Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 35

Cô muốn biết, bộ dáng khi Phó Tư Dịch nấu cơm, trong lòng đều cảm thấy ngứa ngáy tò mò.

Ánh đèn phòng bếp sáng ngời, cô thấy rõ trang phục trên thân người đàn ông. Bên hông Phó Tư Dịch buộc tạp dề màu xanh nước biển, còn điểm lấm tấm

màu trắng.

Có chút buồn cười.

Trầm Hoan đi vào đứng sau lưng hắn, làm một người khách hảo tâm thanh âm nhè nhẹ hỏi, “ Có gì muốn em hỗ trợ không?”

Hắn sớm đã nghe được tiếng bước chân của cô, nên cũng không cảm thấy đột

ngột, chỉ quay đầu cười với cô, “Không có gì, em quay lại phòng khách

xem TV đi, đây toàn khói dầu, sẽ ám lên người.”

Cô “Dạ” một tiếng, lại đứng không nhúc nhích.

Hắn lại cười một cái, xoay người tiếp tục động tác trong tay.

Cầm trái cà chua đặt trên thớt, lưỡi dao sắc bén hạ xuống, cắt cà chua

thành hai nửa, chất lỏng màu đỏ chảy ra. Trên ngón tay thon dài của Phó

Tư Dịch cũng dính chút màu đỏ, hắn lại đem cà chua cắt thành lát mỏng.

Bỗng nhiên, Phó Tư Dịch ngừng động tác, xoay người nhìn cô.

Trầm Hoan nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Phó Tư Dịch không tiếng động lắc đầu, lại tiếp tục.

Kỳ thật, hắn muốn hỏi cô có thể ra phòng khách ngồi.

Cô lẳng lặng nhìn hắn xắt rau như vậy, hắn sẽ thật khẩn trương.

Hắn không thể nào hiểu vì cái gì mà mình lại khẩn trương? Chỉ là, chỉ cần

tưởng tượng đễn cô ở bên cạnh, hắn làm cơm cho cô, Phó Tư Dịch liền

không khống chế được nội tâm nóng bỏng.

“Biết nấu cơm không?” Hắn lấy chiếc đĩa sạch, đem cà chua xắt xong chuyển sang đĩa, thanh âm ôn nhu hỏi.

“.....Biết một chút.” Nấu cơm thì cô vẫn có thể.

Còn mặt khác thì.....

Phó Tư Dịch nhìn qua, Trầm Hoan mấp máy môi, khô khan mà nói, “ Cũng không tính là quá tốt, nhưng về sau em sẽ học.”

“Không quan hệ.”

Ý này Trầm Hoan thấy khó hiểu.

“Không cần thiết phải học, về sau anh sẽ phụ trách nấu cơm. Cái gì em cũng

không cần học.” Phó Tư Dịch nhìn cô, nghiêm túc bảo đảm.

Hắn nói như vậy, giống như cùng cô xác định cả đời.

Cô cúi đầu, mặt đỏ càng lợi hại.

Lại ngẩn ngơ một chút, cũng không biết hắn sẽ nói gì làm người mặt đỏ tim đập, Trầm Hoan hậm hực đi ra ngoài.

Phó Tư Dịch khóe miệng khẽ giơ lên cười, lắc đầu, tiếp tục xắt rau.

**

Cơm nước xong, Phó Tư dịch dẫn nàng đến phòng ngủ, Trầm Hoan nhìn ra được, đây là phòng ngủ của hắn.

Điều khiển điều hòa ở đây, nếu mở thì ở đây có một chiếc chăn mỏng. Có cần gì kêu anh một tiếng là được.”

Trầm Hoan gật đầu, cuối cùng hỏi hắn, “Vậy anh ngủ chỗ nào a?”

“Còn có phòng khác có thể dùng.”

Kỳ thật, chung cư này chỉ là nơi ở tạm thời khi ở thành phố M, mà cũng

không có bộ chăn đệm nào khác, hắn chỉ có thể ở phòng khách tạm một đêm.

“À.”

Trầm Hoan tin, Phó Tư Dịch dặn cô đi ngủ sớm, xoay người đi ra ngoài.

Cô không có lập tức lên giường, đi vào phòng ngủ riêng tư của Phó Tư Dịch, đối với Trầm Hoan mà nói, là một thể nghiệm hoàn toàn mới, còn kích

động hơn so với lần đầu cô ra album ở kiếp trước.

Trên bàn một

chồng tạp chí thương nghiệp đặt ngăn nắp, Trầm Hoan liếc liếc mắt một

cái, đều là số mới, còn chưa có dấu hiệu được đọc qua.

Cô tắt

đèn, xoay người trở lại trên giường. Trong bóng tối, ngửi được hương

thơm trên gối đầu, là hương thơm của hắn. Trầm Hoan ngửi một hơi thật

sâu, hai tay ôm gối đầu, trầm trầm mà cười.

Cô rất vui mừng.

Vui mừng không gì sánh kịp.

Sau một giấc ngủ, trước khi đi ngủ Trầm Hoan ăn quá nhiều quẩy mặt, lúc này có chút khát. Bật đèn đầu giường, ánh sáng màu cam tản ra.

Khi ra cửa, cô không quen đường, vô ý đυ.ng ngã thùng rác ở chỗ ngoặt.

Không khỏi mà thấp giọng hô một tiếng.

Một hồi thích ứng được bóng đêm, Trầm Hoan ngồi xổm xuống chuẩn bị dựng

thùng rác lên. Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng vang sột soạt, đôi

mắt Trầm Hoan bỗng nhiên mở to.

Thời điểm sợ hãi, “lạch cạch” một tiếng, đèn phòng khách bật sáng.

Phó Tư Dịch mặc áo ngủ màu đen, phác họa thân hình cao lớn, thấy bộ dáng

của cô, giật mình thật sâu, đã đi tới, “Làm sao vậy? Ngủ không được?”

Trầm Hoan ngây người, “Như thế nào anh lại ở phòng khách?” Cô mới vừa nói xong, liền thoáng nhìn trên sô pha một đoàn quần áo.

Làm như để làm ấm chỗ ngủ.

“Anh ngủ ở chỗ này?”

Phó Tư Dịch xấu hổ mà xoay người, che dấu nói, “Phòng có chút nóng, anh liền ra nằm chỗ này trong chốc lát.”

Trầm Hoan hồ nghi nhìn hắn.

“Như thế nào lại tỉnh? Ngủ không được sao?” Phó Tư Dịch lại đem đề tài chuyển đến bên người cô.

“Em có chút khát.”

“Em chờ một chút, anh đi rót nước cho em.” Vạt áo ngủ của hắn tạo ra một trận gió nhẹ, người đã đi vào phòng bếp.

Khi trở ra, trong tay bưng một chén nước, đưa cho cô, hắn cười đến thật ôn nhu, “Nước ấm.”