Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 80

Cửa mở, liền ngơ ngẩn.

Bên ngoài một phụ nữ dáng vẻ cao nhã đang đứng, tuổi tầm 50.

Người phụ nữ kia cũng giật mình khi thấy Trầm Hoan, đem cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.

Trầm Hoan phục hồi lại tinh thần, do dự hỏi, “Dì, dì tìm ai?”

Bà Phó nhìn chằm chằm người đang ở nhà con trai, ngày hôm qua trên TV đã nhìn thấy cô gái trẻ này, cằm khẽ nâng, “Ta tìm con trai!”

“Dì, mời dùng trà.” Trầm Hoan cung kính dâng lên một ly trà, bà Phó hai tay khoanh lại, cũng không có ý tứ muốn nhận, Trầm Hoan cứng người một hồi, an tĩnh đem ly trà đặt ở một bên.

Tai tiếng đã qua nhiều ngày nhưng lại làm bà Phó gấp muốn chết, thanh danh Phó gia bà không thể không màng, gọi điện thoại cho Phó Tư Dịch, ở bên kia chỉ một mực nói chính mình sẽ xử lý tốt, còn chi tiết nửa phần cũng không chịu nói cho bà.

Bà Phó bất mãn con trai có thái độ có lệ, liền tự mình tới cửa hỏi chuyện, thuận tiện cũng muốn nhìn xem người làm cho con trai mê mẩn tâm hồn đến cùng là người như thế nào.

Thành thật mà nói, cô gái này tướng mạo tốt đúng là làm bà Phó vui mừng, chỉ là chuyện đã diễn ra nhiều ngày trước, bà nhìn Trầm Hoan có vài phần không vừa ý.

Nhưng bà Phó đã sống hơn nửa đời người, tuy rằng tuổi ngày càng lớn, nhưng cũng không hồ đồ, bà đem chút không vừa ý với Trầm Hoan giấu thật sâu, trên mặt nhìn qua chính là bộ dáng bình đạm không gợn sóng.

Từ khi vào cửa tới giờ bà Phó vẫn không lên tiếng, chỉ nghiêm túc đem căn nhà đánh giá một lượt.

Hai tháng trước, bà Phó mang theo Gia Trạch qua thăm Phó Tư Dịch, đối với cách trang trí của nhà con trai vẫn còn chút ký ức. Hiện giờ vừa thấy, bài trí trong phòng có chút thay đổi.

Ban đầu nhìn phòng có chút lạnh lẽo giờ đã có nhiều đồ vật ấm áp, trên sô pha có thêm gối dựa trắng in hình phim hoạt họa.

Trên bàn trà đặt rổ hoa quả tre, còn có một bộ cốc đôi dựa sát vào nhau, biểu thị sinh hoạt tương đối tốt của đối phương.

Trên ban công bày mấy chậu hoa, thậm chí còn có giấy dán tường ấu trĩ chỗ công tắc đèn.

Đây không phải là trang trí nhà của một người đàn ông độc thân.

Bà Phó đã vui mừng lại thở dài, vui mừng vì con trai cuối cùng có bộ dáng sinh hoạt gia đình, thở dài vì con dâu lại không phải là người chính mình vừa ý nhất.

Đây là lần đầu tiên thấy mẹ của Phó Tư Dịch, tâm trạng khẩn trương có chút run rẩy, “Dì, Phó Tư Dịch đang đi làm, có cần gọi điện cho anh ấy trở về không ạ?”

Bà Phó xua tay, “Không cần gọi cho nó, ta chỉ là tùy tiện đến xem một chút.”

“Dạ.” Trầm Hoan lại không biết lấy lòng như thế nào, lại không thể cứ xấu hổ ngồi như thế này, vì thế vụng về mà tiếp đón, “Dì, dì có ăn trái cây không? Hay ăn điểm tâm ạ?”

Đối với sự lấy lòng vụng về của cô, bà lại xua tay, sắc mặt đẹp lên một chút, “Không cần vội, ta ngồi một lát liền đi.”

“Vâng.” Trầm Hoan đang định đứng lên, bà lại gật đầu để cô ngồi lại.

“Hai người bình thường là đi ra ngoài ăn hay tự mình xuống bếp.” Thanh âm bà Phó nhàn nhạt.

“Phần lớn thời gian đều là tự mình xuống bếp, khi nào rảnh rỗi, sẽ ra ngoài ăn.”

Trầm Hoan rũ mắt, khuôn mặt an tĩnh.

“Là cô làm hay là Tư Dịch làm?” Ánh mắt bà Phó dừng trên đôi cốc tình nhân, con ngươi xẹt qua vài phần không vui.

Bà Phó có lẽ càng muốn nghe đáp án là Trầm Hoan sẽ làm, nhưng trên thực tế rõ ràng thời gian Phó Tư Dịch xuống bếp nhiều hơn cô. Trầm Hoan cũng không nghĩ đơn thuần vì muốn mẹ của Phó Tư Dịch vui, liền nói sai sự thật. Hơn nữa, chính cô cũng không làm được, “Hai người ai rảnh sẽ làm, hoặc là cũng nhau làm.”

Bà Phó nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Khóa cửa truyền đến tiếng vang, tiếp theo “Ca” một tiếng, then cửa chuyển động, thân hình cao lớn của Phó Tư Dịch liền xông vào, ánh mắt anh trước dừng lại trên người Trầm hoan, thấy thần sắc cô vẫn còn bình tĩnh, tâm trạng lo lắng mới dần mất đi. Phó Tư Dịch lại nhìn về phía mẹ, “Mẹ, mẹ đến sao không để con tới đón?”

“Đường như vậy, còn cần con đến đón sao? Mẹ có thể tự mình tới. Nhưng ngược lại là con, không phải đi làm sao? Như thế nào quay lại nhanh như vậy?” Vừa rồi khi tiến vào, thần sắc của Phó Tư Dịch có vài phần nôn nóng, bà Phó nhìn trong lòng nảy lên.

Chẳng lẽ con trai là sợ chính mình ăn cô.

Phó Tư Dịch khom lưng đem chìa khóa để trên bàn trà, đứng dậy đến bên cạnh Trầm Hoan, vị trí hắn đứng cách bà Phó càng gần hơn, đồng thời cũng chặn lại không ít ánh mắt bà Phó nhìn Trầm Hoan, “Hôm nay không có việc gì, có cuộc họp, nghe nói mẹ tới, con liền trở về xem một chút.”

“Nhìn xem mẹ bắt nạt người như thế nào sao?” Bà Phó không biểu tình cười một tiếng.

“Sao lại vậy, chỉ là là đầu tiên Trầm Hoan gặp mẹ, khó tránh khỏi sẽ thấp thỏm, con trở về nhìn xem có chỗ nào va chạm mẹ. Huống hồ, mẹ biết cô ấy là người con thích, lại như thế nào có thể bắt nạt cô ấy.” Khi Phó Tư Dịch nói lời này chân thành nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ.

Trầm Hoan ở bên cạnh Phó Tư Dịch nhưng thật ra có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên anh thể hiện thái độ của mình ở trước mặt người thân, Trầm Hoan cao hứng, nếu không phải mẹ anh ở chỗ này, chỉ sợ lúc này, cô đã cao hứng mà cười ra tiếng.

Bà Phó liếc mắt một cái, nhất thời hoảng hốt. Những năm trước, Phó Tư Dịch cùng Tɧẩʍ ɖυng chưa ly hôn, tết nhất lễ lạc gì cũng sẽ về nhà một chút.

Tɧẩʍ ɖυng là người biết ăn nói, thường xuyên chỉ cần nói vài câu đã làm bà Phó cười to vui vẻ, nhưng chỉ cần bà vừa quay đầu lại, liền phát hiện con trai bà chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, không liên quan đến bầu không khí bên này.

Tɧẩʍ ɖυng sẽ ngẫu nhiên tìm Phó Tư Dịch lên tiếng ủng hộ, hỏi một câu, “Anh nói phải không?”

Khi đó trong tay Phó Tư Dịch hoặc là tờ báo đang mở, hoặc là chuyên chú nhìn TV, nghe thấy Tɧẩʍ ɖυng nói, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bà Phó suy nghĩ rất nhiều, nhìn không được trong lòng có chút đắng chát, dù sao cũng là con trai thân sinh, bà tự nhiên lấy con trai làm trọng, con trai nhìn Trầm hoan trong mắt tình ý biến hóa rõ ràng, bà không phải không nhìn thấy.

Cho nên bà Phó cũng không nói cái gì nhiều, bà ngây người hồi lâu, lúc này đứng lên nói với Phó Tư Dịch một tiếng phải đi.

Thấy anh muốn giữ lại, bà Phó liên tục xua tay, “Ba con còn chờ mẹ trở về, mẹ liền không ở nơi này của con ngây người.” Ngừng lại một chút, lại nói, “Ba người nói rảnh thì con liền mang Trầm Hoan trở về ăn cơm.”

Câu cuối cùng có ý nghĩa gì, Trầm Hoan và Phó Tư Dịch đều hiểu rõ.

Phó Tư Dịch cười, nghiêm túc nói với bà, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”