Trai Tâm Điện.
Nơi này là thần đường, là nơi hoàng hậu Đại Càn dùng để cầu phúc.
Cả Đại Càn hoàng triều ai cũng biết, lúc hoàng hậu cầu phúc, không ai được phép quấy rầy, đây là lệnh của hoàng hậu, cũng là lệnh của thiên tử.
Nhưng lúc này, lại có một người xuất hiện ở đây.
Còn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh của Trai Tâm Điện.
"Có ai không?"
Người đó hỏi.
Chử Nhu Vân quay đầu lại.
Nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trông thấy một gương mặt.
Bà ngẩn ra.
Ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt.
Anh tuấn.
Anh tuấn đến bất thường.
Không chỉ anh tuấn tới kinh người.
Mà cái chính là tướng mạo của Tô Trường Ngự quá giống với Thiên tử Đại Hạ khi còn trẻ.
Trong tích tắc, Chử Nhu Vân còn tưởng người trước mặt là Thiên tử Đại Hạ.
Chỉ khác một chỗ là, nam tử trước mặt, mặc dù dáng dấp rất giống Thiên tử Đại Hạ.
Nhưng mà khí chất, cảm giác mang lại lại giống hệt Trường Linh tỷ tỷ!
Nếu như người trước mặt, không phải nam tử, mà là nữ nhân, thì bà còn tưởng là tỷ tỷ mình trở lại.
Dung mạo, có thể thay đổi.
Nhưng khí chất con người, khó mà đổi được.
Loại khí chất này, càng nhìn càng thấy giống.
Tô Trường Ngự đứng ở ngoài điện, thấy nữ tử ở trong điện, thì lúng túng.
Hắn không biết mình có phải đã làm phiền người ta không.
Nhưng đi hơn nửa canh giờ.
Mà vẫn không tìm được đường về, làm Tô Trường Ngự buồn bực, nên mặc dù có hơi lỗ mãng, hắn vẫn phải hỏi.
"Xin hỏi, tẩm điện của Từ Dương công chúa ở nơi nào?"
Tô Trường Ngự hỏi.
Hắn cất tiếng, giúp Đại Càn hoàng hậu hồi thần.
Nhưng chuyện làm bà càng rung động hơn đã xảy ra.
Tấm ngọc bội đang ảm đạm trong tay chợt tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Đây!
Chử Nhu Vân ngẩn ra.
Hơn hai mươi năm qua, tấm ngọc bội này lúc nào cũng mờ đυ.c, bà mới chỉ nhìn thấy nó tỏa sáng một lần, là hơn hai mươi năm trước.
Lúc Trường Linh công chúa đưa nó cho bà. Không ngờ, hơn hai mươi năm sau, nó lại tỏa sáng một lần nữa.
Bà rất rung động, cũng rất khϊếp sợ.
Bà nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm.
Tô Trường Ngự bị bà nhìn mà lúng túng.
Mặc dù mình có chút lỗ mãng, nhưng cũng đâu tới nỗi nhìn mình chằm chằm như thế?
Nếu bà không thích, thì ta đi thôi, cần gì phải lộ ra biểu cảm như vậy!
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự xoay người định đi.
Chạy trước rồi tính.
Nhưng, Chử Nhu Vân đã kêu lên.
"Khoan đã."
Chử Nhu Vân đứng dậy, bước tới kéo áo Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự cau mày.
Nữ cư sĩ.
Ngươi đang làm trò gì đấy?
Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Còn nữa, ngươi lớn hơn ta cả hai ba chục tuổi, mà muốn dụ ta à?
Tô Trường Ngự thầm cau mày.
Chử Nhu Vân rất kích động.
"Ngươi là người nơi nào?"
"Vì sao xuất hiện ở nơi này?"
Hoàng hậu Đại Càn kích động hỏi Tô Trường Ngự, bộ dạng rất gấp gáp.
Tô Trường Ngự cau mày.
Sao người ở hoàng cung này ai cũng khoái hỏi mình từ đâu tới vậy?
Không hỏi cái khác được hả?
Mình từ đâu tới quan trọng lắm à?
Ta đâu phải là thích khách, ta vào hoàng cung các ngươi là quang minh chánh đại mà vào, ta có thân phận mà.
Tô Trường Ngự hơi bực.
Hồi nãy gặp phải một Phương Ly, bây giờ lại gặp phải một nữ nhân khó hiểu, hắn thấy khá là phiền lòng.
Nhưng hắn sẽ không nổi giận đâu, vì Tô Trường Ngự là không bao giờ nổi giận.
Và dù người này có thế nào, hắn cũng sẽ không ăn hϊếp bà ta.
Tô mỗ hắn có ba loại người không ăn hϊếp.
Một là người già.
Hai là nữ nhân.
Ba là con nít.
Chử Nhu Vân cũng nhận ra mình đã hơi thất thố, bà cố làm mình bình tĩnh lại.
Thật ra, cũng không thể trách bà, ai bảo Tô Trường Ngự có vẻ ngoài của Thiên tử Đại Hạ, có khí chất của Trường Linh công chúa!
Hai thứ này kết hợp lại làm bà đưa ra kết luận rằng, Tô Trường Ngự này chính là Đại Hạ Thập hoàng tử, đứa con mồ côi của Trường Linh tỷ tỷ.
Mọi việc xảy ra thật là đột ngột quá.
Mình đi tìm hơn hai mươi năm, Thiên tử Đại Càn cũng dùng hết lực lượng của cả nước để đi tìm Thập hoàng tử, nhưng không tìm ra.
Thế mà, nó lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình.
Bảo Chử Nhu Vân sao không kinh ngạc.
Sau khi nhận ra mình thất thố, bà hít sâu, hỏi Tô Trường Ngự, giọng dịu hẳn đi.
"Ngươi có vẻ ngoài rất giống một cố nhân của ta, nên ta mới trở nên thất thố, mong tiểu hữu bỏ qua cho."
Chử Nhu Vân không hổ là hoàng hậu Đại Càn, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mỏng, chỉ vài câu đã hóa giải bầu không khí ngột ngạt.
Tô Trường Ngự tò mò.
Giống cố nhân của bà ấy?
Trên đời còn có người có vẻ ngoài giống mình như vậy?
Ngươi dọa ta phải không?
Tô Trường Ngự không tin Chử Nhu Vân, ngược lại hắn còn cho rằng đối phương nhìn trúng tướng mạo của mình.
Muốn giới thiệu hắn cho nữ tử của mình.
Ha, biểu diễn dở ẹt!
Thế nên, Tô Trường Ngự càng bình thản hơn.
Vì chuyện như này hắn đã gặp quá nhiều.
Hồi trước lão Huyền và lão Hạ cũng như vậy còn gì!
Vô nghĩa hết sức.
Lúc này, Chử Nhu Vân nhìn thấy trang phục trên người Tô Trường Ngự, nữ nhân luôn hết sức nhạy cảm về trang phục.
Bà liếc một cái là nhìn ra trang phục trên người Tô Trường Ngự là trang phục dành riêng cho hoàng thất Đại Hạ.
Chử Nhu Vân thầm cau mày.
Sao Tô Trường Ngự lại mặc trang phục dành riêng cho hoàng thất?
Trang phục của hoàng thất không ban thưởng cho người ngoài, chỉ có hoàng đế, hoàng tử, và tần phi mới được mặc.
Vương gia công chúa cũng được mặc, nhưng bà biết mặt tất cả hoàng tử của Đại Hạ. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Tô Trường Ngự.
"Tiểu hữu, ngươi là người của hoàng thất Đại Hạ à?"
Chử Nhu Vân nghĩ mãi không ra, hỏi.
"Đến từ Đại Hạ, nhưng không phải là hoàng thất."
Tô Trường Ngự đáp. Hắn không muốn trả lời cho lắm, nhưng hắn còn phải hỏi người ta vài chuyện, nên đương nhiên phải trả lời trước.
"Không phải là hoàng thất? Vậy?"
Chử Nhu Vân vừa định hỏi về trang phục trên người Tô Trường Ngự, Tô Trường Ngự đã mở miệng trước.
"Ngươi muốn hỏi trang phục trên người ta chứ gì?"
Tô Trường Ngự rất bình tĩnh.
Khí chất này của Tô Trường Ngự thật là quá giống Trường Linh công chúa!
Nhưng sự cao ngạo lãnh đạm của Trường Linh công chúa là loại cao ngạo lãnh đạm không dính khói lửa nhân gian, loại cao ngạo lãnh đạm mà nhìn vào không ai hiểu được nàng nghĩ cái gì.
Còn sự cao ngạo lãnh đạm của Tô Trường Ngự là cái loại cao ngạo lãnh đạm của cao nhân tuyệt thế, nhưng không thể chối rằng, hai người rất rất giống nhau.
Nên càng nhìn Tô Trường Ngự, Chử Nhu Vân càng thấy như mình đang nhìn Trường Linh công chúa.