Niệm Nô Kiều

Chương 40

Chương 40
Sáng sớm hôm sau, Tấn Nhã lấy vài bộ y phục, thu thập hành lí, rời đi Hoàng cung, nơi y từng gọi là “nhà” này......

“Nhã ca ca, có rảnh trở về chơi a!” Thần theo sát phía sau Tấn Nhã nói cáo biệt.

“Ân...... Bệ hạ, Lẫm ca ca hắn......” Mắt Tấn Nhã còn có chút sưng đỏ, y hiểu hiện tại bản thân đã không còn lí do gì để ở lại nơi này.

“Hắn không sao...... Hiện tại có lẽ đang ngủ đi!” Tuyền cũng đến tiễn y, “Đừng nghĩ nhiều nữa, hy vọng sau này ngươi sẽ hạnh phúc!”

Hạnh phúc? Sau này y còn có thể có được hạnh phúc sao? Người sẽ mang cho y hạnh phúc là ai?”Có lẽ...... Ta đi đây......”

“Nhã ca ca lên đường cẩn thận!” Tiểu Tứ nắm lấy tay Tuyền nói.

“Tái kiến!” Nói xong, Tấn Nhã hướng tẩm cung của Hồng Lẫm nhìn lại lần cuối, sau đó không hề quay đầu mà ly khai, bởi vì chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, y sẽ nhịn không được mà muốn lưu lại......

Tấn Nhã đi rồi, thật sự đi rồi......

Kỳ Nghệ, Kiền Hi, năm thứ hai mươi mốt, mùa xuân, Thái tử đột gặp phải kì tật (bệnh lạ), thần trí không rõ, nhường lại ngôi vị cho Nhị hoàng tử Tễ Vũ Thần, trở thành tân Thái tử Kỳ Nghệ!

── Nửa năm sau ──

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Tấn Nghi cầm đèn ***g đi tìm Tấn Nhã.

“Cha? Có chuyện gì?” Tấn Nhã ngồi ở trước bàn cờ, một mình hạ cờ, “Trong tay ngươi là......”

“Đèn ***g! Đêm nay chợ có tế điển, cả nhà chúng ta cùng đi đi!” Từ khi nhi tử trở về vào nửa năm trước, tinh thần vẫn luôn uể oải như thế, bọn họ cũng không muốn hỏi đả xảy ra chuyện gì, sau khi tin tức “Thái tử thoái vị” truyền đến, bọn họ thất khó có thể tin. Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là làm cho Tấn Nhã phấn chấn tinh thần một lần nữa!

Tấn Nhã yên lặng nhìn chiếc đèn ***g kia, “Trước kia...... Ngươi cùng nương cũng đã từng làm đèn ***g tặng cho ta đi?” Đó là kí ức tốt đẹp cuối cùng của y và Tễ Hồng Lẫm.

“Tiểu Nhã......” Bọn họ đã cố hết sức không đề cập tới Tễ Hồng Lẫm, chính là không biết vì sao, Tấn Nhã luôn có thể liên tưởng đến hắn......

Diệu Ngân cũng theo sau mà đến, “Tiểu Nhã, ngươi hối hận sao?”

“Ta......” Y hối hận, đã sớm hối hận!

“Đêm nay ra ngoài đi thôi!” Diệu Ngân ôn nhu thay Tấn Nhã buộc tóc, “Ngươi cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!”

Đúng vậy, cho dù bản thân có tiếp tục không vui, cũng không thể để cha nương bận tâm vì mình a!”Đêm nay, chúng ta đi đi......”

..............................

“Thật nhiều người!” Tấn Nhã có chút choáng váng, y đã không còn quen với những khung cảnh như thế này nữa!

Diệu Ngân cùng Tấn Nghi đi ở hai bên y, tùy thời chú ý tình trạng của Tấn Nhã......

“Tiểu Nhã, nếu không chúng ta đến trà đình (quán trà) bên kia ngồi một chút đi?” Tấn Nghi đề nghị.

Diệu Ngân cũng tán thành, “Hôm nay trời cũng rất nóng, đi qua ngồi một chút đi, Tiểu Nhã!”

“Ân!” Đầu y thật choáng, ngồi một lát có lẽ sẽ tốt hơn.

Bỗng nhiên Tấn Nghi thấy một cái quán nhỏ, “Các ngươi đi trước, ta muốn mua vài thứ! Lập tức sẽ đến chỗ các ngươi!”

Diệu ngân gật gật đầu, “Hảo, Tiểu Nhã, chúng ta đi trước!”

“Nương, ngươi nói, ta có phải rất vô tình không?” Ngồi trong trà đình, Tấn Nhã bỗng nhiên hỏi.

Diệu Ngân hít một ngụm khí lạnh, “Xảy ra chuyện gì? Ngươi vẫn không thể buông được hắn sao?”

Tấn Nhã cam chịu.

“Vậy thuyết minh ngươi cùng hắn vô duyên, cho nên cho dù hắn có vì ngươi trả giá nhiều thế nào, ngươi cũng sẽ không yêu hắn!” Diệu Ngân luận sự.

“Chính là Lẫm ca ca nói ta yêu hắn a!” Tấn Nhã không cam lòng mà phản bác.

“Vậy ngươi cho rằng thế nào?” Diệu Ngân nhìn y một cái.

“Ta......”

Diệu Ngân thâm thúy nói: “Tiểu Nhã, yêu không phải dựa vào người khác nói! Mà là dựa vào chính bản thân mình để lý giải!”

Lúc này, Tấn Nghi đã trở lại! “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, xem ta mua cái gì cho ngươi nè!”

Tấn Nhã nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, chỉ thấy trong tay Tấn Nghi cầm hai đường nhân vừa được nắn xong?!

“Đường nhân......” Tấn Nhã khẽ nói.

“Đúng nha, là thứ trước đây ngươi thích nhất đó, chỉ là lúc trước vị kia của ngươi chỉ cho ngươi một lần ăn một cái...... Nha, hôm nay ta mua hai cái, cho ngươi!” Tấn nghi đem đường nhân nhét vào trong tay Tấn Nhã!

“Tiểu Nhã, tiểu nhã, ngươi suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?”

Hồng Lẫm lắc lắc đường nhân mặc hoàng y bên tay trái, sau đó lại nâng lên đường nhân mặc hồng y bên tay phải, học theo khẩu khí của Tấn Nhã mà đáp lại: “Lẫm ca ca, người ta là nghĩ đến ngươi a!”

“Nga? Nghĩ đến ta làm gì?”

“Đó là...... Đó là...... Ta thực yêu ngươi a!”

“Ha hả...... Ta cũng yêu Tiểu Nhã a!”

“Thật sự?”

“Người nói dối là con chó nhỏ!”

“Thật tốt quá! Tiểu Nhã yêu Lẫm ca ca nhất! Hôn nhẹ!”

“Hảo! Hôn nhẹ...... Ân......”

Nhìn đường nhân trong tay, một màn Hồng Lẫm từng trêu chọc y lại hiện ra trước mắt......

“Tiểu Nhã, ta thực yêu ngươi a! Ngươi yêu ta sao?”

Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Hồng Lẫm, Tấn Nhã đều tưởng rằng mình đã quên! Nhưng hôm nay nhớ lại, hết thảy đều vẫn rất chân thật rõ ràng, cảm giác hạnh phúc đã từng có lại khiến lòng y ẩn ẩn đau! Trong phút bất tri bất giác, đường nhân trong tay đã tan ra, chính nước mắt của Tấn Nhã rơi trên đường nhân đã khiến nó tan chảy.

“Tiểu...... Tiểu Nhã...... Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng khóc a!” Tấn Nghi lo lắng không thôi, nhi tử của hắn chưa từng như vậy.

“Tiểu Nhã?” Diệu Ngân cũng có chút giật mình.

“Ô...... Cha, nương...... Ta sai rồi......” Nước mắt của Tấn Nhã không ngừng rơi xuống, “Ta quên không được hắn...... Lẫm ca ca...... Ta yêu hắn a...... Ta vẫn rất yêu hắn...... Vi sao tới bây giờ ta mới nhận ra chứ?” Tấn Nhã kỳ thật luôn yêu Tễ Hồng Lẫm a!

“Tiểu Nhã......”

“Ân...... Ta biết!” Không biết từ khi nào, xung quanh trà đình này đã không còn khách nhân nào khác, chỉ còn lại một nhà của Tấn Nhã, còn có một người ở cạnh bàn của họ. Thanh âm này chính là xuất phát từ bàn bên kia!

“Di?” Tấn Nhã nghe thấy thanh âm quen thuộc, lau nước mắt hướng nơi đó nhìn lại......

Người kia một tay cầm chén trà, một tay gõ gõ lên mặt bàn, “Tiểu Nhã a! Phản ứng của ngươi so với người bình thường đúng là chậm gấp đôi a!”

Ngữ điệu quen thuộc, biểu tình quen thuộc, tuy rằng mang một khuôn mặt khác, nhưng Tấn Nhã vẫn nhận ra hắn!”Ngươi......” Sao có thể như vậy? Hắn sao lại xuất hiện ở đây? Hắn không phải......

“Ngươi nhất định đang nghĩ ta sao lại ở đây, ta không phải đang mất trí sao? Đúng không?” Người nọ tuy là câu, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.

Tấn Nhã đờ đẫn mà gật đầu, vẫn không thể tin mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

“Tiểu Nhã a, kỳ thật ta không phải cố ý muốn gạt ngươi! Thật sự là bất đắc dĩ...... Ngươi nghe ta giải thích được không?” Hồng Lẫm đúng tiêu chuẩn tiền trảm hậu tấu!

“Ngươi gạt ta?” Tấn Nhã đi qua, bắt lấy cổ áo hắn, “Ngươi lại gạt ta?”

“Nghe ta giải thích a...... Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm cười khuyên bảo, tuy rằng hắn biết việc này nhất định vô ích.

Không nghĩ tới Tấn Nhã bỗng nhiên buông hắn ra, tay đổi thành gắt gao ôm lấy hắn, “Thật tốt quá...... Ngươi không có chuyện gì...... Ác ma...... Nguyên lai là ngươi lừa ta...... Thật sự là quá tốt......”

Diệu Ngân cùng Hồng Lẫm trao đổi ánh mắt, kéo Tấn Nghi rời đi, đem thời gian cùng không gian lưu lại cho bọn nhỏ tự giải quyết!

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm mỹ mãn ôm lấy mỹ nhân trong lòng, “Không quên ba năm chi ước của chúng ta đi? Hiện tại ta thắng nga!”

“Ân, ngươi thắng!” Tấn Nhã chưa bao giờ thẳng thắn như lúc này, “Ta thật sự rất yêu ngươi...... Lẫm ca ca, ta yêu ngươi a!”

“Ha hả......” Hồng Lẫm cười như tiểu miêu trộm được đồ vật, “Tiểu Nhã a! Ta cũng rất yêu ngươi a! Bằng không cũng sẽ không dùng chiêu lừa gạt này!”

“Đúng rồi!” Tấn Nhã chế trụ tâm tình kích động, “Ngươi vì sao lại gạt ta?” Y rất muốn biết nguyên do mọi chuyện.

“Là vì khiến cho kế hoạch của Kì Viêm ngâm nước nóng...... Còn để ngươi hiểu được tình cảm ngươi đối với ta a!” Hồng Lẫm yêu thương xoa xoa cái mũi nhỏ của Tấn Nhã.

“Sao lại nói vậy?” Y không hiểu vì sao giả ngốc lại có thể khiến giấc mộng của Kì Viêm tan biến!

“Ngươi nghĩ thử a...... Kì Viêm muốn ta cứu ngươi rồi thoái vị, hoặc là cùng Thao Liễm khai chiến, bởi vì hắn biết ta sẽ không bỏ rơi ngươi! Vì vậy ta cũng tiên hạ thủ vi cường, để ba ba nói cho Kì Viêm rằng trước đó ta gặp phải kì tật nên đã thoái vị, như vậy Kì Viêm cũng không thể làm gì được nữa, dù sao ta quả thật đã không còn là Thái tử!”

Tấn Nhã bỗng nhiên hiểu được, nói tiếp: “Mà ngươi giả ngốc, chỉ cần qua một, hai năm là có thể nói kì tật đã được trị khỏi! Có thể một lần nữa đăng vị...... Nhưng cũng lấy lí do này khiến chúng ta tách ra, để cho ta hiểu được tình cảm của mình đối với ngươi?”

“Trúng toàn bộ!” Hồng Lẫm vỗ tay, “Thuận tiện nói một chút, để ngươi rời đi là do ta bảo phụ thân nói đó...... Ngươi cũng không nên hiểu lầm phụ thân a!”

“......” Y ngay từ đầu đã bị gài bẫy? Vậy y rơi nước mắt......”Ngươi còn có chuyện gì gạt ta?”

Hồng Lẫm không chú ý tới biểu tình của Tấn Nhã, thành thật trả lời: “Ân...... Kỳ thật nửa năm nay ta đều trụ ở nhà ngươi, dịch dung thành gia đinh, bất quá ngươi hình như chưa từng chú ý......”

“Còn có gì nữa?” Tấn Nhã nắm chặt tay thành quyền.

“Còn có a...... A, đúng rồi, cha nương ngươi cũng giúp quá vội...... Kỳ thật a, phản ứng của ngươi thật sự rất chậm, nếu ngươi sớm nói ‘yêu ta’, phỏng chừng chúng ta đã sớm có thể ờ bên nhau......” Hồng Lẫm cười mà nói.

“Tễ Hồng Lẫm!!!!” Hai tay Tấn Nhã đặt trên cổ Hồng Lẫm, “Ta nhất định phải bóp chết ngươi!!!”

“Oa......”

....................................

“Ha hả ha hả......” Lão thuyền gia chống thuyền cạnh bờ, “Vào mùa thu Kiền Hi năm thứ hai mươi ba, kì tật của Thái tử điện hạ nhờ Thái tử phi tìm được đại phu đến trị khỏi! Từ nay về sau hai người bọn họ có thể nói là tốt đẹp mỹ mạn, đoạn cố sự truyền kỳ này cũng được dân chúng truyền vi giai thoại a! Hảo, chúng ta đến nga!”

“Oa...... Thật khiến kẻ khác hâm mộ a!” Hai mắt của Tinh nhi tỏa sáng, “Phụ thân, ngươi nói có phải hay không?”

“Phải, phải, phải!” Thiếu niên đã lên bờ, “Tiểu tổ tông của ta, chuyện xưa đã nghe xong! Chúng ta có thể đi rồi chứ?”

“Ân!” Tinh nhi triển khai song chưởng, “Phụ thân, đi không được! Phải ôm một cái!”

“Tinh nhi......” Thiếu niên bất đắc dĩ mà cười, nhận mệnh ôm lấy tiểu oa nhi, “Tốt lắm, chúng ta trở về!”

“Lão gia gia, tái kiến!” Tinh nhi rất có lễ phép mà huy phất tay.

“Ha hả...... Tái kiến!” Lão thuyền gia cũng trả lời.

“Phụ thân...... Chúng ta có phải đi nhầm hay không?” Tinh nhi đứng ở cửa Hoàng cung, ngưỡng đầu hỏi.

Thiếu niên từ ái sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, “Đúng nơi rồi, Tinh nhi chớ sợ!”

“Dừng lại, người tới là ai? Dám tự tiện xâm nhập cấm địa Hoàng cung?” Thị vệ ở cửa ngăn bọn họ lại.

Lúc thiếu niên định tự giới thiệu, bỗng nhiên từ trong cung chạy ra một con hắc lang, hướng thị vệ rống giận: “Ngao ngao......”

“Tiểu Bạch Thỏ, không cần như vậy! Lại đây!” Thiếu niên lớn tiếng ngăn cản.

“Ngao ngô......” Tiểu Bạch Thỏ hướng thiếu niên bên kia vô cùng thân thiết mà chạy tới.

“Bé ngoan......” Thiếu niên vuốt vuốt lông nó, rồi mới đối thị vệ kia nói, “Thỉnh đi bẩm báo, Tễ Tường Phong đã trở lại!”