Bùi Thanh Hoằng không kìm được mà cong cong khóe miệng. Hắn ngồi lên chiếc ghế đối diện Lan Mân, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Vấn tóc cho ta... Là vì mẫu thân căn dặn, hay bản thân ngươi thực sự muốn làm?"
"Mẫu thân không có dặn dò ta những điều ấy." Điều này là thật. Tuy Diệp thị rất có tài về mảng kinh doanh, nhưng bà không có đôi tay khéo léo, đương nhiên sẽ không làm càn mà phá hủy hình tượng của Bùi Diên. Ai ai cũng nói Tả tướng Bùi Diên đội vợ lên đầu, nhưng ở ngoài Diệp thị luôn luôn chú ý đến thể diện của tướng công mình.
Tuy Lan Mân là thê tử của Bùi Thanh Hoằng, nhưng bà không hề đối xử với người "con dâu" này như nữ nhân, lại càng không yêu cầu đối phương phải dịu dàng tinh tế, phải biết may vá thêu thùa, vấn tóc, mặc y phục cho tướng công. Nếu Lan Mân làm không tốt, người bị hủy hoại hình ảnh chính là con trai ruột của bà chứ không phải Lan Mân.
"Quả thật mẫu thân sẽ không làm vậy. Người đã nói gì với ngươi, có thể kể cho ta nghe không?" Với tình tính của Lan Mân, chắc chắn y sẽ không tự mình nói ra những lời như vậy, chắc hẳn là đột nhiên bị thứ gì thôi thúc. Cách đây không lâu Diệp thị từng kéo Lan Mân qua dặn dò này kia, bởi vậy Bùi Thanh Hoằng mới nghĩ đến khả năng này.
"Mẫu thân chỉ dạy ta vài kinh nghiệm quản lý gia đình mà thôi. Chẳng hạn như cách lập uy trước mặt hạ nhân, cách nói chuyện sao cho đúng mực, ngoài ra còn có thân phận vài vị khách quý của Bùi gia." Việc có thể dễ dàng đối chất thế này Lan Mân sẽ không nói dối, cũng không cần thiết phải che giấu.
Bùi Thanh Hoằng gật đầu: "Những điều này quả thực rất quan trọng, tuy nhiên không phải tất cả đều áp dụng với chúng ta. Mẫu thân có quy tắc của mẫu thân, viện chúng ta có quy tắc của viện chúng ta. Nếu ngươi cảm thấy có chỗ không ổn thì cứ nói với ta."
Lan Mân gật đầu đáp lại, cuối cùng lại quay về chuyện vấn tóc mặc y quan: "Sáng mai không muốn Lan Tâm tới, cũng không muốn người khác."
"Không được. Nếu để Tử Giác bưng nước mỗi ngày chẳng phải là đoạt mất công ăn việc làm của hạ nhân sao? Vi phu không nhẫn tâm." Thấy Lan Mân vẫn chưa chịu thỏa hiệp, hắn nói tiếp: "Ta có thể tự mình mặc y quan, việc này không cần Tử Giác nhọc lòng. Chỉ là trước giờ Tử Giác chưa từng vấn tóc, nếu để đầu bù tóc rối lên triều thì là đại bất kính với thiên tử. Ngươi có thể học từ từ, khi ngươi thuần thục ta sẽ không để bọn họ làm nữa, nhé."
Lan Mân nhìn sắc mặt hắn liền biết không thể quá tùy hứng, cự nự đáp lại: "Không muốn chờ tới ngày mai, bây giờ Mộc Chi dạy ta luôn đi. Thập Cửu và ta đều là nam nhân, không có lý nào hắn làm được ta lại không làm được."
Trong viện của Bùi Thanh Hoằng không có bao nhiêu nha hoàn, hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều là nam nhân. Thư đồng Thập Cửu chính là một trong những nam tử còn thông minh khéo léo hơn cả nha hoàn.
Bùi Thanh Hoằng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lan Mân. Sau khi xác nhận đối phương quả thực không muốn người khác chạm vào mình, hắn kéo y ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tấm gương, đứng cạnh Lan Mân rồi cúi người nói khẽ: "Ta rất vui."
Đây là lần thứ hai Bùi Thanh Hoằng nói với Lan Mân rằng hắn rất vui. Chỉ ba chữ này đã đủ để bày tỏ tâm tình vui sướиɠ trong lòng hắn. Tình yêu có tính độc chiếm, hôn nhân cũng vậy. Bùi Thanh Hoằng không thích Lan Mân bị người khác chạm vào, nguyên nhân lớn nhất là bởi đối phương là thê tử của hắn, là người bạn đời mai sau của hắn. Bùi Thanh Hoằng rất có thiện cảm với Lan Mân, nhưng tình cảm ấy vẫn chưa sâu đậm đến mức vượt qua trách nhiệm và sự coi trọng với hôn nhân. Trước mắt, Lan Mân là thê tử cùng hắn trải qua khó khăn hoạn nạn, nhưng vẫn chưa hẳn là người yêu.
Lúc này, trong lòng Bùi Thanh Hoằng dần dần lan tỏa cảm giác sung sướиɠ lạ kỳ. Hắn có thể cảm nhận được sự coi trọng của đối phương với cuộc hôn nhân này. Nếu đảo ngược mối hôn sự này lại, Lan Mân là người tuyển vợ còn hắn mới là người xuất giá, chắc chắn đối phương sẽ ân cần không kém gì hắn. Tuy nhiên điều đó đi kèm với một điều kiện, đó là y phải vừa lòng với mối hôn sự ấy.
Lan Mân đã nói, y không muốn người khác.
Bùi Thanh Hoằng không cần biết mong muốn ấy xuất phát từ sự chấp nhận của y với thân phận thê tử này hay xuất phát từ tình yêu của đối phương với hắn. Chỉ riêng biểu hiện tiến bộ vượt bậc này của Lan Mân đã đủ khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Cũng không biết có phải Bùi Thanh Hoằng sáp lại quá gần hay không, đột nhiên Lan Mân nhớ tới cảnh tượng hai người dán mặt vào nhau lúc sáng sớm. Đôi tai ẩn dưới mái tóc của y lặng lẽ ửng đỏ, nhưng sắc mặt vẫn bình thản vô cùng: "Cái này có gì hay để vui chứ?"
Bùi Thanh Hoằng càng dựa sát vào y hơn, ngay khi hơi thở của Lan Mân trở nên gấp gáp hắn liền lui trở về: "Không có gì, đừng nói chuyện này nữa. Không phải Tử Giác muốn học vấn tóc sao, để ta tìm người lại đây chỉ ngươi."
"Ngươi dạy ta một lát là được rồi mà? Dùng gương là được, ta có thể học." Lan Mân nhíu mày.
"Vậy cũng phải cho ngươi thấy đỉnh đầu mới được." Bùi Thanh Hoằng có mấy phần dở khóc dở cười. "Chỉ dạy bằng lời thì không hiệu quả, tốc độ rất chậm. Ta có thể dạy ngươi vài kỹ năng trước, hôm nay ngươi thử một chút xem. Ngày mai, khi nào rảnh ngươi có thể gọi hạ nhân tới vấn tóc để quan sát thử. Tử Giác thông tuệ hơn người, lại có đôi tay vô cùng khéo léo, chuyện đơn giản thế này chắc chắn có thể học được rất nhanh."
Lan Mân vẽ đẹp như vậy, chắc chắn sẽ học vấn tóc nhanh hơn hắn nhiều. Bùi Thanh Hoằng vừa nghĩ vừa tháo ngọc quan trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác, để người mới Lan Mân luyện tập.
Thấy Lan Mân sững sờ, hắn vỗ đối phương: "Còn ngồi đó làm gì, thử một chút đi."
Lan Mân liền đứng dậy, cầm lược lên, vừa nghe Bùi Thanh Hoằng truyền thụ kinh nghiệm vừa nhớ lại cảnh tượng Thập Cửu vấn tóc cho hắn. Y tỉ mỉ từng chút từng chút, cố gắng hồi phục lại mái tóc của Bùi Thanh Hoằng thành dáng vẻ khi nãy.
Lan Mân làm đi làm lại gần nửa cảnh giờ, cuối cùng ngọc quan vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo mà cắm trên đầu Bùi Thanh Hoằng. Luôn có vài sợi tóc bay bay trước mặt Bùi Thanh Hoằng, triệt để phá hủy hình tượng của hắn. Có lúc Bùi Thanh Hoằng cảm thấy tóc của mình cũng coi như tạm ổn, nhưng Lan Mân vẫn không hài lòng, mở tóc ra vấn lại lần nữa.
Bùi Thanh Hoằng ngồi trên ghế để đối phương tùy ý dằn vặt tóc của mình, mông đã ngồi đến tê dại, nhưng Lan Mân vẫn còn luyện tập. Hắn ngủ gà ngủ gật, kết quả vừa nhắm mắt lại, đầu gục xuống nhưng tóc vẫn trong tay Lan Mân khiến da đầu hắn bị kéo đau khủng khϊếp: "Đau đau đau... ngươi buông tay ra mau!"
Lúc này nam nhân đang nắm tóc hắn mới tâm không cam lòng không nguyện mà thả tay ra. Mái tóc của Bùi Thanh Hoằng buồn thảm rũ xuống. Nam nhân trong gương mang mái tóc rối bù chẳng khác nào mấy tay công tử mới trải qua một trận phong tình. Hắn cầm lược lên chải lại tóc mình, xoay người lại thấy gương mặt Lan Mân vẫn còn chút tiếc nuối vì chơi chưa đã: "Được rồi, hôm nay đã muộn rồi. Sáng mai thử lại lần nữa đi. Nếu giờ còn làm nữa, tóc của ta sẽ rụng sạch mất."
Tóc của hắn vốn rất mượt nhưng lại bị Lan Mân làm ra mấy nút thắt, khi chải xuống giật ra tới mười mấy sợi tóc vẫn còn khỏe mạnh. Tuy tóc của hắn rất dày, nhưng lực kéo mạnh đến vậy thì mái tóc nào chịu nổi chứ...
Lan Mân vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bùi Thanh Hoằng mạnh mẽ ấn y xuống giường: "Không cho chải tóc nữa, đi ngủ!"
Rèm buông xuống, Lan Mân đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bùi Thanh Hoằng: "Vừa nãy ta kéo, có đau lắm không?"
"Không sao, chỉ là bị rụng mất không ít tóc. Lần sau đừng dùng lực lớn đến vậy." Thật ra là rất đau đó.
"Lần sau ta sẽ nhẹ chút." Bất kể là được hạ nhân trong cung hầu hạ hay được Bùi Thanh Hoằng tự mình vấn tóc cho, trước giờ chưa có ai từng để y phải chịu đau đớn vì bị giật tóc. Mấy nút thắt kia khiến y vô cùng ngứa mắt, chỉ muốn gỡ ra ngay lập tức, bất cẩn dùng sức hơi quá, không ngờ lại khiến Bùi Thanh Hoằng đau.
"Ừm, biết rồi." Bùi Thanh Hoằng mơ mơ màng màng đáp một tiếng, hô hấp trở nên đều đặn. Mặc dù đã nói ngày mai thử lại, nhưng hôm sau Bùi Thanh Hoằng vẫn gọi hạ nhân tên Lan Tâm tới chải tóc.
Còn Lan Mân thong thả quan sát động tác của Lan Tâm, sau đó y ngồi đợi Bùi Thanh Hoằng mặc y quan chỉnh tề rồi vấn tóc cho mình. Để giảm thiểu sự tiếp xúc thân mật giữa Lan Tâm và Bùi Thanh Hoằng, khi ở trong cung y cũng lệnh cho mấy cung nhân khéo tay làm mẫu trước mặt mình. Vì muốn mau mau thuần thục, Thái Thúc Lan thân mang quyền cao chức trọng thế mà lại chịu hạ mình chải tóc cho cung nữ địa vị thấp. Đương nhiên y vẫn vấn kiểu tóc của nam tử, búi đến xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lúc chải còn bất cẩn giật đứt một nắm tóc lớn của cung nữ.
"Cô gia chải thế nào?" Lan Mân cau mày hỏi Thường Tú đứng bên cạnh.
Người sau nở một nụ cười tươi rói như hoa cúc, trợn mắt nói xạo: "Bệ hạ chải đầu có thể nói là hoàn mỹ."
"Sao cô gia lại cảm thấy ra ngoài với mái tóc này sẽ rất mất thể diện nhỉ."
Khuôn mặt già nua của Thường Tú cứng đờ: "Nhìn qua quả thực có chút không thích hợp. Dù sao thì cung nữ này cũng là nữ nhân, vậy mà lại vấn tóc kiểu của nam tử. Người không biết đương nhiên sẽ cảm thấy không ổn."
Thái Thúc Lan không để ý đến hắn nữa, hỏi cung nữ vẫn luôn cứng ngắc từ khi y bắt đầu chải tóc: "Vừa rồi cô gia có kéo đau tóc ngươi hay không?"
"Bệ hạ chải tóc vô cùng thuần thục khiến nô tỳ cực kỳ thoải mái, không hề đau chút nào!" Kì thực là đau muốn chết luôn rồi, khi nãy nàng còn bị giật mất một nắm tóc lớn! Trong lòng cung nữ lệ chảy thành sông, nhưng ngoài mặt lại vui sướиɠ hớn hở, "được" chủ tử chải tóc cho là vinh hạnh của nàng.
"Được rồi, chỉnh lại tóc của ngươi rồi lui xuống đi." Thái Thúc Lan nhìn vẻ mặt nàng liền biết đối phương đang nói dối, có điều y cũng không nhất thiết phải vạch trần kiểu nói dối này. Y phất tay áo thả cung nữ kia đi, Thường Tú lập tức hiểu ý đưa nước ấm và khăn lên. Thái Thúc Lan đưa tay vào làn nước trong vắt, rửa sạch đôi tay vừa chạm vào tóc của cung nữ.
Thay liên tục hơn ba chậu nước, Thái Thúc Lan mới dùng khăn lau khô tay mình. Y không thích chạm vào tóc của cung nữ, cảm giác chẳng sạch sẽ chút nào. Tóc của Bùi Thanh Hoằng tuyệt hơn nhiều, sạch sẽ mượt mà, sờ vào rất mềm mại, rất thoải mái.
Bùi thượng thư Bùi Thanh Hoằng được người nào nhung nhớ hắt hơi một cái, tiểu Hoàng đế Thái Thúc Việt ngồi trước mặt hắn liền lên tiếng hỏi thăm: "Thái phó nên giữ gìn sức khỏe mới phải."
"Có lẽ là hôm qua hơi lạnh, không sao." Bùi Thanh Hoằng lắc đầu, lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, hôm nay vi thần muốn rời hoàng cung sớm một chút, vi thần muốn mua vài thứ ở nơi khá xa."
Tiểu Hoàng đế gật đầu đồng ý, để Bùi Thanh Hoằng rời cung sớm hai canh giờ. Bùi Thanh Hoằng vừa rời khỏi liền vội vã tới nơi hắn đã mua lan cánh sen khi trước. Lần này hắn không gặp ông lão bán hoa lan, mà cũng không tới vì hoa lan.
Đi qua cổng chợ, Bùi Thanh Hoằng bước nhanh vào bên trong, rốt cuộc cũng trông thấy thứ hắn muốn ở một quầy hàng nhỏ. Đôi mắt hắn sáng rực lên, ba bước cũng thành hai bước hướng về phía sạp hàng: "Xin hỏi, cái này bán bao nhiêu?"
_______
Kể từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô của Thái Thúc Lan từ "trẫm" thành "cô gia" nhé mng ơi. Gốc là "cô", mình thấy kỳ kỳ á nên ban đầu định để là "cô gia", nma lại thấy có nguồn ghi "cô gia" dành cho Vương trở xuống nên mình cứ tưởng ngôi xưng "cô" tôn quý hơn. Hóa ra "cô" chỉ là cách gọi tắt của "cô gia"... Cảm ơn bạn Sunnythaothanh đã góp ý