Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 29: Thuộc hạ cái gì cũng chưa nhìn thấy

Thủy Y Họa vỗ vỗ tay, vừa lòng xem kiệt tác của bản thân , nhướng mày hướng về phía hắn cười, "Ta xem ngươi cả người đầy mùi hôi, hôm nay ở chỗ này hong đi."

Một đôi mắt ẩn ẩn dưới mặt nạ của nam tử yêu nghiệt nhìn chằm chằm nàng, "Mỹ nhân, như vậy sẽ làm thương tổn hình tượng , vẫn là cho ta khoác lên cái áo khoác đi."

Dán dưới tàng cây, thân thể lạnh lẽo run rẩy nhẹ nhàng dao động , trong lời nói mang theo một loại khẩu khí giống như thương lượng

Thủy Y Họa khóe miệng nhẹ nhàng cong lên , híp mắt, miễn cưỡng phun ra hai chữ, "Muộn, rồi."

Tiếng nói vừa dứt, liếc nhìn vài chữ cái to đen kia , không có tí ti ý tứ muốn ở lại , sạch sẽ lưu loát xoay người rời đi, thân thể tinh tế giống như mỹ ngọc kia thẳng rơi xuống đất , trên bụng còn ghi mấy chữ "Ta là rùa đen rút đầu ", làm như sợ người khác nhận không ra .

Đợi đến người đi xa , nam nhân vừa bị treo trên cây kia mới buồn cười ra tiếng, khàn đến tột cùng.

Loạt xoạt hai tiếng, dây thừng buộc trên cổ tay bỗng nhiên tự động đứt ra, rồi sau đó cánh tay để trần của nam nhân giống như một mảnh lá rụng , nhẹ bổng dừng ở trên đất, vững vàng đứng lại.

Hai tay để sau lưng, trên người khí khinh người lộ hết, chỉ tiếc mấy chữ “ ta là rùa đen rút đầu “ trên bụng làm cho khí thế này hung bạo giảm mức chiết khấu đến cùng.

Bỗng nhiên ngay sau đó, đôi mắt dưới mặt nạ Diêm La dữ tợn mạnh quét về phía bóng dáng ở xa xa , trong lời nói mang theo nồng đậm nguy hiểm, "Lại tránh ở nơi đó không đi ra, tin hay không gia sẽ cho ngươi một chưởng ?"

Giọng nói yêu mị bỗng nhiên lắng xuống . Mà lời này vừa ra, một bóng người ở trong góc xó âm u cơ hồ là lập tức nhảy ra, rồi sau đó gắt gao cúi thấp đầu, khóe miệng căng đến hết cỡ , thấp giọng trở về câu, "Thuộc hạ gặp qua gia."

Người tới mặt đỏ bừng, như là cực lực chịu đựng cái gì, tất cả khí lực đều nghẹn đến trên mặt , rồi sau đó mặt nạ tiểu quỷ mang theo vụиɠ ŧяộʍ nâng lên , không cẩn thận quét đến mẫy chữ to trước ngực chủ tử , khóe miệng hơi hơi toét ra.

Một người mang theo mặt nạ Diêm La , một người mang theo mặt nạ tiểu quỷ ở địa ngục , phải nói hai người như vậy thật là có một chút cảm giác ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

"Kiếm Thập Nhất, ngươi thật là có bản lãnh , dám theo dõi gia hả ?."

Mi dài dưới mặt nạ của nam tử yêu nghiệt nhíu lại , khẽ hừ một tiếng.

Kiếm Thập Nhất đi theo Thủy Y Họa mà đến trong lòng cảm thấy nao nao , thấy thế nào giống như gia đây là thẹn quá thành giận rồi.

"Gia, thuộc hạ cái gì cũng chưa nhìn thấy, không có nhìn thấy nữ nhân kia đối với ngài sử dụng mỹ nhân kế, cũng không thấy được nữ nhân kia đem gia lột sạch treo dưới tàng cây, càng không thấy được vài chữ trước bụng gia . Ha ha."

Gương mặt lạnh cứng từ trước tới nay của Kiếm Thập Nhất xuất hiện một loại biểu cảm lấy lòng , cười gượng, trợn mắt nói lời bịa đặt .

Vốn đang cảm thấy không có gì, hiện tại nghe Kiếm Thập Nhất nói như vậy, gương mặt dưới mặt nạ Diêm La nhất thời thay đổi mấy lần.

"Kiếm Thập Nhất, nếu chuyện hôm nay ngươi dám tiết lộ ra ngoài, một khi bị gia phát hiện, bản thân ngươi liền xuống hầm cầu đi ."

Nuốt một ngụm nước bọt, Kiếm Thập Nhất vội nói : "Thuộc hạ thật sự cái gì cũng chưa nhìn đến."

"Không thấy được tốt nhất." Mỗ yêu nghiệt lạnh liếc hắn một cái, liền để trần cánh tay như vậy khoanh tay đi xa rồi. Không có biện pháp, ai kêu quần áo của hắn bị một tiểu nhân mang thù nào đấy xé nát tan tành rồi.

Chưa đi thật xa, một câu nhẹ bổng truyền ra, "Giống như đến đây vài cái tiểu lâu la, xử lý sạch sẽ cho ta chút." Dứt lời, liền lại không thấy tung tích.

Chung quanh Ám Ảnh bỗng nhiên toàn động đứng lên.

Kiếm Thập Nhất thu lại toàn bộ biểu cảm trên mặt , cười lạnh một tiếng. Dám đi trêu chọc gia? Thật sự là một đám kiến con không biết tự lượng sức mình !

Nhưng vào lúc này, trong bóng đêm đột nhiên nhảy lên mười mấy người mặc áo đen , trong tay ánh đao lòe lòe.

"Quỷ Sát huyết tôn mới rời đi không lâu, chạy nhanh đuổi theo!" Trong đó một người đứng đầu nói.

Nghe thấy lời này, trong mắt Kiếm Thập Nhất hàn quang lóe lên , bảo kiếm trong vỏ cọ một chút ra , mang theo ánh sáng lạnh lẽo , trong không trung lượn vài vòng , thẳng tắp đâm tới, người áo đen vừa rồi lên tiếng chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, một cỗ máu tươi liền phun tung toé ra ngoài.

Lúc máu tươi chuẩn bị phun đến thân kiếm kia , bảo kiếm hình như có linh tính nhanh né tránh, rồi sau đó lần lượt lướt qua những người áo đen khác . Mấy người áo đen còn chưa phản ứng kịp nháy mắt liền mất mạng. Mà mấy người khác phản ứng kịp thì thất kinh, bỏ quên đao bỏ chạy, đáng tiếc chung quy là chạy không khỏi bảo kiếm sắc bén như quỷ mỵ trong đêm đen kia.

Xa xa người nọ thân thể giống như nửa bước chưa động, mọi người lại nhất nhất bị kiếm vô tình cắt yết hầu, thậm chí không kịp hô đau thì đã chết .

Tinh tế quan sát, mới có thể phát hiện thiếu niên kia khóe môi nhếch lên cười lạnh hai ngón tay linh hoạt lay động , mà ngón trỏ bên tay phải quấn lấy một dây thép mỏng , luôn luôn hướng chuôi kiếm đang múa trên không trung .

Bỗng nhiên hai ngón tay vừa thu lại, bảo kiếm dính đầy máu tươi xẹt một tiếng thu hồi, dây thép mỏng tinh tế kia cũng chui vào một cái rãnh nhỏ ở chuôi kiếm .

Cuối cùng một người áo đen hai mắt vừa đóng, ngã trên mặt đất, máu tươi trên cổ chảy tràn ra ngoài.

Kiếm Thập Nhất khóe miệng cười lạnh chưa lui, không nhanh không chậm từ trong l*иg ngực lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng , rồi sau đó lau vết máu trên bảo kiếm cho đến khi khôi phục sắc màu như lúc ban đầu , mới hưu một tiếng đút vào bao kiếm.

"Tiêu Dao cung, Quỷ Sát huyết tôn, các ngươi cho rằng người này chỉ có danh tiếng ? Một đám ngu xuẩn!"

Khăn lụa dơ bẩn ném xuống đất, thiếu niên ôm bảo kiếm của bản thân cũng không quay đầu lại đi xa, mùi máu tươi chậm rãi bay đầy không trung , nồng đậm làm người ta buồn nôn.

*

Thủy Y Họa một đường trở lại chỗ cũ , lại phát hiện Ôn Cẩn Hiên và Lê Tử Ngọc chẳng biết đã đi đâu, chỉ nhìn đến cách đó không xa một cái võ đài ở trước quán rượu , dưới võ đài đầy ấp người, rất nhiều thanh biên tài tuấn vây quanh .

". . . . . . Ha ha, các vị xem , chỉ cần có thể đối ra vế trên mà công tử nhà ta viết ra , trong vòng một năm, tất cả đồ ăn và rượu của Cam Vũ lâu đều không thu một xu!"

Trên đài một người trung niên ôm quyền cười, rồi sau đó nghiêng người lui qua một bên.

Mọi người chỉ thấy võ đài gắn liền với tầng hai của Cam Vũ lâu , một dải lụa trằng từ trong cửa sổ buông, rồi sau từ từ rơi xuống dưới, cuối cùng trải ra thẳng tắp.

Mặt trên một hàng chữ thẳng tắp làm cho người ta trong lòng thầm khen, tiếp theo mới bắt đầu chú ý nội dung trên đó .

Trên tấm vải viết : viễn kiến sơn phong thủy tận đầu , long tàng thủy vĩ. ( thứ cho mỗ không tìm được bản dịch câu thơ này, mà tài văn chương có hạn không dịch thành thơ được nên để nguyên a..

Không hổ là Mặc Ngọc công tử nối tiếng khắp bốn nước . Khí chất này , thân thể này, chậc chậc.

Khóe miệng Thủy Y Họa ý cười càng sâu, rồi sau đó đưa tay chỉ chỉ tấm lụa dựng thẳng phía trước , "Không thành vấn đề, chỉ cần Ôn công tử giúp ta đối vế dưới , ta lập tức liền hồi cung với huynh ."