Đại Ôn Thần

Chương 8

Chương 8
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, Phong Tế Vân hiện vẫn nằm im trên giường.

Nàng lại chạy ra ngoài “ mượn đồ ” … Nghĩ đến Hứa Ngâm Thu, ánh mắt của hắn bất giác trở nên ôn nhu hẳn.

Mạnh miệng mềm lòng, đúng là một nha đầu khẩu xà tâm Phật mà! Vì muốn cứu hắn, nàng đã chẳng còn màng đến chuyện để lộ võ công bản môn sẽ dẫn tới phiền toái, cho dù nàng không nói ra, hắn cũng biết rõ tâm ý của nàng, nàng rõ ràng là người ghét gặp phiền phức nha…

Bên tai vang lên một tiếng động nhỏ, một bàn tay bám vào cửa sổ, có bóng đen theo đó nhảy vào, hai chân vừa chạm đất đã vội quỳ gối, cúi đầu hành lễ, “ Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ! ”

“ Truyền tin này cho Thanh Y lâu chủ, nói hắn làm gì cũng phải có chừng mực.”

“ Vâng.”

“ Mộ Dung Yên Dung hiện đang ở nơi nào? ”

“ Phượng thành tiêu gia.”

“ Tiếp tục theo dõi nàng ta.”

“ Vâng.” Người bịt mặt mặc hắc y có chút do dự, “ Thiếu chủ, ngài trúng độc thật sự là không có vấn đề gì chứ? ”

“ Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải quan tâm.”

“ Vâng.”

“ Nếu không còn việc gì thì lui đi.”

“ Thuộc hạ cáo lui.”

Hắc y nhân khi đến cũng như đi, nhanh chóng, vô tung vô ảnh.

Không lâu sau, từ cửa sổ lại truyền đến một tiếng động nhỏ, Hứa Ngâm Thu mặc một thân huyền y nhảy vào, nháy mắt chân đã chạm đất, thân mình khẽ chao đảo, liền đó lại phun ra một bụm máu đỏ tươi.

“ Thu nhi! ” Phong Tế Vân thực sợ hãi, lập tức xoay người ngồi dậy. Nàng làm sao lại bị thương? Căn cứ vào tin tức, ở nơi này không có võ lâm nhân sĩ nào vượt quá sức chống đỡ của nàng.

“ Không, sự…” Nàng muốn ngã ngồi, hai tay vận khí để trước ngực, nhắm mắt ngồi xuống.

Hắn đành đợi cho tới khi nàng mở mắt, nội khí cũng đã bình ổn lại, nâng tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, chậm rãi đứng lên.

“ Đã đυ.ng tới người nào? ”

“ Không có việc gì đâu.” Mắt nàng cụp xuống, né tránh ánh mắt của hắn.

“ Ngươi có biết là cái mà ta muốn nghe không phải là đáp án kiểu này.”

“ Ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi đáp án này thôi.”

“ Trong lúc này chúng ta thật sự cần phải đối xử xa lạ vậy sao? ”

“ Ngươi không phải cũng có điều giấu ta sao? ” Nàng không hỏi cũng không có nghĩa là nàng không có hoài nghi, lại càng không phải là nàng không phát hiện ra có người ẩn nấp quanh chỗ này trong mấy ngày gần đây, chẳng qua là vì những người đó không hề có sát khí, nên nàng mới giả như không biết gì.

“ … ” Quả nhiên là không giấu được nàng.

Hứa Ngâm Thu không hề để ý đến hắn, nhẹ nhàng tiến về phía nệm giường ngồi xuống.

Phong Tế Vân lặng im nhìn nàng, trong lòng có chút chua xót. Cả hai người đều có điều muốn giấu đối phương, liệu đó có phải là nguyên nhân khiến cho quan hệ của bọn họ thủy chung không có cách nào tiến triển thêm được nữa? Nếu là như vậy thật, hắn sẽ không để ý, sẽ nói thẳng nỗi lòng của mình, lúc trước vì hiểu nàng rất ngại phiền toái nên hắn mới ngậm miệng, cái gì cũng không nói.

“ Có thương tích trong người, không nên suy nghĩ nhiều.”

Hắn nhìn nàng, nở nụ cười. Nha đầu này, vì hắn đau lòng, nhưng vẫn chưa nhận ra tâm tư của mình sao?

“ Thu nhi, ta…”

“ Lúc này, ta cái gì cũng không muốn nghe.” Đêm nay đã có chuyện lớn, nàng không nghĩ đến việc làm cho tâm trí của mình hỗn loạn thêm.

“ Lời này thực khiến cho ta thấy thương tâm.”

Nàng mặc kệ hắn, nàng biết là hắn đối với nàng không phải như vậy, nhưng mà nàng không thích hắn đối nàng ngày càng có phần vô sỉ. Có lúc, nàng thậm chí đã nghĩ, nếu ở cùng với hắn như hiện giờ, nàng còn thấy thích một Phong Tế Vân lãnh đạm mà giữ lễ trước đây hơn, ít nhất thì hắn sẽ không làm nàng khổ tâm suy nghĩ nhiều, lại càng không chọc nàng giận tới mức đánh hắn.

Từ sau khi hắn bị thương trúng độc, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ tâm tư của mình, nhưng cũng vì thế mà càng thêm phiền chán. Yêu thương một nam nhân vốn trời sinh đã phiền phức như vậy, quả thực chính nàng cũng thấy quá mệt mỏi, thật không hợp với cách nàng đã sống suốt mười tám năm qua. Khó trách tại sao nàng lại tự phủ nhận điều này, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, không thể chối bỏ được.

Khi nàng thấy hắn bị thương, bèn lo lắng không thôi, chỉ hận không thể lấy thân thay hắn chịu thương, đều là thật, không thể vãn hồi điều gì. Nàng làm phụ mẫu thất vọng rồi, Phong Tế Vân tướng mạo tuấn mĩ, mà theo lời phụ thân thì mĩ nam là loại tuyệt đối không được phép tin tưởng. Chỉ e sợ, một lúc nào đó hắn quay lưng phụ nàng, kết quả sẽ đúng như những gì mẫu thân nói, “ cắn người cẩu sẽ không kêu ”..

Nhịn không được mà khe khẽ thở dài, Hứa Ngâm Thu không thể không lo lắng cho tương lai của chính mình.

Nói thực lòng, nếu so với bậc phụ mẫu, Thanh Y lâu chuyện gì cũng không đáng lo, chân chính khủng bố chính là đôi phu phụ kia.

“ Ngươi thực không nghĩ đến sẽ nói cho ta biết hôm nay ngươi đυ.ng tới người nào sao? ” Hắn phá vỡ sự trầm lặng của nàng, không thích nhìn nàng chìm trong dòng suy tưởng riêng, nhanh chóng lãng quên mọi thứ xung quanh mình.

“ Có nói ngươi cũng không giúp được ta.”

“ Ngươi xem ta không dậy nổi.”

“ Với tình hình hiện tại, ta sẽ rất khó để mắt đến ngươi.” Nàng ăn ngay nói thật, nửa điểm cũng không ngại làm tổn thương ai đó.

“ Ta thực bị thương.”

“ Ân, đúng là ngươi mang thương tích trong người.”

“ Thu nhi.” Hắn kháng nghị. Nàng đang nói đến vết thương do đao tạo nên, bất quá đây chỉ là do hắn không cẩn thận nên mới bị thương thôi.

“ Sự thật thắng hùng biện.”

Vì thế, Phong Tế Vân chớ hòng lên tiếng. Nàng đối với hắn dần dần đã không còn phòng bị là tốt lắm, nhưng mà ăn nói độc miệng kiểu này thì không tốt chút nào. Phi thường không tốt!

“ Ngươi biết Thanh Y lâu ở đâu sao? ”

Nàng nói những lời này vào thời điểm ánh trăng thực nhu hòa, đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm, vì vậy, trong tình huống tốt đẹp này, hắn rất thành thật gật đầu, “ Ta biết.”

“ Chúng ta đi Thanh Y lâu một chuyến.”

Hắn không nghĩ là nàng đang nói đùa, trên thực tế, Thu nhi rất ít khi nói đùa.

“ Vì sao muốn đi tới Thanh Y lâu? ”

“ Bọn họ hẳn phải có thuốc giải.”

“ Vậy sao không nghĩ đi ngay từ đầu? ” Về điểm này thì hắn thực thấy tò mò.

“ Bởi lúc ấy ta cho rằng, so với việc tự tìm thuốc giải, đi Thanh Y lâu sẽ phiền toái hơn nhiều.”

“ Hiện tại thì sao? ” Việc này với việc nàng bị thương có quan hệ gì?

“ Hiện tại ta phát hiện ra là đi Thanh Y lâu cũng không phải quá mức phiền phức.”

“ Rốt cuộc là ngươi đã gặp ai? ” Hắn vẫn không từ bỏ truy vấn nàng.

Nàng trước sau như một, tiếp tục bỏ qua.

“ Kỳ thực, ta chính là thiếu chủ của Phi Oanh các.” Hắn vẫn là chủ động mở lời trước.

Hứa Ngâm Thu giật mình, trợn mắt nhìn, rồi lại hướng hắn, chậm rãi nở nụ cười yếu ớt, nhất thời khiến hắn cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ.

“ Ân, ta cũng nghĩ nên nói cho ngươi, bình thường khi không có việc gì làm, ta cũng là khách của Thanh Điểu.

Sở dĩ Phi Oanh các có thể thu thập, phát tán tin tức nhanh chóng và chuẩn xác, đều là do Thanh Điểu, ngoại trừ người trong các đích thân huấn luyện Thanh Điểu, còn có các Thanh Điểu rải rác chốn giang hồ, bọn họ thường buôn bán các loại bí văn để đổi lấy ngân lượng.

“ Số tiền các ngươi thưởng cho Thanh Điểu thực khiến người ta phải động tâm.”

“ Vì tin tức của ngươi bán rất có giá trị.”

“ Những tin tức rất có giá trị cũng không dễ dàng biết được, cho nên ta cũng chỉ là một vị khách ngẫu nhiên thôi, bình thường thì ta vẫn thích mở sạp viết văn kiện thuê.” Lúc nói câu này, nàng cười rất tươi.

Nàng thủy chung vẫn là có nguyên tắc, “ Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo ” (Quân tử ham tiền tài, nhưng thu về thế nào cũng phải có đạo lý), làm người phải có chừng mực, chẳng qua, gần đây nàng vì hắn mà động Đông động Tây, rốt cuộc là vẫn làm cho lục đại phiến môn náo loạn cả lên. Ầy, mấy người đó cũng lạ, rõ ràng nàng chỉ thay đổi vài thứ họ không cần lắm, sao lại phải báo quan phủ chứ?

( Uyển Thanh: hành vi mượn mà không xin phép thì sẽ bị tính trộm cắp tài sản mà tỷ =.=” Bó tay với Ngâm Thu tỷ luôn.)

“ Tin tức của Mộ Dung sơn trang là do ngươi bán? ” Cuối cùng thì hắn cũng làm rõ được một chuyện.

“ Đúng vậy.” Nàng cười đến vô tội mà có phần lạnh nhạt.

“ Khó trách lại trùng hợp đến vậy.” Lúc đó hắn cũng tưởng mình có thể kết giao với một minh hữu thú vị, không ngờ người đó lại là nàng.

“ Tin tức giá trị có lợi ở chỗ vì ta mà mang lại nhiều hiệu quả, tuy là không quá nhiều tiền, nhưng ta có thể trả thù là tốt rồi.” Vẻ mặt nàng rất bình thản. Nàng rất ít bị người ta chọc giận, ít nhất thì bao năm hành tẩu giang hồ, đây là lần đầu bị người ta chọc đến phát hỏa như vậy.

“ Mộ Dung phu nhân và Cảnh Lan Thành thực sự có quan hệ mờ ám sao? ”

Đây có khả năng khiến nàng bị người ta đuổi gϊếŧ.

Nàng dùng một loại ánh mắt phi thường quái dị nhìn hắn, “ Mộ Dung đại thiếu gia là bằng hữu của ngươi a! ” Nàng không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.

“ Ta chỉ tò mò thôi.” Là người thì ắt phải có sự tò mò, hắn cũng không phải ngoại lệ.

“ Ta không thể nói được.” Đó là bí mật, bí mật a! Nàng vẫn còn muốn sống thọ một chút.

“ Ta cam đoan sẽ không để lộ ra ngoài! ” Hắn giơ tay lên thề.

Hứa Ngâm Thu nhìn hắn, làm bộ thần bí ghé sát tai hắn nói thầm, “ Đáng tiếc ngươi lại là thiếu chủ của Phi Oanh các! ” Là người nối nghiệp tổ chức tình báo lớn nhất giang hồ, độ tin cậy rất thấp.

Hắn phát hiện ra nàng càng ngày càng ác liệt, không hề sợ hãi, ngang nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, sau đó lại làm như không có việc gì.

Hắn duỗi tay bắt lại người vừa tính chuӮ đi, nàng không kịp đề phòng đã bị kéo ngã, không cẩn thận chạm phải vết thương của hắn, khiến hắn nhịn không được khẽ rêи ɾỉ.

“ Xem, đau rồi đó.” Khẩu khí của nàng thực kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.

“ Là do ngươi làm nha.” Không có lương tâm gì cả.

“ Ai kêu ngươi kéo ta.” Nàng phản bác hợp lý.

“ Ngươi thực muốn chọc ta tức chết sao? ” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“ Được vậy ta đã không thấy phiền não rồi.” Nàng một bộ tiếc hận nói với hắn.

“ Tối nay ta và ngươi cùng ngủ.” Hắn nảy sinh tà ý.

“ Ngươi quá âm hiểm ” Nàng kêu lên “ Thế nhưng lại nghĩ lây độc cho cả ta.”

Phong Tế Vân nhất thời á khẩu, cảm thấy mình như đang ở nhầm trên thuyền của cướp, nhưng giờ có muốn hoàn lại vé cũng đã quá muộn rồi.

“ Ý tưởng này của ngươi làm sao mà đến? ” Hắn có chút đau đầu.

“ Làm cái gì? ”

“ Ta nghĩ đến việc bái kiến cao nhân đã chỉ dạy ý tưởng này cho ngươi.” Nếu có khả năng thì đánh cho mặt của đối phương sưng to như cái đầu heo luôn, dám hại hắn gặp toàn tai nạn vô hình.

“ Sư phụ sẽ không muốn gặp ngươi.”

“ Vì sao? ”

“ Nàng chán ghét nam nhân có bộ dáng xinh đẹp, nhất là ngươi lại không phải người lương thiện.”

Tốt lắm! Nói hắn không lương thiện, hắn nhất định làm người không lương thiện cho nàng xem.

“ Đan dược mà ngươi tìm thấy gần đây dùng rất tốt a.”

“ Có khỏe không? ” Nàng nhìn hắn đề phòng, như thế nào lại chuyển sang đề tài này?

“ Ngươi điều tra chuyện này lúc nào? ” Nàng không thần cơ diệu toán đến mức biết là hắn sẽ có ngày bị trúng độc để mà điều tra rõ ở đâu có linh đan diệu dược.

“ Ta thích đi khắp nơi tìm bảo bối, cho dù không lấy, nhưng vẫn thích xem.” Cái này xem như là di truyền, cho nên lưu tâm chút, phòng khi muốn tìm thứ này thứ khác, sẽ rất dễ dàng tìm ra.

“ Không hổ là đệ tử của Thiên Diện Thần Tiên Thủ.” Hắn cười, ngữ khí mang theo vài phần ý tứ cảm xúc.

“ Nàng là mẫu thân của ta nha.” Lần này nàng lại không hề giấu hắn.

Nụ cười trên mặt Phong Tế Vân lập tức tắt ngóm. Đoán sai rồi, thật quá mất mặt.

“ Tiền bối là một mĩ nhân.” Cuối cùng, hắn đành phải nói vậy.

Hứa Ngâm Thu lập tức tưởng thưởng cho hắn ánh mắt sắc lạnh như dao.

“ Ý ta là bộ dáng của ngươi không giống tiền bối.”

Ánh mắt lại càng sắc lạnh hơn.

“ Ta thích diện mạo của ngươi và nàng không có quan hệ.”

“ Hừ.” Tạm coi là nghe được.

“ Thật sự muốn đi Thanh Y lâu? ” Lập tức đổi qua đề tài an toàn.

“ Ân, ta muốn đi đổi giải dược.”

“ Đổi? ” Hắn nghi ngờ việc này có vấn đề.

“ Lấy cái gì đổi? ”

“ Ngươi.”

Phong Tế Vân á khẩu lần nữa, trợn mắt nhìn người đang làm ra vẻ vô tội kia.

“ Ngươi cho rằng như vậy không tốt sao? ”

“ Ta trúng độc, mà ngươi lại lấy ta đi đổi giải dược? ” Hắn không thể lý giải được ý định của nàng.

“ Ta rất muốn đem chính mình ra đổi, đáng tiếc, ta lại không phải là mĩ nhân a.”

Đây là trả thù, trả thù một cách trắng trợn a!

“ Sắc trời cũng không còn sớm, ta đi ngủ thôi, mai còn phải lên đường.” Hắn quyết định nhận thua, “Namnhân gặp được nữ nhân, giống như hổ thêm cánh, tú tài gặp quan binh ”, có lý nói cũng không rõ.

“ Thanh Y lâu chủ có bảo bối nào quý giá không? ”

Ánh mắt của Phong Tế Vân sáng lên, nhìn về phía nàng. Cuối cùng hắn cũng biết nàng đang nghĩ gì, không hổ là nữ nhi của Thiên Diện Thần Tiên Thủ, có thể nghĩ đến việc trộm bảo bối của Thanh Y lâu chủ để đổi giải dược cho hắn.

“ Hoặc thứ mà hắn muốn có nhất? ” Nàng đổi cách hỏi.

“ Ngươi có thể chọn cách đánh bại hắn, buộc hắn phải giao nộp giải dược.” Hắn giả vờ đưa ra đề nghị.

“ Kỳ thực, ta không thích đánh nhau với người ta, có thể giải quyết bình thường bằng đàm phán, vẫn là không nên động thủ.”

Rõ là có đánh chết nàng cũng không để lộ sư môn của mình.

“ Ngủ đi.”

“ Ta muốn ngủ riêng.” Nàng muốn chạy.

“ Ta sẽ không ăn ngươi.”

“ Mẹ ta có nói qua, không thể tin lời nói của nam nhân, nhất là nam nhân đầy một bụng tâm kế.” Ngay lúc đó mẫu thân cũng đã dẫn chứng ví dụ, không ai khác chính là phụ thân đại nhân của nàng.

“ … ” Hắn thực sự muốn tìm hiểu về phu quân của Thiên Diện Thần Tiên Thủ, để nghiên cứu một chút về tính tình của nhạc mẫu tương lai.

***

Sau thời điểm giữa trưa, nắng hè càng thêm chói chang, nóng đến muốn cháy da cháy thịt.

Lúc này, người đi trên đường rất thưa thớt, xe ngựa của bọn họ dưng lại ở một rừng cây cách đường lớn không xa lắm, hưởng thụ sự yên tĩnh. Hơn nữa, có giai nhân ở bên làm bầu bạn, cho dù có là nơi lạnh khủng khϊếp đến mấy, cũng sẽ giống như xuân về hoa đua nở.

Không lâu sau đó, có một con bồ câu xám bay lại, đậu trên tay Phong Tế Vân, hắn nhanh chóng bắt lấy mẩu giấy nhỏ buộc trên chân của nó.

Hứa Ngâm Thu tựa người vào cửa xe, mắt hơi híp lại, giống như đã muốn ngủ.

Phong Tế Vân biết nàng không hề ngủ, khẽ cười, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, sóng vai với nàng, tựa người vào nhau.

“ Ngươi thật sự không thấy hiếu kì sao? ”

Hưởng thụ từng làn gió nhẹ phả vào mặt, nàng làm ngơ với những gì hắn vừa nói.

Hắn quay đầu, gương mặt của nàng gần ngay trong gang tấc, mùi hoa lê nhẹ nhàng đưa vào hơi thở, trong lòng khó tránh rung động, không kìm được mà khẽ hôn lên cổ nàng.

Thân hình Hứa Ngâm Thu chợt cứng đờ, nhưng không né tránh, chỉ có hai gò má là ửng hồng.

Phong Tế Vân cao hứng nhìn lên bầu trời cao xanh điểm mây trắng xốp nhe trôi, nói: “ Trên thư nói, mấy ngày trước tổng Bộ Đầu của lục phiến môn đã từng bí mật xuất hiện ở hạ giang trấn.”

Nàng hơi mím môi, không nhìn hắn, “ Ngươi muốn nói cái gì? ”

“ Là hắn đả thương ngươi.” Đây không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“ Quả không hổ danh là thiếu chủ Phi Oanh các.”

Hắn nghe được khẩu khí nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng không giấu được phiền não của nàng, khẽ cười mà nói, “ Đang tức giận sao? ”

“ Hừ.”

“ Nghe nói là có liên quan đến việc sư huynh của tổng Bộ Đầu đương nhiệm mất tích đã lâu, cho nên hắn mới tìm đến ngươi.”

“ Ngươi muốn nói cái gì? ”

“ Ngươi kiêng kị thay cho hắn, hay là muốn giấu ta nguyên nhân của chuyện này? ” Tổng Bộ Đầu vừa xuất hiện, nàng lập tức đình lại việc “ mượn đồ ”,

trong này chắc phải có sự tình gì.

“ Phong Tế Vân.” Nàng bỗng dưng trừng mắt, hai tay nắm thành quyền,“Lại lén điều tra ta, ta thật muốn trở mặt rồi a.”

“ Ta chỉ muốn biết là ai làm ngươi bị thương.” Hắn làm vẻ vô tội.

“ Lý do nghe hay lắm.” Thanh âm dẫn theo ý cười mỉa mai.

“ Ngươi muốn nói cho ta biết sao? ”

“ Rốt cuộc thì Thanh Y lâu chủ và ngươi có quan hệ gì? ” Hứa Ngâm Thu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Tốt, muốn ngả bài, vậy mọi người cũng phải cùng hạ bài, nàng chịu đựng không hỏi vì nghĩ mỗi người đều có điều riêng tư của họ, giờ nàng quyết định làm cho rõ mọi chuyện.

“ Có điểm phức tạp.” Phong Tế Vân dùng tay day nhẹ hai bên thái dương. Không nghĩ nàng lại quay ra phản pháo lại hắn.

Xem ra là rất phức tạp. Nàng im lặng ra vẻ đồng tình.

Đợi gần nửa ngày, nàng vẫn dùng vẻ mặt đầy hưng trí nhìn hắn chằm chằm, tự biết không có cách né tránh, hắm đành phải nói: “ Phi địch phi hữu, khả địch khả hữu.” ( Tạm dịch ra là: “ Không phải thù cũng chẳng phải bạn, là thù mà cũng coi như là bạn.”)

Nói vậy cũng như không nói.

Hứa Ngâm Thu bĩu môi, quay đầu nhắm mắt lại dưỡng thần, coi như hắn không tồn tại.

“ Ngươi thật sự là đánh không lại vị tổng Bộ Đầu kia, vẫn là có nguyên nhân khác? ” Hắn không cam tâm, tiếp tục hỏi nàng.

“ Hắn là lão đạo Bộ Đầu đã có kinh nghiệm nhiều năm, mà ta chỉ là đạo tặc kinh nghiệm còn non yếu.” Nàng nghĩ sao nói vậy.

“ Hiểu biết.”

“ Cố ý mà nói khéo ra một chút, thì vị tổng Bộ Đầu này với gia đình ta cũng có mối quan hệ khá phức tạp, cho nên ta tốt nhất vẫn nên tránh cho xa một chút.”

Hắn và Thanh Y lâu chủ có quan hệ phức tạp. Cho nên, quan hệ của nàng và tổng Bộ Đầu cũng rất phức tạp.

Tốt, tốt lắm, thực sự là quá tốt, nàng nhất định không chịu nói cho hắn biết!

“ Ngươi thật sự muốn biết khúc mắc giữa ta và Thanh Y lâu? ”

Hứa Ngâm Thu đột nhiên có dự cảm bất thường, theo bản năng mà cự tuyệt, “ Không cần…”

Ngón trỏ của hắn khẽ đặt lên môi nàng, lắc đầu cười, “ Nếu ta đã muốn nói, thì sao ngươi có thể không nghe? ” Ngón tay vuốt nhẹ lên bờ môi đỏ mọng. mềm mại của nàng, hắn tiến gần nàng hơn nữa, nhanh chóng thay thế ngón tay thô ráp bằng đôi môi của mình.

Mặt của Hứa Ngâm Thu bỗng đỏ hồng, nhất thời quên cả phản ứng lại, để mặc cho hắn hôn nàng, khiêu khai hàm răng của nàng, không ngừng cùng lưỡi nàng dây dưa chơi đùa.

Không biết khi nào, hai người đã tiến vào phía trong xe, màn che nhanh chóng hạ xuống, ánh sáng phía trong toa xe cũng trở nên yếu ớt, hơi thở của cả hai người càng lúc càng gấp gáp, dồn dập.

Tayhắn lướt nhẹ trên thân nàng, khẽ uốn vòng xuống phía dưới, cuối cùng thì dừng lại ở phía trước u cốc mê hoặc lòng người, giống như xà, nhẹ nhàng trượt vào.

Taynàng căng cứng, hung hăng đặt ở vai hắn, nhất thời tỉnh táo lại, theo bản năng mà khép chặt hai chân, “ Ngừng, ngừng lại…”

“ Thu nhi…” Hắn nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn du͙© vọиɠ, thanh âm trầm thấp, khàn khàn dụ hoặc, “ Ta muốn ngươi.” Vào thời điểm như lúc này kêu hắn ngừng lại, không bằng lấy mạng hắn.

“ Không được! ” Nàng cảm nhận được ngón tay hắn đã bắt đầu trừu sáp, đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự mẫn cảm của nàng, gây cho nàng cảm giác sợ hãi, theo bản năng không ngừng đẩy hắn ra.

Nhìn ra được nàng đang sợ hãi, bất đắc dĩ Phong Tế Vân phải rút tay lại, vẻ mặt đầy vẻ mất mát, “ Thu nhi…” Nàng cũng biết rõ nơi đó của hắn đau đến mức muốn nổ mạnh, bắt hắn phải áp chế mạnh mẽ như vậy, thực quá tàn nhẫn.

“ Ngươi đứng lên.”

“ Đợi một lát nữa.” Hắn dụi đầu vào gáy của nàng, cố gắng bình ổn lại huyết khí đang sục sôi trong cơ thể.

Trực giác của nữ nhân mách nàng phải ngoan ngoãn, để mặc hắn đè nặng không phản kháng, chờ đến khi hơi thở của hắn bình ổn trở lại.

Khi hắn vừa mới buông nàng ra, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Hứa Ngâm Thu lập tức lùi về một góc toa xe, run rẩy sửa lại y phục của chính mình.

Nam nhân này quá vô sỉ, hắn làm sao có thể dùng phương thức này để nói sang chuyện khác? Nghĩ đến đây, Hứa Ngâm Thu đã oán hận nhìn về phía hắn.

Không ngờ, Phong Tế Vân lại rất vui vẻ khi bắt gặp ánh mắt của nàng, cả người hắn dựa vào toa xe, hoàn toàn không sửa lại y phục của mình.

Mái tóc dài ngày thường trong lúc động tình vừa rồi mà tán loạn chảy xuống thấp dính trên mặt, vạt áo rộng mở để lộ ra cơ ngực rắn chắc mà trơn mịn, so với con người nhã nhặn ngày thường, lúc này lại tăng thêm vài phần gợi cảm, làm người ta không sao dời mắt khỏi hắn được.

Yêu nghiệt a!

Hứa Ngâm Thu mặt đỏ bừng nhìn hắn, hận không thể nhảy xuống cái hố nào mà chết cho rồi. Ánh mắt kia của hắn làm cho nàng có cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm tư.

Không khí trong xe quá mức ái muội khiến nàng xấu hổ, theo bản năng cắn cắn môi, tâm trí hỗn loạn.

“ Rốt cuộc ngươi và Thanh Y lâu có khúc mắc gì? ” Nói chuyện đi, dù nói cái gì cũng vẫn hơn cái bầu không khí im lặng đầy ái muội này.

Phong Tế Vân cười khẽ, “ Chuyện này ta tính chỉ nói cho nương tử của ta biết thôi.”

“ Bảo nói thì nói đi, mắc gì lảm nhảm nhiều như vậy.” Vừa rồi hắn xém chút nữa đã làm chuyện chỉ có vợ chồng nên làm với nàng, hiện tại còn nói vậy nữa.

“ Ngươi lại đây cho ta ôm một chút, ta liền nói cho ngươi.”

Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn. Tên này lại muốn được nước lấn tới.

Phong Tế Vân giơ tay lên cam đoan, vẻ mặt rất cao hứng, “ Ta cam đoan là cái gì cũng sẽ không làm.”

Hứa Ngâm Thu không ngừng đấu tranh tư tưởng. Tiện nghi đều bị hắn chiếm hết, nàng lại còn chẳng biết chút tin tức nào, như thế này thực quá mệt mỏi. Khẽ cắn môi, nàng chậm rãi tiến về phía hắn.

Xem động tác chậm chạp của nàng, Phong Tế Vân chỉ đơn giản dang rộng tay, đem nàng tiến nhập vào trong lòng hắn, ôm chặt nàng, để đầu nàng dựa vào hõm vai của hắn, lúc này hắn mới thoải mái thở hắt ra, khẽ nhắm mắt lại. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, mong muốn của hắn sẽ thành sự thật.

“ Mau nói đi.” Nàng bất an thúc giục hắn.

“ Chuyện này nói cho ngươi.”

Giữa trưa hè im ắng, ở trong rừng cây không có bóng người qua lại, hắn dùng một loại ngữ điệu bình thản, giảng giải cho nàng nghe về khúc mắc, ân oán giữa Phi Oanh các và Thanh Y lâu.

Theo đó, thế hệ trước đó hơn hai mươi năm, các chủ của Phi Oanh các đã cưới một nữ tử mà Thanh Y lâu chủ ái mộ, khiến ân oán giữa ba người họ nảy sinh.

Cuối cùng đoạt người mình thương bất thành, Thanh Y lâu chủ liền chấp nhất đem tâm nguyện của mình ký gửi cho hậu bối, đáng tiếc là con của hai người kia lại là nam nhân, vì thế mà Phong Tế Vân và Thanh Y lâu chủ đương nhiệm bắt đầu vướng vào vòng ân oán này.

( Uyển Thanh: nói cho dễ hiểu thì anh Thanh Y lâu chủ đời trước không cưới được mình yêu, quyết định dạy con phải cưới được con gái của các chủ Phi Oanh các, mỗi tội là mĩ nhân đó lại là nam nhân – anh Phong Tế Vân của chúng ta. Nên ăn không xong thì đạp đổ vậy. =.=” Bái phục! Thù dai kinh!)

Tuy Hứa Ngâm Thu có nghĩ là Phong Tế Vân và Nguyệt Sát có quan hệ mật thiết, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ được rằng Nguyệt Sát trong lời giang hồ đồn đại lại chính là Thanh Y lâu chủ, là sát thủ thần bí nhiều lần gây trở ngại cho Thanh Y lâu.

Tấm màn đen đã được vén lên. Như vậy xem ra, lời đồn đại căn bản cùng Phong Tế Vân có ý răn chỉnh người rất lớn.

Ầy! Ai kêu Thanh Y lâu chủ đời trước không nên điên khùng như vậy, lại chỉ định hắn hàng tháng phải gϊếŧ chắp đầu nhân, rồi lại kiếm người khác tiếp nhận sinh ý thay mình…

( Uyển Thanh: Chắp đầu nhân trước đây của Nguyệt Sát chính là anh Phong Tế Vân, vậy nên anh ý mới bị sát thủ của Thanh Y lâu đuổi gϊếŧ.)

Theo luật nhân quả, mà cản nhau lại.

Nghe Phong Tế Vân nói như vậy, quan hệ giữa họ quả là phức tạp.

Nghe xong câu chuyện xưa, Hứa Ngâm Thu thực không phúc hậu chút nào, cười ngất trong lòng ai đó.

Nhìn ai đó cười chẳng có ý che giấu nào, trong mắt của Phong Tế Vân cũng chỉ tràn ngập sủng nịch. Bỏ đi cái vỏ bọc bình tĩnh thường ngày, Thu nhi của hắn thật ra lại là một nữ tử rất nghịch ngợm.

“ Thu nhi! Coi như trao đổi, không phải là ngươi cũng đem chuyện của nhà mình giới thiệu cho ta một chút sao? ” Hắn cúi đầu khẽ cắn cắn vành tai của nàng.

Nàng co rúm người lại. “ Không phải ngươi đã điều tra rồi sao? ”

“ Ta hy vọng có thể nghe từ miệng của ngươi.”

“ Phụ thân và mẫu thân của ta có tiếng là đối thủ một mất một còn.” Nàng chỉ nói có vậy.

Phong Tế Vân lộ rõ sự ngạc nhiên, “ Là thiên hạ đệ nhất Thần Bộ đã mất tích vào hai năm trước.” Quả là không phải oan gia không gặp gỡ!

“ Ân.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận.