Chương 6
Đúng là chán muốn chết. Lâm Phong cảm giác bản thân sắp chết buồn đến nơi rồi. Do đó y bèn xin Gia Cát Chính Ngã cho y ra ngoài tuần tra, còn nhấn mạnh là muốn nhớ lại mọi chuyện trước kia, không để thế thúc lo lắng nữa. Gia Cát Chính Ngã nghe được vậy thì sướиɠ như điên, cuối cùng Vô Tình cũng giác ngộ rồi. Nếu Vô Tình có thể sớm lấy lại kí ức thì Gia Cát Chính Ngã ông sẽ được dễ dàng nhiều, chí ít cũng đỡ tổn thọ vài tuổi vì ám khí của y.“Vậy hôm nay con và Thiết Thủ đi tuần tra nha!” – Họ Gia Cát an bài.
“Không, con muốn đi với Lãnh Huyết!”
“Cũng được! Lãnh Huyết võ công cao nhất trong ba người, nếu có gì xảy ra ta cũng yên tâm hơn” – Họ Gia Cát gật gù, xem ra đầu óc của Vô Tình cũng không phải bị ngu hoá, vẫn kiếm được người mạnh nhất.
Thực ra Lâm Phong chỉ tính toán như sau: Thiết Thủ có Lam cô nương, trong phim mỗi lần cùng y đi làm việc, Lam cô nương chắc chắn sẽ bò đến. Như thế nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì Thiết Thủ phải bảo vệ Lam cô nương trước, còn y tính sau. Còn Truy Mệnh chỉ có bản lĩnh dùng khinh công chạy trối chết chứ cứu người cái khỉ khô gì. Trong số ba người chỉ có Lãnh Huyết là có tính bảo đảm cao nhất.
“Vô Tình công tử đứng lên được rồi kìa” – Người trên đường kinh ngạc nhìn.
“Đó có phải người hồi gì nằm giữa đường cái ngủ không? Hoá ra là Vô Tình công tử của Thần Bộ ti sao?”
“Hoá ra Vô Tình công tử đẹp trai đến vậy nha!”
…
Vô Tình đi đến đâu, đường đó liền tắc cứng. Một đám người đi theo y, ai cũng hoan nghênh y như hệt hồi còn làm Lâm Phong ở thời đại của y. Được nhiều người ủng hộ thế, y bất giác nhếch mép đúng 15 độ, tạo dáng của một người từng đối mặt với vô số Fans mà cười.
“Vô… Vô Tình công tử… đang… cười” – Mọi người đều hoá đá… có đúng hay không thời tiết thay đổi, mau mau về nhà thu dọn quần áo mau! Rồi tất cả mọi người đều bỏ chạy thục mạng. Còn về phần Lâm Phong, y nghĩ thầm chẳng nhẽ dáng cười của y khó coi lắm sao?
“Hặc hặc” – Lãnh Huyết cúi đầu ho khan. Đây là đoạn đường tuần tra khó nhất mà gã từng đi qua. Gã và Truy Mệnh đi tuần tra, có bao giờ có nhiều người đến xem thế đâu. Bây giờ thì đủ loại người đứng xem trên đường.
“Ron, à Lãnh Huyết, ngươi không sao chứ?” – Lâm Phong luôn luôn tràn đầy hảo cảm với Lãnh Huyết.
“Ron?” – Lãnh Huyết chau mày.
“Mứt quả? Ta phải ăn!”
“Bánh hạnh nhân? Ta phải ăn!”
“Bánh nướng? Ta phải ăn!”
“Bánh đường? Ta phải ăn!”
Lãnh Huyết hầu như không thể ngăn cản kịp. Anh chàng ham ăn Lâm Phong tựa như Mimi phóng vọt về phía đám người buôn bán quà vặt, mắt sáng như sao.
Lãnh Huyết thực sự không biết nói gì. Ối dời ơi, kia thực sự là Vô Tình trong lòng gã vẫn nhung nhớ sao? Kết quả là Lãnh Huyết đành móc hết tiền thưởng tháng này của y ra để Vô Tình háu ăn mua quà vặt. Vô Tình đi tuần, miệng nhai mứt quả, trong lòng ôm một đống đồ ăn vặt, để ké cho Lãnh Huyết ôm một đống cũng to không kém. Thấy thế, Vô Tình trên mặt lần thứ hai hiện ra nét cười hạnh phúc.