Loan Đao Mặt Trăng

Chương 18: Phiên ngoại (3) END

""Tế tiên sinh, anh đến muộn."" – Trần Tỉnh cầm trong tay đồng hồ bỏ túi màu vàng, ưu nhã dựa vào cửa, nói:""Chúng ta hẹn sáu rưỡi, bây giờ đã bảy giờ.""

Cậu mặc chiếc sườn xám mỏng, lụa mềm ôm lấy thân hình yểu điệu, đường xẻ bên hông cao tới đùi, chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn.

Tế Nguyên nhìn cậu từ đầu đến chân, trong lòng biết điều, hợp tác:""Xin lỗi Trần tiên sinh, trên đường kẹt xe.""

""Thôi, tha cho anh lần này, qua ăn cơm đi."" – Trần Tỉnh xoay người chậm rãi đi về phía bàn ăn, tấm lưng nhẵn nhụi lộ ra từ hõm sườn xám.

Đôi giày này cao tầm mười phân, Tế Nguyên hơi lo lắng cho chân của Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh hiếm khi tự mình xuống bếp, làm mấy món nhìn không được đẹp lắm, gắp một miếng rau, vừa cho vào miệng đã phải phun ra vì quá mặn.

""Kĩ năng naus nướng tuyệt vời như vậy, cưới được em về đúng là có phúc."" – Tế Nguyên trêu ghẹo cậu.

""Vậy khi nào anh cưới em?""

""Chờ em tốt nghiệp xong."" – Tế Nguyên gắp một miếng thịt xào, dưới ánh mắt rực lửa của Trần Tỉnh miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó buông đũa.

Trần Tỉnh vẻ mặt như đưa đám, không hỏi Tế Nguyên thịt có ngon hay không, chỉ nói:""Em không muốn đi. Em không muốn ra nước ngoài.""

Tế Nguyên nhíu nhíu mày, uống hết nửa cốc nước. Hắn có chút hối hận không để Trần Tỉnh đi du học sớm hơn, hai năm trước Trần Tỉnh rất dễ nói chuyện, hiện tại người này đã học được cách làm nũng. Khi thì nói mình lớn tuổi không muốn đọc sách, khi thì nói không muốn xa hắn, khi thì nói học tập quá áp lực sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lí...

""Đi du học phải mất bốn năm đấy."" – Trần Tỉnh ngồi nghiêng trong lòng Tế Nguyên, cẳng tay khoác lên vai hắn:""Lâu như vậy không được gặp em, anh chịu nổi sao?""

""Hàng tháng sẽ đến thăm em."" – Tế Nguyên đặt tay lên eo Trần Tỉnh, sờ soạng một lúc, trêu cậu:""Gần đây có thịt hơn rồi? Em mang thai à?""

""Em mang thai thì không cần phải đi nữa sao?"" – Trần Tỉnh vùi mặt vào vai Tế Nguyên, giọng có chút buồn.

Tế Nguyên động động vai, ra hiệu cho Trần Tỉnh ngẩng đầu lên, Trần Tỉnh không chịu, ôm càng chặt hơn.

""Có thai thì không cần đi.""- Tế Nguyên

Trần Tỉnh ngẩng đầu lên, hận đến nghiến răng:""Anh là tên khốn nạn.""

""Không, lòng tốt của anh đều dành cho em hết rồi."" – Tế Nguyên cười như gió xuân ấm áp, tay dọc theo đường xe tà mò lên đùi Trần Tỉnh:""Hơn nữa, sau này em đi học...""

""Em không nói muốn đi!""

Tế Nguyên vỗ một phát lên mông cậu:""Offer cũng lấy được rồi, sao lại không đi?""

Trần Tỉnh tự giận mình, mềm nhũn trong l*иg ngực của Tế Nguyên, lầm bầm:""Nhớ anh...""

""Cái gì? Nói lớn tiếng lên.""

""Nhớ anh! Được chưa! – Trần Tỉnh gần như hét lên, trong mắt đầy phiền muộn:""Mỗi tháng phải bày nửa vòng Trái Đất, thật phiền phức.""

""Không phiền phức."" – Ngón tay Tế Nguyên xâm nhập vào trong mông cậu, chạm tới một khối nhỏ nhô lên:""Vì em, dù bay lên mặt trăng cũng không phiền phức.""

Trần Tỉnh khẽ nâng mông lên để ngón tay Tế Nguyên trượt ra ngoài, cắn môi dưới của Tế Nguyên trả thù, lại bị hắn đè gáy lại, hôn lên.

Hôn xong, Tế Nguyên trực tiếp bế cậu vào phòng ngủ, trên đường đi Trần Tỉnh làm rơi một chiếc giày cao gót.

Tế Nguyên cúi người cởi bỏ sườn xám, hôn lên xương quai xanh của Tế Nguyên, một tay chống bên đầu Trần Tỉnh, một tay nâng cằm cậu lên, âm thanh trầm thấp mê người:""Chuẩn bị kĩ càng hiến thân rồi sao, Cinderella?""

Trần Tỉnh cười khúc khích:""Cinderella không mặc sườn xám.""

""Sự nghiêm cẩn của em rất thích hợp đi học thuật."" – Tế Nguyên mổ một cái lên môi Trần Tỉnh.

""...""

Trần Tỉnh nhìn Tế Nguyên từ dưới lên, mắt lấp lánh, đột nhiên đưa tay kéo Tế Nguyên lại gần mình.

""Em nói cái gì?"" – Tế Nguyên cúi thấp đầu xuống, ghé tai gần Trần Tỉnh.

""Em yêu anh."" – Trần Tỉnh nghiêm túc nói lại.

Em yêu anh, nên nếu anh muốn em đi học, em sẽ đi.

Mắt Tế Nguyên cong thành một vòng cung đẹp đẽ, hạnh phúc ngập tràn trong nụ cười:""Anh cũng yêu em. Anh sẽ đợi em trở về.""

""Anh sẽ đợi em trở về."" – Hắn nói như vậy.

Trần Tỉnh đắc ý nghĩ, bây giờ mình cũng có nhà để về rồi.

HOÀN.