử Nhu Vân cũng rất tò mò, sao Tô Trường Ngự lại xuất hiện ở hoàng cung Đại Càn.
Thấy đối phương tự nhiên đi lấy lòng mình, Tô Trường Ngự liền cảnh giác theo bản năng, nhưng nhìn những chiếc bánh điểm tâm ngon lành trong hộp.
Quả thật là dạo gần đây không được ăn nhiều, nghỉ ngơi cũng không nghỉ đủ.
Cho nên, Tô Trường Ngự vì bánh điểm tâm mà thua trận.
"Mệt mỏi thì không, chỉ là gặp phải một tên trẻ trâu (ngoan đồng) thôi."
"Đa tạ các hạ."
Tô Trường Ngự trả lời, không biết vì sao, hắn lại có cảm giác thân thiết khó hiểu với người trước mặt này.
Tự nhiên có thiện cảm.
"Trẻ trâu? Trẻ trâu là gì?"
"Không cần phải khách khí với ta, nếu ngươi không chê, kêu ta một tiếng cô cô đi."
Chử Nhu Vân cười.
"Cô cô? Nhìn ngươi trẻ trung xinh đẹp, gọi cô cô thấy hơi già, hay gọi là tỷ tỷ nhé."
Để đề phòng đối phương muốn gả nữ nhi cho mình, Tô Trường Ngự cố gắng thay đổi bối phận.
Chử Nhu Vân bật cười, ánh mắt nụ cười đầy yêu thương, ngọt ngào.
Có nữ nhân nào không thích được người ta khen mình trẻ trung xinh đẹp?
Đại Càn hoàng hậu cũng là người.
Nhất là Tô Trường Ngự còn chưa biết thân phận của mình mà nói như vậy, làm Chử Nhu Vân rất hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng bối phận thì phải giữ, Chử Nhu Vân kiên trì nói.
"Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, chỉ là làn da bề ngoài mà thôi, ngươi gọi ta là cô cô, ta gọi ngươi là chất nhi, sau này ở Đại Càn, chỉ cần có mặt cô cô, không ai dám ăn hϊếp ngươi."
Chử Nhu Vân nghiêm túc nói.
Tô Trường Ngự kinh ngạc.
Hắn cũng khá tò mò thân phận của nữ nhân trước mặt. Dù bình thường hắn không dùng đầu óc, mà thật ra thì có cũng không dùng được, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nữ tử này có thân phận không phải kém.
Giờ nghe bà ấy nói như vậy
Tô Trường Ngự suy nghĩ.
Ít nhất, người này hẳn cũng phải là phi tần, quý nhân.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự gật đầu.
"Trường Ngự, ra mắt cô cô."
Tô Trường Ngự nói. Tính hắn lãnh đạm, cao ngạo, nhưng hắn lại có cảm giác thân thiết khó tả với nữ tử này. Nếu là người khác, dù có hứa hẹn cho hắn nhiều thứ hơn nữa, Tô Trường Ngự cũng sẽ không gọi người ta là cô cô đâu.
Nhưng nữ tử này thì khác. Với lại, hắn còn vừa mới đánh người, lỡ có chuyện gì thật thì sao!
Giờ tìm một cái núi dựa, cũng đỡ việc.
"Tốt, tốt, tốt."
"Tên con là Trường Ngự? Tên rất hay, tên rất hay, cô cô tên là Chử Nhu Vân, nếu con không chê, gọi ta là Nhu Vân cô cô."
Chử Nhu Vân thân thiết kéo tay Tô Trường Ngự.
Đặt tấm ngọc bội đang cầm vào tay Tô Trường Ngự.
Tấm ngọc bội tức khắc sáng bừng lên, nóng hực, càng thêm chứng thực thân phận của Tô Trường Ngự.
"Nhu Vân cô cô?"
Tô Trường Ngự thấy cái tên này nghe hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.
Chử Nhu Vân nói tiếp.
"Trường Ngự, con nói, mới vừa gặp một tên trẻ trâu à? Là chuyện gì vậy?"
Chử Nhu Vân tò mò.
"Không có gì, một tên nhóc gấu thôi, bị ta thu thập rồi."
Tô Trường Ngự bình tĩnh trả lời.
Chử Nhu Vân ân cần.
"Thế con có bị thương không? Đánh hắn rồi mình có bị sao không?"
Chử Nhu Vân quan tâm hơi quá mức.
Tô Trường Ngự sửng sốt.
Đánh trẻ trâu mà ta còn có thể bị thương á?
Ngươi coi thường Tô mỗ ta!
Cùng lúc đó.
Tĩnh Tâm điện.
Thiên tử Đại Càn đang dạy bảo Từ Dương công chúa.
Chợt.
Một tiếng khóc váng xông vào.
"Hoàng gia gia! Hu hu hu!"
"Hoàng gia gia! Hu hu hu!"
"Có người đánh con!"
Hai người trong điện liền biến sắc.