Đôi Cánh

Chương 46

Chương 46
Trong căn phòng màu trắng sạch sẽ đầy mùi thuốc khử trùng, trên giường bệnh, Thanh Y nhỏ nhắn như lọt thõm trong vòng tay rắn chắn của Âu Dương Quân.

Cô mơ màng cựa quậy người.

Cả đêm chưa ăn uống gì, cô đã bị Phan Nhã Vân dùng gậy gỗ tới tấp đánh vào người lại còn phải dầm mưa lạnh nên kiệt sức mà ngất đi.

Trong lúc được chuyển đến bệnh viện, cô mơ hồ nghe thấy rất nhiều tạp âm ồn ào khiến cái đầu ong ong nặng trịch của cô đau nhức.

“Anh Quân, anh mau sang phòng cấp cứu bên cạnh để bác sĩ gắp viên đạn ra đi! Anh mất quá nhiều máu rồi!”- Tiếng Phong khẩn trương.

Trong phòng không có âm thanh đáp lời. Thế nhưng, bàn tay mang hơi ấm đang nắm chặt lấy tay cô vẫn không buông. Sau đó, lại là tiếng của Phong:

“Mau gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, nếu không bệnh viện này nhất định sẽ phải đóng cửa vào ngày mai!”

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, có vẻ như rất nhiều người tiến đến.

Âu Dương Quân ngồi yên ở ghế để vị bác sĩ trung niên cẩn thận gắp viên đạn trên ngực ra. Chịu phải đau đớn, anh cũng không mở miệng rên la lấy nửa tiếng, nhưng vừa thấy cô y tá cầm bàn tay của Thanh Y lên, anh liền hướng đến cảnh cáo, khiến cô ta tái mặt hoảng hốt:

“Lấy ven cho chính xác! Nếu dám làm cô ấy đau thì liệu mà về chuẩn bị quan tài!”

Sau một hồi hít thở sâu lấy can đảm, vận dụng hết toàn bộ kiến thức cùng kinh nghiệm đúc kết, cô y tá mới có chút bình tĩnh đưa mũi kim vào tĩnh mạch của Thanh Y. Cô nín thở xem kết quả. Thấy đã lấy đúng ven, cô y tá trẻ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cảm giác như vừa từ bàn tay Thần Chết trở về, thật hạnh phúc biết bao!

Tiếp theo đó là rất nhiều âm thanh khác nhưng Thanh Y đã không còn đủ tỉnh táo để phân tích xem nó là gì. Cô hoàn toàn hôn mê.

Lúc tỉnh lại, cô vẫn mơ mơ hồ hồ. Cho đến khi nhìn rõ gương mặt tuấn tú nhuốm phần mệt mỏi đang nằm gần sát mới bừng tỉnh. Liếc sơ qua bộ quần áo màu xanh hai người đang mặc, cô liền khẳng định đây là bệnh viện, và cũng không quá khó để đoán ra cô vào đây bằng cách nào.

- Âu Dương Quân!

Thanh Y khẽ khàng lên tiếng.

Cô đột nhiên muốn gọi tên anh nhưng lại sợ anh tỉnh giấc. Hôm qua, anh cũng đã dầm mưa lạnh suốt đêm chạy đi tìm cô, còn vì cô mà trúng đạn.

Thanh Y vô thức đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt anh hơi tái, có lẽ đã mất rất nhiều máu. Đôi môi bạt nhếch vẫn thường phô ra kiểu cười khinh thị kẻ khác nay mím chặt. Hàng lông mi dài đóng lại, che mất đôi mắt sắc bén như diều hâu.

Ánh mắt cô di chuyển dần xuống ngực Âu Dương Quân. Chiếc áo bệnh viện màu xanh lá nhạt để trạc hai nút áo trên cùng, lộ ra miếng vải băng màu trắng bị máu đỏ nhuộm thành một lớp hồng hồng.

Cô đang định trượt tay chạm vào vết máu hồng kia thì bất ngờ bị một bàn tay to lớn nắm lại.

- Âu Dương Quân! Anh tỉnh rồi?

Thanh Y không giấu nổi vui mừng mà reo lên. Âu Dương Quân thấy vậy liền vui vẻ:

- May mà tôi tỉnh kịp thời nên mới ngăn được em làm “hái hoa tặc”!

- Bông hoa như anh, tôi thật không có phúc hái rồi!

Thấy Âu Dương Quân vừa tỉnh đã cao hứng nói đùa, cô cũng không ngại làm người tung hứng cùng anh.

- Không sao! Nếu em thích, tôi sẽ tình nguyện rơi vào lòng em!

- Hoa rơi? Tôi không cần!

- Vậy em không muốn làm tặc hái hoa?

Thanh Y hừ nhẹ không đáp lời.

- Thế để tôi thay em làm tặc vậy!

Âu Dương Quân nói xong liền cử động, Thanh Y hoảng hốt xin hàng:

- Được rồi, được rồi! Tôi không đấu lại anh! Tôi chỉ muốn xem xem vết thương của anh thế nào thôi!

Thấy cô gái trước mặt ngang bướng tiếp tục đưa tay tiến đến ngực mình, Âu Dương Quân dùng lực vừa phải giữ chặt tay cô.

- Không được!

- Tại sao?

Thanh Y khó hiểu. Cô đâu có yêu cầu gì quá đáng.

- Vì sợi dây truyền dịch của em không đủ dài nên nếu em ngoan cố, mũi kim bị chệch sẽ khiến em đau, mà tôi thì không muốn như thế!

Nghe anh nói, cô mới ý thức được mà nhìn xuống cánh tay mình, nơi đó quả là có một mũi kim nằm trong da, nối với dây truyền dịch phía trên.

Một sự xúc động mạnh mẽ chợt ào lên trong lòng Thanh Y.

Người đàn ông trước mặt này sao lại cứ khiến cô hết lần này đến lần khác đau lòng như vậy? Tại sao với tất thảy mọi người đều lạnh lùng, cao ngạo mà với cô lại hết mực che chở, quan tâm?

Không kiềm được xúc động, một giọt nước từ mi mắt cô nhẹ nhàng lăn xuống, thấm nóng vào cánh tay Âu Dương Quân đang làm gối cho cô gối đầu. Anh mỉm cười rồi đưa tay lau đi vệt nước ấy, lần đầu tiên cất giọng dịu dàng an ủi:

- Từ bao giờ mà em lại trở thành con người mau nước mắt vậy hả? Lúc đầu bị tôi truy bắt ở Anh, em một thân một mình chống cự cũng không thấy khóc lóc gì! Bây giờ bên cạnh đã có tôi, dù trời có sập cũng sẽ có người giúp em chống, em phải nên vui mừng mới đúng!

- Đúng thế, chính tôi cũng không biết từ bao giờ mà mình lại trở nên như vậy! Lúc trước một mình tôi tự do tự tại, không sợ trời, không sợ đất, cũng không có vướng bận nên chẳng quan ngại điều gì. Giờ đây mỗi khi gặp chuyện, tôi đã đánh mất rất nhiều thời gian khi suy nghĩ ỷ lại rằng anh sẽ đến cứu, thay vì phải nghĩ cách thoát thân ngay từ đầu.

Thanh Y đưa bàn tay còn nhiều vết thâm tím lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt mình rồi nói tiếp.

- Cõ lẽ đúng như anh trước đây đã nói, tôi vốn được có một đôi cánh để bay nhưng đã bị anh lấy mất. Vì thế bây giờ, tôi phải dựa vào chiếc l*иg là anh để bảo vệ mình...

Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Âu Dương Quân giật phắt kim truyền dịch trên tay mình rồi mạnh mẽ ôm lấy thân hình bé nhỏ trước mặt. Anh ghé vào tai cô nói nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ, hơi thở ấm nóng khiến tai cô ửng hồng:

- Em sai rồi!

Âu Dương Quân phủ nhận.

- Cánh của em, sự tự do của em đúng là do tôi quản nhưng tôi tuyệt đối không phải chiếc l*иg giam giữ em. Là tôi đã thay đôi cánh của em bằng đôi cánh của mình, cho em tự do bay lượn, đến những nơi em muốn đến, làm những điều em muốn làm, chỉ là nơi đó, việc đó... nhất định phải có tôi!