Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 141: Bánh Bao Nhỏ làm nũng nhận cha nuôi

Cơ Thần Tinh mở to đôi mắt ngập nước, chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt. Sự tình giống như có chút không ổn, trước mắt vài người này rõ ràng lợi hại hơn mình. Nhưng mà, vài vị thúc thúc bộ dạng xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ không bắt nạt một đứa nhỏ đáng yêu như hắn?

Thật giận bản thân bị thúc thúc râu xồm phía sau điểm á huyệt, không thể dùng cái miệng khôn khéo của mình nói chút lời êm tai. Hiện tại chẳng khác nào một con búp bê vải, mặc cho những người này dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn.

Cơ Thần Tinh vội vàng vung tay, cẳng chân cũng đá ra hai lần, biểu hiện ra bản thân sinh long hoạt hổ. Truyện được đăng tại

“Này... Trên thuyền của Bạch Ly làm sao có thể có đứa nhỏ như vậy?” Diệp Tùy Trang kinh ngạc hỏi.

“Kim sư phụ, có phải ngươi điểm huyệt đạo của tiểu oa nhi phải không?” Lê Tử Ngọc quan sát một lúc, lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kim sư phụ liếc mắt một cái.

Kim sư phụ nghẹn lời, “ Nếu... Nếu không điểm hắn á huyệt của hắn, tiểu gia hỏa này kêu ra tiếng làm người khác chạy tới làm sao bây giờ?” Hắn nhưng là trộm, có người nhìn đến bản thân, còn không cho bản thân điểm á huyệt? Lê công tử khi nào thì không thông tình đạt lý như vậy rồi.

Lê Tử Ngọc không muốn nghe hắn giải thích, kéo Bánh Bao Nhỏ từ trong tay đại hán râu xồm ra.

Gần như lúc hắn vừa tiếp Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ lập tức giơ tay ôm lấy hắn, hai cái chân nhỏ cũng quặp chặt người hắn, động tác vô cùng thân thiết làm Lê Tử Ngọc cả người cứng đờ.

Một cục thịt thật mềm!

Gương mặt nhỏ nhắn tròn vo thật khiến người thích, đặc biệt cặp mắt tối đen như mực kia, thật sự làm người ta chỉ muốn cưng chiều. Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn này thấy thế nào có chút nhìn quen mắt?

Không có nghĩ nhiều, Lê Tử Ngọc hai ngón tay duỗi ra, lập tức giải huyệt đạo cho Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ được giải huyệt đạo cũng không có méo miệng nỉ non giống như trong tưởng tượng của bọn hắn, ngược lại tò mò xem xét Lê Tử Ngọc đang ôm hắn, mặt mày cong lên, ngọt ngaò nói: “Chào thúc thúc.”

Lê Tử Ngọc hoàn toàn không có sức chống cự, kém chút liền lên tiếng trả lời rồi. Tưởng đến tình hình hiện tại, miệng vừa mới mở ra lại lập tức đóng lại, lập tức quay mặt đi, không nhìn tới gương mặt khả ái của Bánh Bao Nhỏ.

“Lưu công tử, đứa trẻ này vẫn là giao cho ngài xử trí đi.” Lê Tử Ngọc nhẫn tâm đem Bánh Bao Nhỏ để xuống đất, không có cục thịt mềm trong ngực, trong lòng thất lạc.

Ánh mắt của Cơ Thần Tinh dừng ở trên người vị thúc thúc ăn mặc tốt nhất trong đó, nhãn tình sáng lên, nhìn giày đen của mình, chạy vội tới chỗ Văn Nhân Lưu.

Kim sư phụ trong đầu cảnh báo vừa vang, đang muốn một chưởng chụp đi qua, lại bị một cái liếc mắt ngăn cản của Văn Nhân Lưu nên đành thu hồi lòng bàn tay.

Văn Nhân Lưu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia, nhìn hắn kết quả muốn làm gì. Ai dự đoán được Bánh Bao Nhỏ chạy thẳng về phía hắn, rồi sau đó ôm hai chân hắn, ngửa đầu xem xét hắn, chớp hai mắt sáng rực như sao, miệng nhỏ vừa vén, kêu ra một tiếng làm ba người kém chút té ngã.

“ Cha nuôi ~” Bánh Bao Nhỏ dùng thanh âm non nớt kêu lên, rồi sau tứ chi cùng sử dụng để trèo lên người Văn Nhân Lưu. Nề hà thế nào cũng đều không thể lên được.Truyện được đăng tại.

Văn Nhân Lưu nhất thời sửng sốt, ánh mắt của Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang nhìn về phía Văn Nhân Lưu cũng trở nên vi diệu.

“Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, ngươi vừa rồi bảo ta cái gì, lại kêu một lần nữa xem!” Văn Nhân Lưu cao giọng cười ha hả, xoay người đem tiểu gia hỏa đang cố gắng leo lên người ôm đến trong lòng bản thân.

Ừm... Xúc cảm không sai, lại mập lại mềm, khó trách vừa rồi Tử Ngọc ôm tiểu gia hỏa này đều luyến tiếc buông tay rồi.

“ Cha nuôi!” Cơ Thần Tinh lại giòn tan kêu một lần, hai cánh tay nhỏ liền thuận thế ôm cổ Văn Nhân Lưu, ngay sau đó dán mặt béo phì tới gần hôn bẹp một cái.

“Ha ha ha... Thật sự là đáng yêu, không nghĩ tới ta Văn Nhân Lưu còn chưa thành gia còn có nhi tử.” Văn Nhân Lưu cười to không ngừng, tâm tình vô cùng tốt.

“Này... Lưu công tử, tuy rằng đứa trẻ này lớn lên đáng yêu, nhưng là lai lịch không rõ, mà vẫn là Kim sư phụ mang từ thuyền của Bạch Ly tới.” Lê Tử Ngọc lập tức tỉnh táo nhắc nhở.

Cơ Thần Tinh lập tức bĩu môi xem Lê Tử Ngọc, “Vậy các ngươi đưa ta trở về, ta sẽ không nói gặp qua thúc thúc râu quai nón.”

Văn Nhân Lưu cười xem tiểu nhân, đang nhìn đến phía sau lưng hắn có gói đồ nhỏ, ý cười càng sâu, “Tiểu gia hỏa, ngươi cùng họ Bạch kia có quan hệ như thế nào, làm sao có thể tránh ở trên thuyền của hắn?”

“Hừ hừ, ta mới không phải tiểu gia hỏa đâu, ta gọi Tiểu Tinh Tinh.” Cơ Thần Tinh bất mãn cường điệu nói.

“Ha ha, được rồi, Tiểu Tinh Tinh, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại trốn trên thuyền của Bạch Ly?” Văn Nhân Lưu cười hỏi.

Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang trơ mắt xem công tử tao nhã cao quý hóa thân thành thúc thúc lừa gạt tiểu hài tử, trong lòng vừa sợ lại hiếu kỳ. Đã thích tiểu hài tử như vậy, vì sao không nhanh chóng kết hôn, ngược lại vì tránh né hoàng thượng chỉ hôn mà cố ý ra ngoài du ngoạn.

Hai tròng mắt đen như mực của Cơ Thần Tinh chuyển một vòng, bĩu môi giải thích nói: “ Cha nuôi chẳng lẽ không có nhìn đến gói đồ của Tinh Tinh sao, Tinh Tinh trốn nhà đi đấy. Ta thừa dịp người trên thuyền không chú ý, trốn vào đi.”

“Ha ha, thật sự là một tiểu gia hỏa thông minh. Vậy ngươi vì sao bảo ta cha nuôi. Cha mẹ ngươi đâu?”

Cơ Thần Tinh vừa nghe đến này, nhất thời lộ ra biểu cảm tủi thân, khụt khịt cái mũi nói: “Phụ thân không thích ta, hắn muốn nương sinh cho ta một muội muội, ta là một tiểu hài tử cha không đau nương không thương, hu hu...”

Rớt vài giọt nước mắt xong, Cơ Thần Tinh liền không có lại khóc nữa. Bởi vì lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, đứa nhỏ khóc nhiều luôn luôn không làm cho người thích, mà như bây giờ bộ dáng khóe mắt ngấn nước dễ dàng lừa người lớn nhất.

“Còn có, ta gọi ngài là cha nuôi, là vì ta cảm thấy ngài bộ dạng xinh xắn, cha ta cha tuy rằng cũng tốt xem, nhưng là người ta nhìn chán rồi.” Lúc Cơ Thần Tinh khen đối phương, đồng thời cũng không quên làm thấp đi cha mình, ai kêu hắn hay mắng hắn, còn tranh mẫu thân với hắn nữa!

Văn Nhân Lưu nghe xong có chút dở khóc dở cười, tiểu hài tử quả nhiên chính là tiểu hài tử. Chỉ vì việc nhỏ thế này liền rời nhà trốn đi, lại bởi vì bản thân bộ dạng xinh xắn nên kêu bản thân cha nuôi, ha ha, thật làm cho người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu.

“Cha nuôi không thích Tiểu Tinh Tinh sao?” Cơ Thần Tinh chu miệng hỏi, gương mặt Bánh Bao Nhỏ chôn ở trên cổ Văn Nhân Lưu, một bộ dáng ủy khuất cực kỳ.

Văn Nhân Lưu cười nói: “Ai nói cha nuôi không thích ngươi. Nhưng là ngươi không thể luôn luôn không trở về nhà đi, cha nuôi đưa ngươi trở về?”

Cơ Thần Tinh vội vàng lắc đầu, thịt non trên mặt đều đung đưa theo, cau cái mũi, tội nghiệp nói, “Ta mới không cần nhanh như vậy trở về, cha nuôi, không bằng ngươi mang theo Tinh Tinh du sơn ngoạn thủy đi thôi. Dù sao ta là một đứa nhỏ cha không đau nương không thương.”

Lúc nói lời này, một đôi mắt sáng đáng sợ, chỗ nào giống đứa nhỏ không được cha mẹ yêu thương.

Văn Nhân Lưu cười chợt nhíu mày, “Ngươi tiểu gia hỏa này, không biết ta là người như thế nào liền dám bảo ta cha nuôi, còn muốn ta mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngươi sẽ không sợ ta bán ngươi?”

“Cha nuôi bộ dạng tốt như vậy, nhất định không là người xấu!” Bánh Bao Nhỏ nói được nghĩa chính ngôn từ.

“Ha ha, được, ta liền nhận thức nhi tử ngươi. Tinh Tinh, nhìn con còn nhỏ như vậy, năm nay mấy tuổi rồi, đại danh là gì?”

Bánh Bao Nhỏ cười nhắm tịt hai mắt, “Ta nhũ danh kêu Tiểu Tinh Tinh, tên đầy đủ không biết. Năm nay mau ba tuổi rồi! Khanh khách... Cha nuôi thật tốt, về sau Tinh Tinh liền đi theo ngươi một bước lên trời!”

“Xì - -” bên cạnh Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang nghe vậy phun cười ra tiếng.

“Mới ba tuổi liền thông minh như vậy, về sau còn không biết thế nào nữa?” Lê Tử Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, ngocthuybachdang thật sự là một đứa nhỏ khiến người khác muốn yêu thương, cũng không biết là cha mẹ nào sinh. Còn có, cha mẹ này cũng quá không biết đủ, có đứa con trai đáng yêu như vậy mà còn ghét bỏ.

Lê Tử Ngọc không biết là, thực tế Cơ Thần Tinh cũng mới hai tuổi rưỡi mà thôi, là một đứa nhỏ giờ này nói chưa sõi và vẫn cần người trông giữ.

Cơ Thần Tinh thường thường toát ra vài câu tiểu hài tử hay nói, làm cho mấy người trên thuyền cười ha ha. Văn Nhân Lưu xem như chính thức nhận thức con nuôi.

Văn Nhân Lưu chuẩn bị cho Bánh Bao Nhỏ một chiếc bát bằng vàng và một đôi đũa làm bằng mỹ ngọc, Bánh Bao Nhỏ nhìn xem mắt sáng hơn sao. Mặt khác, Văn Nhân Lưu còn mệnh hai vị tú nương trên thuyền chế tạo gấp ra vài bộ quần áo và giầy tốt nhất. Trong đó có chiếc áo choàng giống y như chiếc mà Văn Nhân Lưu mặc trên người, chẳng qua biến thành bản thu nhỏ, ngay cả trên tay áo cũng thêu hình mây, thợ may cực kỳ tinh xảo.

Hai người mặc quần áo giống nhau đứng chung một chỗ, rất giống một đôi phụ tử tương thân tương ái, Lê Tử Ngọc và Diệp Tùy Trang nhìn xem không ngừng hâm mộ.

Nhìn đến Bánh Bao Nhỏ thích mấy thứ lóng lánh gì đó, bọn họ liền đem vàng mang theo người ném cho Bánh Bao Nhỏ chơi, Bánh Bao Nhỏ cao hứng cười khanh khách, toàn bộ thu vào trong gói đồ nhỏ của bản thân.

Đến buổi tối lúc đi ngủ, mấy người vốn chuẩn bị cho Bánh Bao nhỏ một mình một gian phòng, ai biết Bánh Bao Nhỏ dính chặt Văn Nhân Lưu, ngay cả ngủ cũng không chịu rời.

Nội tâm của Bánh Bao Nhỏ: Hừ hừ, đương nhiên không thể rời khỏi cha nuôi, hắn là áo cơm cha mẹ của ta.

Lê Tử Ngọc xem Bánh Bao Nhỏ y hệt con bạch tuộc quấn trên người Văn Nhân Lưu, bất đắc dĩ cảnh cáo nói: “Tinh Tinh, nhanh chóng xuống dưới, Lê thúc thúc mang ngươi đi sang phòng bên cạnh ngủ, còn sẽ có vàng.”

Lê Tử Ngọc bắt đầu vô sỉ dụ dỗ tiểu hài tử.

Văn Nhân Lưu cười thầm, cũng muốn nhìn một chút phản ứng của Bánh Bao Nhỏ. Tiểu gia hỏa này thích nhất ánh vàng rực rỡ sáng lấp lánh gì đó, hắn thực muốn nhìn, bản thân có so được với những vật chết đó hay không.

Cơ Thần Tinh nghe vậy, hai mắt to ngập nước quả nhiên sáng ngời, lập tức có chút do dự nhìn về phía Lê Tử Ngọc, rồi sau lại xoay đầu xem cha nuôi, qua lại nhìn hai lần sau, Cơ Thần Tinh hung hăng cắn răng một cái, vội đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên cổ Văn Nhân Lưu, hừ nói: “Cái gì đều không quan trọng bằng cha nuôi! Ta muốn ngủ cùng cha nuôi!”

Văn Nhân Lưu thấp cười ra tiếng, “Tử Ngọc ngươi cũng thấy đấy, Tinh Tinh rất thích ta, ngươi liền từ hắn đi.”

“Lưu công tử, ngươi thật muốn ngủ cùng giường với tiểu gia hỏa này?” Lê Tử Ngọc hơi có chút ngoài ý muố[email protected]

“Ừ, thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Lê Tử Ngọc nhíu mày nhìn Bánh Bao Nhỏ liếc mắt một cái, rồi sau lui đi ra ngoài.

Thực khiến người ta phải để ý, thái tử vậy mà lại đối với một đứa con nít như vậy để bụng.

Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Cơ Thần Tinh vội vàng xoay thân mình, dùng thanh âm trong vắt nói: “Cha nuôi, ta muốn xuống dưới.”

Văn Nhân Lưu đem Bánh Bao Nhỏ đặt trên đất, Bánh Bao Nhỏ lập tức lôi từ dưới gầm bàn ra một gói đồ nhỏ, rồi sau móc từ trong lòng ra mấy nén vàng nhét vào, vui sướиɠ cười khanh khách vài tiếng. Đợi đến đắc ý đủ, lại nhổm mông lên nhét gói đồ lại xuống dưới gầm bàn.

“Phụt, ta nói Tiểu Tinh Tinh, sao con lại thích vàng như vậy? Về sau cha nuôi hồi phủ, đưa hẳn cho con một rương vàng nhé?” Văn Nhân Lưu ôm ngực xem tiểu nhân bận rộn.

Cơ Thần Tinh làm xong xuôi chuyện của chính mình, lập tức lại bắt đầu bò lên người Văn Nhân Lưu, cuối cùng vẫn là Văn Nhân Lưu duỗi tay ra, đem tiểu nhân ôm vào trong lòng.

“Hừ hừ, mẹ ta kể, người trong giang hồ, sao có thể không có tiền. Trên đời này tiền không đơn thuần là chìa khóa vạn năng, nhưng là nếu có tiền là tuyệt đối không thể tích.” Lúc nói lời này đầu giương lên, ngón tay nhỏ bé đáng yêu cũng hươ vài cái trong không trung, giống như đang học bộ dáng của một người nào đấy khi nói lời này.

Khóe miệng của Văn Nhân Lưu lại cười càng sâu, “ Nương con thật sự là một nữ nhân thật đáng yêu. Nhưng mà, thật sự là đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?” Cơ Thần Tinh tò mò nghiêng đầu qua nhìn hắn.

Văn Nhân Lưu ngoéo một cái lên chiếc mũi nhỏ của hắn, ánh mắt trong nháy mắt đó trở nên sâu thẳm không hiểu, hắn cười cười, nói: “Đáng tiếc không có sớm gặp được nương con. Không chừng con sẽ là con ruột của ta không chừng.”

Cơ Thần Tinh lập tức bĩu môi, dùng bàn tay đầy thịt vỗ vỗ bả vai cha nuôi đầy an ủi, “Sớm gặp được mẹ ta cũng vô dụng, y theo tính cách vô sỉ bá đạo của phụ thân, nhất định sẽ dùng hoa ngôn xảo ngữ đem mẫu thân lừa gạt đi, cha nuôi ngươi không phải là đối thủ của cha ta. Mẹ ta kể, cha ta là người vô sỉ nhất trên đời này, nhưng cũng là người đáng giá yêu nhất.”

Văn Nhân Lưu trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười hỏi: “ Câu cuối cùng cũng là nương con nói?”

Cơ Thần Tinh nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười nói: “Không phải, là bản thân ta tổng kết ra tới.”

“Hả? khà khà ha... Con thật sự là đứa trẻ thông minh.”

“Này đương nhiên, bởi vì nương ta cũng rất thông minh, cho nên ta càng thông minh.” Bánh Bao Nhỏ đắc ý chống nạnh.

Văn Nhân Lưu mỉm cười, không có hỏi lại.

Đợi đến lúc hai người lên giường, Bánh Bao Nhỏ lập tức chui vào trong lòng Văn Nhân Lưu, hai mắt tối đen nhìn thẳng hắn, “Cha nuôi, ta muốn nghe chuyện xưa.”

“... Chuyện xưa, được rồi, đợi ta nhớ lại đã. Có, từ trước có một quan tham ức hϊếp dân chúng...”

“Cha nuôi, ngài kể chuyện xưa không hề dễ nghe, so với mẫu thân kém xa.” Bánh Bao Nhỏ có chút thất vọng.

“Hả? Vậy nương con hay kể những chuyện gì, con kể lại cho cha nuôi được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Bánh Bao Nhỏ hắng giọng một cái, rồi sau đó vui vẻ kể lại chuyện người nông dân và con rắn. Rắn bị đông cứng, người nông dân tốt bụng cứu nó, thậm chí dùng nhiệt độ cơ thể đến ủ ấm cho nó, nhưng là sau khi con rắn tỉnh lại liền lập tức quay sang cắn người nông dân.

Văn Nhân Lưu nghe được có hưng trí, cười nhẹ hỏi, “ Vậy Tinh nhi sau khi nghe xong con học được cái gì?”

Bánh Bao Nhỏ lập tức đắc ý hừ hừ nói: “Tuy rằng mẫu thân nói, chuyện xưa này nói cho chúng ta biết phải biết được cách phân biệt tốt xấu, nhưng ta cảm thấy người nông dân là tên đần độn, còn con rắn lại rất thông minh. Nó hiểu được lừa gạt cùng lợi dụng nhân tâm để đạt tới mục đích của chính mình, con rắn mới là đáng giá học tập!”

Văn Nhân Lưu nghe được ngẩn ra, lập tức cười ra tiếng, ôm Bánh Bao Nhỏ bóp nhẹ vài lần, cao hứng nói: “Tinh nhi, cha nuôi thật sự là càng ngày càng thích con, không bằng con đá cha con, tới nhà cha nuôi ở nhé?”

Cơ Thần Tinh nghiêm cẩn chống cằm nghĩ nghĩ, có chút rối rắm mà nói: “Ta cũng thật thích cha nuôi, nhưng là ta đi tới nhà cha nuôi, rồi nương ta làm sao bây giờ?”

“Ừm... Không bằng rủ cả nương con đến ở.” Văn Nhân Lưu thuận miệng nói.

“Này chắc chắn không được!” Bánh Bao Nhỏ cực kỳ khẳng định.

“Hả? Vì sao?”

“Bởi vì nương ta trốn không thoát lòng bàn tay của phụ thân... Còn có...” Một câu nói chưa xong, Bánh Bao Nhỏ đã lăn ra ngủ.

Ánh mắt của Văn Nhân Lưu luôn luôn dừng ở trên gương mặt nhỏ nhắn của Cơ Thần Tinh, hồi lâu sau bỗng nhiên cười, giống như lạc vào ảo giác thì thầm một câu, “Bộ dạng thật đúng giống người nọ...”



Thủy Y Họa chỉ huy ba chiếc thuyền một đường hướng đông, luôn luôn chạy đến bến tàu của huyện Lệ. Cũng may huyện Lệ cách hoàng thành của Đông Diệu khá xa, nên có nhiều thời gian để chuẩn bị. Càng làm cho người ta cao hứng chính là,hồ Lân Ba thế nhưng lại thông với cửa biển!

Trên một đường này cũng gặp rất nhiều quan binh chặn đường, nhưng vừa nghe Thủy Y Họa nói là thương nhân buôn lương thảo, lúc kiểm tra khoang thuyền cũng nhìn đến những bao tải đựng gạo, cho nên không có gây khó dễ.

Hiện thời Đông Diệu chiến sự căng thẳng, đúng là lúc cần lương thảo, cho nên Đương Kim Thánh Thượng sớm đã hạ lệnh. Nếu là thương nhân đến Đông Diệu mua bán gạo lương đều sẽ được ưu tiên, mà cũng có rất nhiều thương nhân của Đông Diệu đi tới Lam Đằng mua gạo lương với giá cao. Thủy Y Họa lấy danh nghĩa thương nhân của Lam Đằng nên dọc theo đường đi quả nhiên là xuôi gió xuôi nước.

Ba chiếc thương thuyền đứng ở bến tàu, Thủy Y Họa dùng không ít bạc cho binh lính trông giữ bến tàu, làm cho bọn họ trông giữ. Đám binh lình không duyên cớ được nhiều bạc như thế, cho đi lại là gạo lương, trong lòng miễn bàn nhiều vừa lòng.

Vào huyện Lệ, mọi người lập tức không dấu vết chia làm hai tốp, một tốp đẩy xe đi mua bán gạo lương cùng vải dệt làm bình phong. Một đám người khác lại âm thầm mua vài con thuyền hoa, chờ mấy ngày sau du hồ.

Mà tới ngày đi du hồ, ba chiếc thuyền hoa mãi cho đến trời tối cũng không có rời đi, xem như vậy, chủ nhân thuyền hoa hẳn là muốn ở lại hồ Lân Ba qua đêm. Loại chuyện này trước kia chẳng phải không có, cho nên dân địa phương cũng không có nghi ngờ.

Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, trong ba chiếc thuyền hoa lặng yên đi ra mấy chục thủy thủ, vụиɠ ŧяộʍ lặn xuống đáy hồ Lân Ba. Chỉ trong một lát, người thủy thủ thứ nhất đã ngoi lên mặt nước, trên tay còn cầm một cái bình. Theo sau,các thủy thủ khác cũng liên tiếp nổi trên mặt nước, không có người nào mà trên tay không có ôm bình. Nếu không phải do bọn họ thành thạo kỹ năng bơi, mang theo bình rượu nặng như vậy chắc chắn cần tiêu phí rất nhiều tinh lực.

Hết thảy tiến hành lặng yên không một tiếng động. Bọn thủy thủ mò hơn nửa đêm, mới trên cơ bản vét xong những bình rượu chôn ở đáy hồ.

Ngày kế lúc trời hửng sáng, ba chiếc thuyền hoa liền đi theo một hướng khác ra cửa biển, đợi đến lúc có người đi qua bên hồ, nơi đó sớm không có bóng dáng của thuyền hoa.

Cùng lúc đó, Thủy Y Họa đã mang theo một nhóm người khác trở về thuyền của mình, trong những người này phần lớn là một ít người làm công nhật thuê tại đây, bù lại cho nhóm thủy thủ không có ở trên thuyền. Bởi vì nhân số tương xứng, cho nên không có khiến cho binh lính trông giữ hoài nghi.

Ba chiếc thuyền đứng ở cửa hồ Lân Ba đợi, chờ thuyền hoa xuất hiện, lập tức bắt đầu giao tiếp. Thủy Y Họa cẩn thận tuyển mấy chục người trong nhóm Vũ Sát Vệ thông thạo kỹ năng bơi nhanh chóng chuyển bình rượu đến trên thuyền, mà những người làm công nhật mới thuê lại sang thuyền hoa, quay trở về hồ Lân Ba.

Hết thảy tiến hành không chê vào đâu được.

Đợi đến ba chiếc thuyền ra khỏi biên cảnh nước Đông Diệu, Thủy Y Họa khẩn cấp đập vỡ một cái bình rượu, xem đến bên trong tràn đầy vàng thỏi, nhịn không được cười ha hả.

Cả ba con thuyền tràn đầy bình rượu, số vàng cộng lại đủ để dọa chết người, khà khà!