Loan Đao Mặt Trăng

Chương 7: Mặt nạ (2)

Ngày hôm sau, Trần Tỉnh khôi phục lại dáng vẻ lúc trước — trầm lặng dịu ngoan. Nhưng Tế Nguyên biết, đấy chỉ là vỏ bọc của cậu.

Mặc dù là vỏ bọc, Tế Nguyên cũng cảm thấy rất tốt, làm cho hắn rất yêu thích

Tế Nguyên thích chọn quần áo cho Trần Tỉnh, đưa Trần Tỉnh ra ngoài ăn ngon. Lúc làʍ t̠ìиɦ nếu Trần Tỉnh yêu cầu, hắn cũng sẽ chậm lại. Tất nhiên, Trần Tỉnh chưa bao giờ chủ động cầu hắn cái gì, từ trước đến giờ đều là Tế Nguyên hỏi "Muốn nhẹ chút không?", Trần Tỉnh mới gật gật đầu.

Mỗi lần làm xong, không đợi Tế Nguyên giúp cậu dọn dẹp, Trần Tỉnh đều đã ngủ say. Thế nên, Trần Tỉnh hầu như không còn dùng thuốc ngủ nữa.

Hôm nay, hai người ngồi đối diện trong bồn tắm. Tế Nguyên còn chưa giúp Trần Tỉnh tẩy rửa mặt sau, người kia đã nghiêng đầu nửa mê nửa tỉnh.

Tế Nguyên đến gần, nắm lấy cằm Trần Tỉnh, đem đầu của cậu ngẩng lên.

Trần Tỉnh mở mắt ra, nhìn thấy mặt Tế Nguyên bởi vì để sát vào mình mà trở nên cực đại, rầm rì một tiếng, cúi đầu ngậm ngón tay Tế Nguyên— đây là Tế Nguyên dạy cậu.

"Trần Tỉnh." - Tế Nguyên rút tay ra, bàn tay nâng sau gáy Trần Tỉnh.

"Hả?""

""Tôi hỏi cậu,"" – Tế Nguyên đem vẻ mặt của cậu thu vào mắt, nhẹ giọng nói:""Nốt ruồi trên cổ cậu, tại sao từ trước đến giờ không cho tôi chạm vào?""

"Đây không phải là nốt ruồi..." Trần Tỉnh tránh khỏi tay Tế Nguyên, ngửa ra sau nằm, thấp giọng nói:"Đây là than."

"Cái gì?" Tế Nguyên có chút không hiểu.

"Là than, bút chì đâm..." - Trần Tỉnh nhắm mắt lại, bắt đầu mơ hồ:"Tẩy không được..."

Bút chì đâm vào mà để lại dấu vết này sao? Đâm vào đây?

...

Tắm rửa xong xuôi, Tế Nguyên đem Trần Tỉnh thơm mùi hoa hồng lau khô, bế lên giường, đột nhiên nhìn thấy điện thoại Trần Tỉnh nhấp nháy.

Có người gọi đến, không lưu tên, đầu số là mã vùng quê của cậu.

Hiện tại đã là hừng đông, Tế Nguyên liếc nhìn Trần Tỉnh đang ngủ say, cầm điện thoại đi ra ngoài phòng, ấn nút nghe.

""Hâm... Hâm Cách."" – Giọng một người phụ nữ say rượu truyền đến.

Tế Nguyên nhíu nhíu mày, không nói gì.

"Này? Tại sao không... nói chuyện?" - Giọng người này đứt quãng:"Ngươi tháng này còn... chưa đưa tiền cho ta đâu... Alo?"

Tế Nguyên đang chuẩn bị cúp máy, liền nghe thấy người kia khóc, bà hỏi:""Con có khỏe không?""

"Cô là ai?" Tế Nguyên không nhịn được nói.

Bạn gái?

Đầu điện thoại kia dừng lại chốc lát, hỏi ngược lại: "Cậu là ai? Trần Tỉnh đâu?"

"Tôi là... bạn cậu ấy."

"Bạn?" – Đối phương cười lạnh một tiếng, giọng trở nên chanh chua, hỏi:"Trần Tỉnh đâu, còn sống không?"

Tế Nguyên hơi nhướng mày, nghe thấy người kia lại nói: "Làm bạn với nó cũng không dễ, cậu đừng lãng phí thời gian."

"Nó là thằng điên, là kẻ gϊếŧ người!" – Người kia hét lên, bật khóc nức nở.

Tế Nguyên chấn động trong lòng, lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?!"

Người phụ nữ không trả lời, ra lệnh: "Bảo nó gửi tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ vạch trần nó!" Rồi cúp điện thoại.

Lông mày Tế Nguyên nhíu chặt lại, lưu số kia vào điện thoại của mình, rồi xóa nhật kí trong máy Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh ở trên giường co lại thành một đoàn, Tế Nguyên kéo chăn ra nằm vào.

Tế Nguyên xoa mái tóc rối trên trán cậu, ngón tay cái lướt qua xương trán, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, hắn như nhìn thấy đôi con ngươi đen nhánh của Trần Tỉnh đang nhìn mình.

Hắn cảm thấy hưng phấn ——

Chàng trai xinh đẹp này quả nhiên có quá khứ đáng để hắn khám phá.

Tế Nguyên ôn nhu hôn môi cậu, một đường hướng xuống phía dưới, hôn lên nốt ruồi kia.

Động mạch.

Tế Nguyên đột nhiên phản ứng - nếu nơi này bị đâm sâu hơn, sẽ gây chết người.

Chẳng lẽ là người phụ nữ kia làm?

-

Bạn tình cũng là bạn, bạn trai cũng là bạn, phải không?