"Ngươi đang làm gì?" Giọng nói chất vấn của Lan Mân vừa lạnh lẽo lại vừa giận dữ. Thị nữ đang dìu Bùi Thanh Hoằng bị tiếng của y dọa đến mức hốt hoảng rụt tay về, sụp mi thuận mắt trả lời: "Nô tỳ được phu nhân phái tới để đưa cho thiếu gia thuốc hạ thận hỏa ngự y từng kê. Phu nhân sợ Nhị thiếu gia quên mất nên..."
Dung mạo của thị nữ này thuộc hạng thượng thừa, đẹp tựa tiên tử, vòng eo mảnh khảnh đến nỗi không đủ một vòng tay, bộ ngực tròn trịa căng mẩy, mày ngài phong tình quyến rũ. Thực sự là một báu vật có thể dễ dàng khiến nam nhân choáng váng.
Cho dù không hợp khẩu vị đi chăng nữa, dù là ai cũng phải mềm lòng trước vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của nàng. Thế nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị Lan Mân quát lớn đuổi ra ngoài: "Ra ngoài!"
Thị nữ kia run rẩy sợ hãi. Nhị lang quân quả là văn nhân nhã sĩ, không lỗ mãng kêu nàng cút đi mà chỉ nói "ra ngoài", có điều giọng nói của y mang theo uy lực khiến người ta không rét mà run. Ai ai cũng nói Nhị lang quân tính tình dịu dàng khoan dung, nhưng khí chất trên người nam nhân này tuyệt đối không phải khí chất mà một người hiền lành nên có. Thị nữ kia lập tức xách váy chạy thẳng ra ngoài, sau khi cách viện tử thật xa rồi trái tim vẫn còn đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Nhị lang quân nhìn nàng ban nãy chắc chắn là muốn phanh thây xé xác người sống sờ sờ là màmh đây, thật sự khiến người ta kinh hồn táng dảm. Thật không hiểu Nhị lang quân vẫn được xem là thư sinh yếu đuối này lấy khí thế bức người như thế ở đâu ra.
Tiếng quát của Lan Mân không khiến Bùi Thanh Hoằng tỉnh táo thêm chút nào, thực tế hắn chỉ cảm thấy bên tai ầm ĩ đến lợi hại. Sau khi tỳ nữ kia chạy ra ngoài, toàn bộ thế giới thanh tĩnh trở lại. Hiện tại đầu óc hắn ong ong mơ hồ, toàn thân khô nóng, cố gắng mở to mắt, chỉ nhớ mình đã bình an về nhà. Hắn không còn sức bận tâm đến những thứ khác nữa, vươn tay kéo y phục vướng víu trên người xuống.
Thấy tình trạng của hắn, Lan Mân sao có thể không hiểu Bùi Thanh Hoằng đây là bị người khác hạ thuốc. Y lập tức đóng chặt cửa phòng, khi xoay người lại Bùi Thanh Hoằng đã cởi sạch y phục trên người, trần như nhộng đứng trước mặt y. Lửa giận trong lòng Lan Mân khi thấy cảnh tượng thị nữ kia táy máy tay chân với Bùi Thanh Hoằng vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, dáng vẻ này của hắn lại càng khiến Lan Mân muốn giận cá chém thớt.
Lan Mân tiến lại gần Bùi Thanh Hoằng với vẻ mặt nhìn qua tưởng là bình tĩnh, không ngờ lại bị hắn bắt được. Bùi Thanh Hoằng nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của Lan Mân, sau khi bị hạ dược sức mạnh còn tăng thêm mấy phần. Thấy đối phương giãy dụa hắn lại không tự chủ được càng nắm chặt hơn, đến nỗi để lại một vệt đỏ ứng trên cổ tay trắng nõn của Lan Mân.
Mấy phần lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Bùi Thanh Hoằng đang ra sức chống lại bản năng của cơ thể. Hắn ngửi được mùi thuốc rất nhạt trên thân người mới bước vào, tiềm thức lập tức nhận ra thân phận của Lan Mân. Đây là nam thê của hắn, vì y bị thương ở chân nên phải thoa thuốc, bởi vậy trên người có mùi thuốc nhàn nhạt. Bùi Thanh Hoằng hắn đích thân thoa thuốc cho y, sao có thể quên được mùi hương này.
Hôm nay đối phương mặc y phục bằng vải lụa trơn mềm, y mới trở về từ bên ngoài nên cả người mát lạnh, Bùi Thanh Hoằng toàn thân khô nóng vô thức tiến tới một bước lại một bước. Hắn ra sức cọ thân thể trần trụi lên thân người lành lạnh kia, miệng không nhịn nổi kêu nóng không ngừng. Hai tay Bùi Thanh Hoằng vô thức thò vào y phục người kia thăm dò kịch liệt như thể trong người Lan Mân giấu thứ thuốc có thể giúp hắn thoát khỏi sự khó chịu này.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Thanh Hoằng đỏ bừng lên, hắn không hề hay biết bộ dạng vô cùng đáng thương của mình giống hệt một con mèo con với đôi mắt ướt sũng. Dáng vẻ gắng gượng của Bùi Thanh Hoằng khiến bàn tay chuẩn bị đẩy hắn ra của Lan Mân cứng ngắc lại, mặc cho tay hắn tác oai tác quái.
Đột nhiên Trắng Mượt thò đầu ra khỏi đống quần áo, vô tội kêu meo một tiếng, tròn xoe mắt mèo vô tội nhìn Lan Mân khiến y đột nhiên xấu hổ hơn mấy phần. Y giơ tay lên ném một chiếc rổ xuống, che khuất cái mặt mèo lông lá kia đi.
Đầu của Bùi Thanh Hoằng vẫn một mực chôn trước ngực y, không hề trông thấy màn này. Vừa thấy Lan Mân phân tâm, Bùi Thanh Hoằng thì thầm "khó chịu quá" rồi trực tiếp đẩy ngã y xuống mặt đất. May mà dưới đất có trải thảm, thân thủ Lan Mân cũng coi như bất phàm, nếu không bị hắn nháo như vậy nói không chừng đã gãy eo từ lâu.
Bùi Thanh Hoằng hành động hoàn toàn theo bản năng. Mặc dù động tác không quá thuần thục nhưng dưới tình huống Lan Mân không phối hợp cũng không kháng cự, Bùi Thanh Hoằng có thể dễ dàng cởi đến bảy tám phần y phục trên người y.
Lan Mân liếc nhìn Trắng Mượt đang cố gắng thoát khỏi cái rổ, lại quay ra nhìn cảnh tượng của hai người. Y suýt nữa sinh ra ý nghĩ muốn bóp chết con mèo kia, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm thoáng qua đầu. Y vẫn chưa nhỏ nhen đến mức muốn so đo với một con súc sinh. Trong nháy mắt, Lan Mân kéo Bùi Thanh Hoằng về giường, tiện thể vén màn xuống.
Quần áo của hai người loạn thất bát tao rải rác dưới mặt đất, nhưng Lan Mân không có tâm tư quản mấy thứ ấy. Thấy đã đến địa bàn của mình, người đang cùng hắn dây dưa một chỗ lại chính là thê tử hợp pháp của mình, không còn thứ gì trói buộc nên động tác của Bùi Thanh Hoằng lại càng càn rỡ. Trong màn truyền ra tiếng hô hấp nặng nề cùng rêи ɾỉ trầm thấp, giày vò suốt nửa canh giờ mới dừng lại.
Lúc Bùi Thanh Hoằng tỉnh lại, thấy cảnh mình và Lan Mân trần trụi quấn lấy nhau liền ngẩn ra. Hắn mở to mắt nhìn chăn gối, cẩn thận cảm nhận tình trạng của thân thể mình. Toàn thân mềm nhũn nhưng vẫn cảm thấy sảng khoái là chính, có điều hơi tức ngực, đến mức hắn có phần không thở nổi. Bùi Thanh Hoằng dời mắt xuống, đầu của Lan Mân đang tựa vào l*иg ngực hắn, mái tóc đen nhánh như mực xõa tung, che khuất từ cổ xuống bụng hắn. Bùi Thanh Hoằng rón rén rút cánh tay bị đè đến tê dại ra, nhẹ nhàng dịch thân trên của đối phương sang bên cạnh một chút. Thấy Lan Mân vẫn bất động, hắn cực kỳ chậm rãi cố gắng tách hai người ra mà không đánh thức y.
Lần này Bùi Thanh Hoằng lại thất bại. Giấc ngủ của Lan Mân vốn đã rất nông, cho dù trước đó rất mệt mỏi nhưng bị hắn dịch tới dịch lui như vậy y liền tỉnh lại. Không đợi Bùi Thanh Hoằng mở miệng y đã ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo vào. Trời vẫn chưa tối hẳn, hắn có thể thấy rất rõ ràng trên người đối phương không có dấu vết bị hắn cưỡng ép làm chuyện ấy. Cố gắng hồi tưởng một hồi, có lẽ hai người chỉ là giúp đỡ lẫn nhau trong một thời gian tương đối dài. Cùng lắm là hắn mới nếm được ít nước thịt, cách thịt kho tàu thật còn xa lắm.
Bùi Thanh Hoằng đột nhiên có cảm giác mất mát, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh. Sau khi đối phương mặc quần áo chỉnh tề, hắn cũng lấy một bộ y phục sạch sẽ mặc vào. Sau đó Bùi Thanh Hoằng thắp nến, căn phòng mờ tối lập tức sáng tỏ.
Bùi Thanh Hoằng rót một chén trà cho Lan Mân, cũng tự rót cho mình vài chén đầy rồi một hơi cạn sạch. Lúc này hắn hoàn toàn không thèm để ý đến cái gì mà trà đạo mà thưởng thức, thứ thuốc kia khiến toàn thân hắn khô nóng cực kỳ khó chịu. Dù đã giải được dược tính nhưng di chứng vẫn còn đó. Tình trạng của Lan Mân tốt hơn hắn nhiều, y nhận lấy chén trà nhấp vài ngụm để làm ẩm đôi môi khố khốc.
"Có chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Vì sao lúc bước vào ta lại thấy có thị nữ trong phòng?" Ban đầu Lan Mân cảm thấy Bùi Thanh Hoằng thật ngu ngốc khi nói rằng hắn chỉ cưới nam nhân không thích nữ nhân, nhưng cho đến bây giờ y chưa từng có suy nghĩ mình thua kém nữ tử ở mặt nào, sự xuất hiện của người phụ nữ kia như tát thẳng vào mặt y. Lan Mân lại nhớ ra thị nữ kia từng nhắc đến Diệp thị, nhất thời hoài nghi không biết có phải Diệp thị bày trò hay không. Thị nữ kia như một mảnh xương cá mắc trong họng y, vừa nhớ tới Lan Mân liền lên cơn giận dữ.
"Thị nữ?" Bùi Thanh Hoằng ngừng lại giây lát, nhớ lại tình cảnh lúc mình về đến nhà. Ánh mắt hắn lướt qua chén thuốc đã lạnh trên bàn: "Lúc ấy ta bị dược tính làm cho choáng cả đầu, chỉ nhớ mang máng hình như có người đến đưa thuốc cho ta thì phải. Chắc là nha hoàn phục vụ bên mẫu thân."
"Ngươi bị hạ thuốc trước khi về sao? Trước đó ngươi đã đi đâu?" Lan Mân tiếp tục tra hỏi.
"Lúc nói chuyện ta đã uống một chén trà Tô công tử rót cho." Bùi Thanh Hoằng đã mơ hồ phát giác được đối phương đã động tay động chân vào chén trà, nhưng Tô Sầm vẫn chưa phát rồ đến mức muốn hạ độc hắn, mà hắn lại muốn biết bí mật kia. Thế mà gã lại dám hạ loại thuốc bẩn thỉu đến vậy. Bùi Thanh Hoằng hiểu rõ sức nặng của bản thân, nếu dược tính phát tác tại chỗ chắc chắn người chịu thiệt mới là Tô Sầm. Hắn quả thực nghĩ không ra, rốt cuộc vì sao đối phương lại làm như vậy.
"Chính là vị Tô Sầm ta từng gặp mặt một lần?" Là Thái thượng hoàng thì y từng thấy Tô Sầm không ít lần, nhưng là Lan Mân thì y chỉ bị tiểu bá vương Tô Sầm kia trêu đùa một lần lúc mới gả vào Bùi gia.
Kinh thành có tới vài Tô công tử, Bùi Thanh Hoằng không ngờ Lan Mân vừa đoán đã trúng, gật đầu: "Là gã." Không phải là hắn không đủ cảnh giác, nhưng hắn không phải con cháu hoàng gia, mỗi ngụm nước mỗi miếng cơm đều phải kiểm tra mới có thể đưa vào miệng. Lúc Bùi Thanh Hoằng ngồi với Tô Sầm còn có hạ nhân theo dõi gần đó, nếu thật sự có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với hắn Tô Sầm chắc chắn thoát không nổi.
Hắn đoán là đối phương đã thả thứ gì kỳ lạ vào để đùa giỡn, cho rằng chỉ là một trò đùa nên cũng không đề phòng đối phương quá mức.
"Sau này Mộc Chi đừng qua lại với gã nữa." Lan Mân rũ mi mắt, che đi tia u ám trong đáy mắt.
Bùi Thanh Hoằng gật đầu rồi lại lắc đầu: "Dù sao cũng là đồng liêu, ngẩng đầu hay cúi đầu cũng gặp phải. Ta sẽ chỉ gặp gã khi có việc công thôi, sau này không gặp riêng là được."
Nói đến đây hắn cũng không muốn nhắc tới Tô Sầm nhiều nữa, đứng lên nói: "Để ta vào bếp lấy ít thức ăn. Ngủ lâu như vậy, chắc Tử Giác cũng đói bụng rồi."
Chuyện này cứ khép lại nhẹ nhàng như vậy, nhưng nha hoàn lôi lôi kéo kéo Bùi Thanh Hoằng đã bị đuổi khỏi Bùi phủ bán cho người ta. Theo lời của Lan Mân, nha hoàn kia định giở trò với hắn, nhân lúc chủ tử gặp chuyện mà đầu cơ trục lợi, làm sai thì đương nhiên phải phạt. Bùi Thanh Hoằng cũng không nhớ rõ tình cảnh khi ấy, có điều Lan Mân đã nói vậy, hắn chỉ ngầm thừa nhận cách làm của đối phương chứ không nói thêm gì.
Qua khoảng nửa tháng thì Tô Sầm mới vào bộ Hộ thuận lợi như cá gặp nước đột nhiên nhận được thánh chỉ thăng quan, điều gã đến địa phương khác làm quan phụ mẫu. Mặc dù cấp bậc đúng là được thăng nhưng phải rời xa kinh thành, việc phải làm cũng không có thực quyền. Gọi là thăng quan, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền hiểu đây là âm thầm cách chức.
Bùi Thanh Hoằng bị gã chơi một vố, không chúc mừng nhưng cũng không cười trên nỗi đau của người khác, ngay cả tiễn biệt cũng không. Tô công tử vô cùng ủy khuất, nhưng Bùi Thanh Hoằng thật lòng muốn tránh mặt gã, dù gã muốn nói chuyện với hắn cũng không có cơ hội ấy.
Còn chuyện tờ báo vẫn là giao toàn quyền xử lý cho bộ Công như trước. Bùi Thanh Hoằng quyết định dùng người mới, giao việc này cho Tiểu Tô thông minh và một thuộc hạ khác không khéo miệng nhưng năng lực làm việc rất mạnh.