Định Mệnh Anh Và Em

Chương 217: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh (1)

Tựa người vào đầu giường, Hạ Tử Du vui vẻ cầm điện thoại di động lên.

Gọi vào số điện thoại của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu cô nghĩ tới lát nữa nên báo cho Đàm Dịch Khiêm tin vui này như thế nào.

Vậy mà, sau khi điện thoại đươc kết nối, số điện thoại của Đàm Dịch Khiêm lại chuyển đến phòng khách công ty.

Nhân viên ở phòng khách sau khi nghe Hạ Tử Du gọi điện thoại, vội lễ phép nói, "Bà tổng giám đốc, tổng giám đốc đang họp, cô có muốn kết nối với điện thoại của tổng giám đốc không?”

Biết Đàm Dịch Khiêm khi họp không thích bị quấy rầy, Hạ Tử Du nói, "À, không cần, tôi đợi anh ấy một cũng được."

"Vâng."

Đặt điện thoại di động xuống, Hạ Tử Du đưa tay vuốt nhẹ lên bụng, tưởng tượng sinh mệnh nhỏ bé trong bụng từ từ trưởng thành sẽ giống Liễu Nhiên là một đứa trẻ đáng yêu, Hạ Tử Du khó có thể thu lại niềm vui sướиɠ.

Khoảng chừng một giờ sau, Hạ Tử Du gọi lại điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm, nhưng mà, điện thoại vẫn bị chuyển tới phòng khách, lần này nhân viên ở phòng khách trả lời Hạ Tử Du có vẻ hơi ấp úng, "À, Bà tổng giám đốc, tổng giám đốc vẫn đang họp...."

"Ồ, được rồi."

Hạ Tử Du đặt điện thoại di động xuống lần nữa, tạm thời quyết định không gọi điện thoại cho anh nữa, đợi đến buổi trưa rồi gọi cho anh cũng được, thuận tiện nói buổi trưa về nhà với cô, bởi vì đã nhiều buổi trưa anh không có về rồi.

Nằm ở trên giường, cô nhắm mắt ngủ một giấc, đến gần buổi trưa có thể là do sự nhớ nhung trong lòng, cô đột nhiên mở mắt ra, lập tức cầm lên điện thoại gọi một cuộc cho Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du dù thế nào cũng không nghĩ đến lần này cô vẫn không thể nghe được giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, lần thứ ba lúc nhân viên ở phòng khách nhận được điện thoại cô dường như cũng trở nên run run, "Á, Bà tổng giám đốc, tổng giám đốc...."

Hạ Tử Du rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, trong lòng bỗng dưng sốt ruột nói, “Anh ấy vẫn đang họp sao? Hội nghị mà suốt cả một buổi sáng, ngay cả vợ gọi điện thoại cũng không có thời gian nhận?”

Nhân viên ở phòng khách ngập ngừng nói, "Không phải, tổng giám đốc không phải đang họp, mà là...."

Hạ Tử Du vặn lông mày, "Mà là cái gì?"

Nhân viên ở phòng khách đáp, "Mà là tổng giám đốc hiện giờ không có ở công ty."

Hạ Tử Du nghi ngờ, "Anh ấy đi đâu?"

Nhân viên ở phòng khách rốt cuộc không thể giấu giếm được nói, “Tổng giám đốc...... Tổng giám đốc đến phía Tây.”

"Đến phía Tây?" Tại sao cô lại không biết việc này?

"Đúng vậy, tổng giám đốc mấy ngày nay đều ở phía Tây."

Hạ Tử Du nhất thời nhíu chặt chân mày, "Nếu như anh ấy vẫn luôn ở phía Tây, vậy sao lúc tôi gọi điện thoại tới, cô lại nói là Dịch Khiêm đang họp?"

Nhân viên ở phòng khách khẩn trương nói, "Thật xin lỗi Bà tổng giám đốc, không phải tôi cố ý muốn giấu cô, là thư ký Đan bảo tôi nói với cô như vậy.”

"Thư ký Đan?" Giống như nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ, Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Thư ký của Dịch Khiêm không phải là Lysa sao?"

Nhân viên phòng khách nói, "Bởi vì Lysa phải đến Canada định cư cùng bạn trai, nửa tháng trước đã từ chức thư ký, cho nên tổng giám đốc thăng chức cho Cô Đan Nhất Thuần thư ký là phòng kế hoạch thành cho tổng giám đốc.”

Tại sao những chuyện này cô không hề hay biết gì?

Hạ Tử Du kinh ngạc dựa vào đầu giường, tiếp tục hỏi, "Khi nào Dịch Khiêm trở lại?”

Nhân viên phòng khách trả lời, "Mấy ngày nay tổng giám đốc đều trở lại trước khi tan việc.”

"Một mình anh ấy?" Không biết vì sao Hạ Tử Du lại nhạy cảm mà muốn hỏi về vấn đề này.

"Là thư ký Đan đi với tổng giám đốc."

....

Kết thúc cuộc điện thoại, gương mặt Hạ Tử Du vốn tràn ngập vui mừng mong đợi lúc này đã trở nên ảm đạm, cô sững sờ dựa vào đầu giường, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.

--- -------

Buổi chiều.

Đàm Dịch Khiêm theo thói quen sau khi về nhà là lên lầu tìm vợ yêu, ở trong phòng tìm một hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm vẫn không tìm thấy Hạ Tử Du, ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm tìm một người giúp việc hỏi, “Tử Du đâu?”

Người giúp việc nghi hoặc, "Dạ, cô chủ không phải ở trong phòng sao?"

Không nhìn thấy Hạ Tử Du, không hiểu sao Đàm Dịch Khiêm lại cảm thấy bực dọc trong lòng, “Cô ấy không có ở đó, không ai thấy cô ấy ở đâu sao?”

Người giúp việc lắc đầu, "Bà chủ không cho cô chủ đi lại khắp nơi, muốn cô chủ ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cho nên cả ngày nay cô chủ đều ở trong phòng, buổi trưa cô chủ nói không muốn ăn cơm nên không xuống dùng cơm, chúng tôi cũng không dám quấy rầy cô chủ nghỉ ngơi."

Đàm Dịch Khiêm chợt không vui, "Việc đi lại của cô ấy trong căn nhà này từ khi nào đã bị người khác quản chế?"

"Là bởi vì bà chủ lo lắng cho sức khỏe của cô chủ, bởi vì cô chủ...."

Người giúp việc còn chưa nói xong, bà Đàm vừa đến lầu hai liền lên tiếng cắt ngang, "Dịch Khiêm, mẹ trong lòng con chính là một người vô lý như vậy sao?”

Đàm Dịch Khiêm đưa tầm mắt lạnh lùng chuyển sang bà Đàm.

Bà Đàm chậm rãi đi đến gần Đàm Dịch Khiêm, tự giải thích nói, "Tiểu Du mang thai, cho dù mẹ có không thích Tiểu Du đi nữa, mẹ cũng phải quan tâm đến cháu của mẹ chứ, làm sao mẹ có thể làm những chuyện vô lý với Tiểu Du?”

Đàm Dịch Khiêm kinh ngạc mở to hai mắt, "Mang thai?"

Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy! Con không biết sao? Mẹ nghĩ là Tiểu Du muốn tự mình gọi điện thoại nói với con rồi chứ...."

Giờ phú này Đàm Dịch Khiêm không thể kiềm chế được giọng vui của mình hỏi, "Đáng chết, cô ấy đi đâu rồi?"

Bà Đàm nói, "Nó nói trong phòng hơi ngột ngạt, vừa mới đi ra vườn hoa rồi.... Mẹ có bảo người giúp việc đi theo nó."

Đàm Dịch Khiêm lập tức xoay người phóng xuống tới bậc thang cuối cùng.

....

Trong vườn hoa, Hạ Tử Du ngồi trên xích đu, bên cạnh là Liễu Nhiên đang dùng cái xẻng nhỏ gieo mầm hạt banh.

Liễu Nhiên trồng mấy lần nên đã có kinh nghiệm, còn học dáng vẻ thường ngày của Hạ Tử Du giẫm lên lớp bùn đất, động tác rất ngây thơ đáng yêu.

"Mẹ, những hạt giống này sau này sẽ nảy mầm sao?"

"Ừ, sẽ rất nhanh nảy mầm."

Liễu Nhiên vui mừng nói, "Liễu Nhiên muốn cùng mẹ trồng thật nhiều, để trong vườn hoa nhà mình toàn toàn là chanh thảo.”

Hạ Tử Du nhẹ giọng hỏi, "Liễu Nhiên cũng thích chanh thảo sao?"

Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ, mẹ thích cây chanh, dì Đan cũng thích cây chanh, cho nên Liễu Nhiên cũng thích cây chanh...."

Đã rất lâu không nghe thấy Liễu Nhiên nhắc tới Đan Nhất Thuần, Hạ Tử Du ngẩn người, đang muốn mở miệng hỏi Liễu Nhiên một số chuyện có liên quan đến Đan Nhất Thuần, chợt nghe thấy người giúp việc cách đó không xa cung kính gọi, "Ông chủ."

Hạ Tử Du nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.

Liễu Nhiên lập tức bỏ lại cái xẻng nhỏ, cơ thể nhỏ bé chạy về phía Đàm Dịch Khiêm, "Ba ——"

Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Liễu Nhiên, hôn nhẹ lên gò má Liễu Nhiên một cái, "Nhóc con nghịch ngợm, con và mẹ ở hoa viên bận chơi gì vậy?”

Liễu Nhiên nói, "Mẹ và con gieo hạt chanh ạ....."

Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn về phía vợ yêu.

Hạ Tử Du thoáng nhìn Đàm Dịch Khiêm rồi đưa tầm mắt dời sang nơi khác.

Lúc này Liễu Nhiên thì thầm bên tai Đàm Dịch Khiêm, "Ba, hôm nay hình như mẹ không được vui, có phải ba chọc cho mẹ giận rồi không vậy?”

"Mẹ con không vui sao?"

Liễu Nhiên gật mạnh đầu, "Hôm nay mẹ không có gieo hạt chanh với Liễu Nhiên, mẹ cứ một mình suy nghĩ gì đó.”

"Liễu Nhiên ngoan, ba muốn nói chuyện riêng với mẹ một chút, Liễu Nhiên cùng chơi với các dì nha, có được không?”

"Dạ."

Đàm Dịch Khiêm đưa Liễu Nhiên cho người giúp việc trông, sau đó đi về phía Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du ngồi trên xích đu, thấy Đàm Dịch Khiêm đi tới, cô lập tức đứng dậy.

Trông thấy Hạ Tử Du có ý muốn trốn tránh, Đàm Dịch Khiêm ba chân bốn cẳng bước nhanh tới bên cạnh Hạ Tử Du, giữ lại người Hạ Tử Du hỏi, "Bà xã, sao vậy?"

Hạ Tử Du rũ mắt xuống, không lên tiếng.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ trách nói, "Em mang thai sao lại ngồi trên xích đu một mình hả?”

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, dùng tay gỡ bàn tay của Đàm Dịch Khiêm đang giữ cổ tay cô ra.

Đàm Dịch Khiêm không cho Hạ Tử Du tránh né, anh ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, cằm chống lên bờ vai mỏng manh của cô, hai cánh tay xiết chặt cô, "Bà xã, sao không thèm để ý tới anh vậy?”

Hạ Tử Du vẫn không nói.

"Không muốn nói chuyện với anh sao?"

Hạ Tử Du vẫn không mở miệng.

Không chịu nổi khi Hạ Tử Du vẫn cứ lặng yên không nói gì, Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du, "Bà xã...."

Hạ Tử Du không quay đầu, vặn gỡ cánh tay Đàm Dịch Khiêm đang vòng quanh người cô ra, sau đó bước đi một mạch.

"Tử Du!" Đàm Dịch Khiêm chạy theo lên vài bước, vươn tay muốn ôm lấy Hạ Tử Du.

Thế nhưng Hạ Tử Du phát một cái vào tay anh, "Đừng chạm vào em!"

Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn hỏi, "Em làm sao vậy?"

Hạ Tử Du cố gắng kiềm chế khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói: "Tại sao anh cùng Đan Nhất Thuần đến phía Tây nhiều ngày như vậy lại không nói cho em biết? Tại sao anh thăng chức cho Nhất Thuần làm thư ký của anh mà cũng phải giấu em?”

"Những chuyện này ai nói với em?"

"Chẳng lẽ anh còn muốn gạt em sao?"

"Robert chết tiệt!!" Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng mắng thầm.

Trong lòng dâng lên từng hồi chua xót, tròng mắt Hạ Tử Du đã phủ đầy hơi nước, “Anh vẫn là việc gì cũng gạt em………”

Đàm Dịch Khiêm đến gần Hạ Tử Du một bước, "Bà xã, Robert muốn anh sắp xếp cho Đan Nhất Thuần một vị trí……….”

Hạ Tử Du cố chịu đựng sự đau lòng hỏi, "Không phải anh đã sắp xếp cô ấy ở phòng kế hoạch rồi sao?”

Đàm Dịch Khiêm lại đến gần Hạ Tử Du một bước nữa, "Chuyện này có thể để anh từ từ giải thích với em được không?"

"Anh nói đi, em đang nghe."