Dịch: Tiểu Băng
Kỷ nguyên Tiên Võ, ngày hai mươi lăm tháng năm.
Khi tin ấy lan ra, đã quét sạch cao tầng mười nước, đưa tới bàn luận vô cùng nóng bỏng.
Nam quốc xuất hiện một thiên tài, năm nay gần mười tám tuổi, tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu, ngưng tụ được Nguyên Tượng thân thể.
Đại Long Tượng Cổ Thuật là thuật luyện thể đứng đầu của mười nước, tổng cộng có mười ba tầng, mỗi tầng là một cảnh giới, không có yêu cầu gì về tư chất, cũng không có hạn chế gì.
Nhưng tu sĩ bình thường, tu luyện tầng thứ nhất cần mất hai mươi năm, tầng thứ hai cần bốn mươi năm, tầng thứ ba cần tám mươi năm, tầng thứ tư cần một trăm sáu mươi năm, tầng thứ năm cần ba trăm hai mươi năm.
Tầng thứ sáu cần sáu trăm bốn mươi năm khổ tu, từ sau đó cứ tăng mỗi một tầng, thì thời gian cần lại tăng lên gấp đôi, nên nếu tính theo tình huống bình thường, thì muốn tu luyện tới tầng thứ mười ba, phải mất hơn tám mươi ngàn năm.
Tám mươi ngàn năm, quả thực là một con số cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa trong Đại Long Tượng Cổ Thuật, trước tầng năm hầu như không có một hiệu quả gì cả, chỉ giúp tăng cường sức lực, tạo cơ sở mà thôi.
Hơn nữa quá trình tu luyện còn cực kỳ khó khăn, cần ngươi giây phút nào cũng phải tu hành, cơ bản là chả còn thời gian đâu mà đi tu luyện tâm pháp hay làm điều gì khác.
Nhưng một khi bước vào được tầng thứ sáu, thì coi như đã có một sự lột xác hoàn toàn. Tầng thứ sáu Đại Long Tượng Cổ Thuật, là ngưng tụ ra sức mạnh Nguyên Tượng Thượng Cổ, quyền chưởng mang theo sức mạnh của núi non, pháp lực vô lượng, trấn áp tất cả.
Nếu không phải quá trình tu luyện quá khó khăn khắc khổ, Đại Long Tượng Cổ Thuật không chỉ là thuật luyện thể đứng đầu mười nước, mà còn có thể trở thành thuật luyện thể đứng đầu cả Đại Hạ.
Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật, chỉ tiếc là, hầu như mười phần mười tu sĩ, đều chỉ nằm trong ba tầng đầu tiên, dù có người gặp may, đột phá được tới tầng thứ tư, thì cũng chả có tác dụng gì.
Chỉ có lên được tới tầng thứ sáu, mới coi như là bước được bước đầu tiên, vọt lên lột xác thành cao thủ, không thua kém gì người ngưng tụ được khí huyết hoả lò, thậm chí có một câu gọi là.
Tu sĩ có thể ngưng tụ khí huyết hoả lò, chưa chắc tu luyện được Đại Long Tượng Cổ Thuật, nhưng tu sĩ tu luyện được Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu, nhất định ngưng tụ ra được khí huyết hoả lò.
Nam quốc xuất hiện yêu nghiệt, mới chỉ mười tám tuổi, đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, thế là chỉ trong khoảng thời gian ngắn, người này đã danh chấn mười nước, thậm chí nghe nói Đại Hạ vương triều cũng còn biết tới.
Mười tám tuổi, Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ sáu, đây quả thực là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Tu sĩ bình thường, phải tu luyện sáu trăm bốn mươi năm, nhưng vấn đề là suốt thời gian đó, ngươi còn phải dồn tất cả tinh lực vào tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật, ngươi không còn thời gian để đi tu luyện bất kì cái gì khác cả, không có thời gian để đi học đạo pháp nào khác nữa.
Ngươi có thể sống tới sáu trăm bốn mươi tuổi không?
Dù ngươi có uống dược liệu đặc biệt gì đó, giúp ngươi kéo dài tuổi thọ tới sáu trăm bốn mươi tuổi, đột phá Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ sáu, vậy thì sao?
Bình thường, thiên tài tu luyện hơn sáu trăm năm, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh, thân thể ngươi dù có mạnh lên đi nữa, có chống đỡ nổi ngàn vạn đạo pháp không?
Có mấy người có thể giống như Diệp Bình, có cảnh giới nghịch thiên, thân thể nghịch thiên, kiếm pháp nghịch thiên?
Nên mười tám tuổi tu luyện tới tầng thứ sáu Đại Long Tượng Cổ Thuật, đích thực đã làm rung động cả mười nước.
Nhưng thứ thật sự làm người ta rung động không phải cái này, mà là thiên tài yêu nghiệt này, trước khi tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật đã tuyên bố muốn khiêu chiến tuấn kiệt của tất cả các học phủ trong thi đấu mười nước!
Cho nên, cái tên tuấn kiệt Nam quốc này, nói thẳng ra, là một kẻ mà nhà nhà đều muốn đánh.
Mọi người liền hiểu ra, yêu nghiệt Nam quốc này muốn xây dựng đạo cơ vô địch, lấy chiến dưỡng tâm, lấy chiến dưỡng pháp, lấy chiến dưỡng quyền, dùng phương thức này, xây dựng Vô Địch Chi Tâm.
Giúp nhanh chóng đột phá Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy.
Nên khi tin tức này truyền ra, mười nước không một ai là không rung động, tất cả học phủ lớn đều cảm nhận sự áp bách nặng nề.
Học Phủ chi tranh, là tranh cái gì? Chính là tranh đệ tử.
Học phủ nào có đệ tử lợi hại, có nghĩa học phủ đó mạnh mẽ. Bản thân Nam quốc đã đứng đầu mười nước, hôm nay xuất hiện thiên tài này, càng làm người cảm thấy tuyệt vọng và áp lực.
Nói tóm lại, tin tức vừa ra, mười nước liền huyên náo.
Cả Tấn quốc cũng vậy.
Vốn trong Tấn quốc đang thảo luận chuyện Diệp Bình chỉ điểm Lý Giang, đề tài này vốn ít nhất cũng bàn tán được cả nửa tháng, nhưng vì chuyện này mà thay đổi.
Cả Tấn quốc từ trên xuống dưới, đều bàn tán ồn ào chuyện yêu nghiệt Nam quốc.
Thứ nhất là rung động, thứ hai là hâm mộ, thứ ba là tuyệt vọng.
Rung động vì đối phương là yêu nghiệt, mười tám tuổi đã luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới cấp độ này, hâm mộ là vì sao đó không phải là mình, tuyệt vọng thì càng đơn giản hơn.
Mười nước không phải mười quốc gia, mà là mười nước mạnh nhất trong hơn ba trăm quốc gia.
Dù có là thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, thì ít nhất cũng là mười nước mạnh nhất, quốc gia càng mạnh, vị trí trong lòng Đại Hạ vương triều càng cao, được nhận phúc lợi đãi ngộ cũng càng tốt.
Đệ tử Nam quốc, đi tới bất cứ đâu cũng được hưởng đãi ngộ đặc quyền, nếu biết ngươi là người Nam quốc, nha dịch triều đình nhất định sẽ đối xử với ngươi kính trọng hơn.
Người của những nước nhỏ không được hưởng loại đãi ngộ như vậy.
Những năm gần đây, khi quốc quân Tấn quốc chỉnh trang triều chính, chăm lo việc nước, cũng dần dần có chuyển biến tốt hơn, có hi vọng nhảy vào năm vị trí đầu trong vòng trăm năm tới.
Nhưng nếu Nam quốc xuất hiện thiên tài như này, đừng nói là một trăm năm, có cho năm trăm năm, cũng không có khả năng vào năm hạng đầu được.
Tuy tin tức này chỉ trong một đêm đã truyền khắp mười nước, thì tất cả mọi người vẫn còn đang chờ đợi.
Chờ đợi yêu nghiệt này của Nam quốc có thể thật sự thành công đánh bại mười nước hay không. Nếu làm được thật, đó mới là làm người ta tuyệt vọng.
Cũng may, Trần quốc, Ly quốc và Tĩnh quốc cũng có thiên tài tuyệt thế, nếu yêu nghiệt Nam quốc thật sự dám đi khiêu chiến, nói không chừng sẽ bị Trần quốc làm cho kinh ngạc.
Vì theo tin tức nhận được, yêu nghiệt của Nam quốc định xưng bá trong học phủ của mình trước, sau đó bắt đầu từ Trần quốc, đánh một đường từ cao xuống thấp.
Lúc này.
Trong đại điện Tấn quốc Học Phủ.
Phủ chủ Lý Mạc Trình ngồi ở chủ vị, cả đại điện chìm trong áp lực nặng nề.
Các trưởng lão đều cau mày, họ đang bộn bề việc riêng, đột nhiên bị Phủ chủ gọi tới, khiến ai cũng tò mò và kinh ngạc.
Ngay cả các trưởng lão đang bế quan, cũng bị ép tỉnh lại, chứng tỏ đã có chuyện lớn xảy ra, vì bình thường thì không cần làm vậy.
"Phủ chủ, rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên lại gọi bọn ta tới?"
"Đúng thế, Phủ chủ, có chuyện lớn gì xảy ra à?"
"Về yêu nghiệt Nam quốc phải không?"
Có người không nhịn được mở miệng, hỏi.
Thấy các trưởng lão đã tới đông đủ, cuối cùng Lý Mạc Trình cũng mở miệng.
"Không phải chuyện yêu nghiệt Nam quốc, chuyện này còn quan trọng hơn."
Lý Mạc Trình đáp.
Có chuyện còn quan trọng hơn yêu nghiệt Nam quốc?
Nam quốc xuất hiện yêu nghiệt, đương nhiên bọn họ biết trước tiên, cũng cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có.
Không ngờ, còn có chuyện quan trọng hơn chuyện đó.
Các trưởng lão đều tò mò và hơi căng thẳng.
"Phủ chủ, ngươi đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Đúng thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người hết sức tò mò, nhìn Phủ chủ.
Lý Mạc Trình cũng không thừa cơ hội, chậm rãi nói.
"Công chúa Đại Hạ mất tích trong cảnh nội Tấn quốc, trước mắt tập trung phạm vi là ở Thanh châu."
Lý Mạc Trình lên tiếng, chỉ một câu, đã làm tất cả các trưởng lão đều biến sắc.
"Cái gì? Công chúa Đại Hạ mất tích ở Tấn quốc?"
"Phủ chủ, ngươi không nói đùa đó chớ? Chuyện này lớn lắm đó!"
"Sao công chúa Đại Hạ tới Tấn quốc chúng ta mà chúng ta không biết?"
"Là công chúa nào của Đại Hạ?"
Các Trưởng lão thi nhau hỏi.
Công chúa Đại Hạ mất tích ở Tấn quốc, đây không phải là việc nhỏ.
Nhẹ thì là quản lý bất lực, nặng thì tội danh gì cũng có, dù có là một công chúa không được yêu thương nhất, nhưng chỉ cần biến mất ở trong Tấn quốc, thì vương của Đại Hạ nhất định vẫn sẽ trừng phạt Tấn quốc.
Loại trừng phạt này, cả Tấn quốc đều không chịu nổi.
"Thập công chúa."
Lý Mạc Trình đáp. Các trưởng lão thở phào, sắc mặt cũng đỡ căng thẳng hơn.
Tất cả mọi người đều biết, Thập công chúa của Đại Hạ, không phải là công chúa được sủng ái, thậm chí còn bị thất sủng. Nghe nói mẫu thân của Đại Hạ Thập công chúa là người do địch quốc phái tới ám sát Đế Vương Đại Hạ.
Sau khi hành thích thất bại, thì tự vận trong nội cung, để lại một đứa con gái còn nằm trong tã lót.
Hoàng gia vốn vô tình, chưa kể mẫu thân của Đại Hạ Thập công chúa còn dám ám sát Đế Vương, đây là phạm vào thiên đại tội, nếu không phải Đế Vương Đại Hạ niệm một chút tình cũ, thì dù công chúa có vô tội cũng sẽ bị ban chết.
Nên Đại Hạ Thập công chúa không được sủng ái, dù là thiên chi kiều nữ, nhưng địa vị trong vương triều cũng cực kỳ thấp.
Nhưng dù thế nào, nàng cũng là công chúa Đại Hạ, nên chỉ khác chăng là mức độ trừng phạt mạnh hay yếu mà thôi.
Nhìn thần sắc các trưởng lão, Lý Mạc Trình nghiêm mặt.
"Có phải chư vị nghe thấy, đây là Thập công chúa Đại Hạ không được sủng, nên thấy nhẹ nhõm hay không?"
Lý Mạc Trình hỏi.
Các trưởng lão còn chưa kịp trả lời, Lý Mạc Trình đã nói tiếp.
"Nếu thực chỉ là Đại Hạ Thập công chúa, thì đúng là không có chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là, mấy tháng trước, để tăng cường quan hệ ngoại giao với Đại Trạch vương triều, Đại Hạ vương triều đã quyết định gả Đại Hạ Thập công chúa cho Đại Trạch Tam hoàng tử."
Lý Mạc Trình nói.
Sắc mặt chúng trưởng lão lập tức trở nên càng thêm khó coi.
"Hôn ước hoàng thất?"
"Chuyện lớn như vậy, sao chúng ta lại không được biết?"
"Không phải biên cảnh của Đại Trạch vương triều và Đại Hạ vương triều có xung đột sao? Vì biên cảnh xung đột đó mà lập quan hệ thông gia à?"
"Có lẽ không chỉ vì biên cảnh xung đột, hiện giờ Đại Hạ vương triều loạn trong giặc ngoài, chỗ nào Đại Hạ vương triều cũng cần giúp đỡ, hơn nữa tới cấp độ của bọn họ, chuyện bọn họ muốn chúng ta không thể phỏng đoán nổi."
Các trưởng lão bàn tán ồn ào, thi nhau suy đoán.
Lý Mạc Trình lắc đầu.
"Chuyện đám hỏi, liên quan rất lớn, không liên quan tới chúng ta. Hôm qua ta với quốc quân đã trao đổi một ngày một đêm."
"Đại Trạch vương triều Tam hoàng tử, nghe nói là có duyên phận, vừa nhìn thấy đã thích Đại Hạ Thập công chúa, nếu Đại Trạch Tam hoàng tử cũng là một hoàng tử không được sủng thì còn đỡ."
"Thế nhưng ca ca của Đại Trạch Tam hoàng tử, chính là Thái Tử đương triều Đại Trạch vương triều, cực kỳ được sủng ái, bảy thành quan lại của vương triều đều ủng hộ hắn, tương lai nhất định sẽ là quân lâm thiên hạ, lại vô cùng cưng chiều Tam đệ của mình."
"Nên nếu Đại Hạ vương triều không thể hoàn thành quan hệ thông gia lần này, Đại Trạch vương triều sẽ hủy bỏ quan hệ ngoại giao với Đại Hạ vương triều."
"Hiện nay, trong năm đại vương triều, thế của Đại Càn Vương Triều và Đại Trạch vương triều càng ngày càng mạnh, Đại Ly vương triều và Đại Chu vương triều cũng rục rịch, chỉ có một mình Đại Hạ vương triều là như bị cô lập."
"Còn nữa, những năm gần đây, trong trong ngoài ngoài Đại Hạ vương triều đã xảy ra nhiều chuyện, biên cảnh có yêu ma, trong triều thì có ma giáo trà trộn, rất có khả năng thiên hạ sắp bị rối loạn lớn."
Lý Mạc Trình chậm rãi nói. Nói tới đây, ông lại lắc đầu.
"Nhưng, những chuyện này chỉ là phỏng đoán mà thôi, chư vị không cần suy nghĩ nhiều, chuyện hiện giờ Tấn quốc chúng ta cần lo, chính là chuyện công chúa Đại Hạ mất tích ở trong đất nước chúng ta. Nếu chuyện đám hỏi không thành, Đại Hạ vương triều nhất định sẽ bị tổn thất."
"Tới lúc đó, Đại Hạ vương triều nhất định sẽ trừng phạt Tấn quốc, dù với triều đình Tấn quốc, hay dân chúng Tấn quốc, thì đều là tai bay vạ gió."
"Hôm nay mời chư vị tới đây, chính là hy vọng chư vị có thể tự thân xuất mã, tìm công chúa Đại Hạ."
"Hơn nữa ta cũng đã bàn với quốc quân, quốc quân đã phái tất cả Tiềm Long vệ tới Thanh châu tìm kiếm."
"Việc này có ba điểm phiền. Một là, không thể không nói, chuyện này dính tới hoàng uy của Đại Hạ, đường đường công chúa của một nước, nếu bị truyền ra là mất tích trong cảnh nội Đại Hạ, sẽ khiến rất nhiều người phải rơi đầu."
"Thứ hai, qua điều tra, việc này có liên quan rất lớn tới Ma Thần Giáo, rất có khả năng Ma Thần Giáo tập kích ba mươi ba châu, chính là để mê hoặc mọi người, khiến cả nước không để ý tới việc này. Hiện nay Ma Thần Giáo mưu đồ bí mật quá lớn, không ai biết bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có một điều biết là, nếu công chúa Đại Hạ không được cứu về, Tấn quốc sẽ gặp nguy hiểm rất lớn."
"Thứ ba, phải tìm được người chứ không phải thi thể, Đại Hạ Thập công chúa nhất định phải còn sống, không thể chết, nếu nàng ta chết, Tấn quốc sẽ bị biến động, có khi còn bị xóa tên trong mười nước. nếu để quan hệ thông gia không thành, Đại Trạch vương triều nổi thịnh nộ, thì cũng phải có người chịu trách nhiệm chuyện này."
Nói tới đây, Lý Mạc Trình thở một hơi dài.
Ông đứng dậy, nhìn mọi người, nói.
"Nếu chuyện này thật sự xảy ra, ta với quốc quân sẽ phải đi một chuyến tới Đại Hạ vương triều."
"Nhưng chư vị, nhiệm vụ lần này, có liên quan tới Ma Thần Giáo, nên lần này đi, có khả năng một đi không trở lại, Lý mỗ lần nữa khẩn cầu chư vị, dù có phải chết cũng phải đưa công chúa Đại Hạ trở về."
"Nàng ta đại diện cho cả Tấn quốc ta, hơn trăm triệu lê dân bách tính, Lý mỗ xin bái tạ."
Lý Mạc Trình đứng dậy, cúi đầu thật sâu với các trưởng lão.
Trên thực tế có một việc mà ông không nói. Đại Hạ Thập công chúa biến mất, Đại Hạ vương triều đã tức giận, hôm qua đã hạ thánh chỉ tới tay Quốc quân Tấn quốc, thánh chỉ chỉ ghi hai câu rất đơn giản.
Công chúa trở về, Thái Tử đăng cơ.
Công chúa không về, khỏi vào mười nước.
Ý tứ vô cùng đơn giản, nếu công chúa trở về, bình yên vô sự, Quốc quân Tấn quốc cũng phải trả giá tương xứng, chủ động thoái vị, để Tấn quốc Thái Tử đăng cơ.
Còn nếu công chúa không về, thì trong mười nước sẽ không còn Tấn quốc.
Mười sáu chữ vô cùng đơn giản, nhưng là một đòn rất mạnh với đất nước.
Lý Mạc Trình không nói chuyện này ra, ông không muốn các trưởng lão bị áp lực, nhưng ông biết, chuyện này liên quan tới vận mệnh của cả Tấn quốc.
Bây giờ, thi đấu mười nước gì đó, yêu nghiệt Nam quốc gì đó, đều chỉ là mây khói mà thôi.
Trong đại điện.
Các trưởng lão thấy Lý Mạc Trình làm vậy, thì đều đứng bật dậy.
Mọi người đều nhìn Lý Mạc Trình, sau đó ai nấy đều ngay ngắn hành lễ, cúi người chào lại ông.
"Chúng ta nhất định sẽ đưa công chúa trở về."
Họ nói, sau đó nhẹ nhàng bổ sung thêm.
"Cho dù phải chết."
Eo Lý Mạc Trình gập sâu thêm một chút.
Không ai biết, một nguy cơ cực lớn, đang bao phủ trên đầu Tấn quốc.
Nhưng càng không ai biết, trên đầu của Đại Hạ vương triều, không phải là trời quang vạn dặm, mà là mây đen dày đặc.
Ngày hôm đó.
Tất cả trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ lặng lẽ rời khỏi học phủ.
Trong Tấn quốc Học Phủ vẫn bình yên như cũ, không ai biết chuyện đang xảy ra.
Không biết, nên không sợ.
Hôm sau.
Khi tiếng gà gáy vang lên, ánh mặt trời chọc tan hắc ám, chiếu lên người Diệp Bình.
Trong đình viện.
Diệp Bình mở mắt, đôi mắt vô cùng thanh tịnh và bình tĩnh.
Lĩnh ngộ sốt một đêm, tạo nghệ kiếm pháp của hắn đã lại tiến bộ thêm một ít, nhưng Diệp Bình vẫn chưa cảm giác được kiếm ý tuyệt thế.
Ngay cả một chút xíu dấu vết cũng không thấy.
Điều này làm hắn có chút tiếc nuối, lại càng thêm sùng kính Tô Trường Ngự.
Mình bỏ suốt cả đêm, không hề nhìn thấy bóng dáng của kiếm ý tuyệt thế, thế mà Đại sư huynh lại phát giác ra được, nếu không phải Tô Trường Ngự đã có kiếm ý tuyệt thế.
Thì đã lĩnh ngộ được từ lâu.
Quả nhiên, tuyệt thế Kiếm Tiên chính là tuyệt thế Kiếm Tiên.
Ngoài cửa chợt có một giọng nói vọng vào.
Là tiếng Lý Nguyệt.
"Diệp sư huynh, hôm nay là khóa giảng buổi sớm của Từ trưởng lão, người có ở đây không?"
Lý Nguyệt hỏi, giọng rất to.
Diệp Bình lấy lịch học ra xem, nhìn lướt một cái, liền biết Từ trưởng lão là ai.
Trưởng lão đan đạo đứng đầu học phủ, cũng là Luyện Đan Sư đứng đầu Tấn quốc.
Diệp Bình quả thật rất có hứng thú với luyện đan. Tuy hắn biết thuật luyện đan của Từ trưởng lão nhất định không bằng Nhị sư huynh, nhưng Diệp Bình vẫn muốn đi nghe.
Vì tạo nghệ luyện đan của hắn không tốt bằng tạo nghệ kiếm đạo, nghe Từ trưởng lão giảng chút này nọ, xem xem có thể học được chút gì đó không.
Đương nhiên nếu thật không học được cái gì, Diệp Bình cũng sẽ nghĩ cách lấy cho được đánh giá loại ưu, để sau này khỏi cần đi nghe giảng nữa.
Nghĩ vậy, hắn đứng dậy, đẩy cửa phòng ra.
Ngoài cửa không chỉ có một mình Lý Nguyệt, mà có tới bốn người, ba nữ một nam, trong đó có một người Diệp Bình có biết.
Mặc Tuyền.
Ừ, là Mặc Tuyền sư muội.
Trong bốn người, Lý Nguyệt trang điểm tỉ mỉ kĩ lưỡng. Lý Nguyệt vốn đã có tư sắc không tầm thường, giờ còn trang điểm lên, quả thật là rất đẹp.
Hai người còn lại, một người nhỏ nhắn xinh xinh, nam tử duy nhất thoạt nhìn non nớt, nhưng từ khí chất có thể thấy được, hiển nhiên thân phận không tầm thường.
"Ra mắt Diệp sư huynh!"
Lý Nguyệt, Mặc Tuyền, và hai người còn lại đều cúi người chào Diệp Bình, trong mắt đầy khâm phục.
"Ra mắt chư sư đệ muội."
Diệp Bình trả lễ, cười nhẹ nhàng cùng bọn họ đi về phía chỗ giảng bài.