"Phá thân em đi... Phá thân em đi... Phá thân em đi...". Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lời nói ấy lại như một câu thần chú lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần trong tâm trí Tả Mạc.
Tả Mạc lật người, cương quyết đặt Vương Thiện dưới thân mà thỏa mãn. Bàn tay thô ráp qua lớp áo vò nắn hai trái cấm ngọt ngào trên cơ thể cô khiến cô không tự chủ mà bắt đầu rên khẽ.
Nhưng ngay lập tức tiếng rên ấy lại được Tả Mạc hung hăng nuốt vào miệng. Hắn cứ như một con thú dữ cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của người con gái dưới thân cho tới khi đôi môi ấy rướm máu đỏ tươi đầy mị hoặc.
Vương Thiện hiện tại không còn quan tâm đến bất cứ điều gì chỉ có thể theo bản năng mà vụng về đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt mà Tả Mạc mang tặng. Hai bàn tay thon gầy của cô cũng không ngơi nghỉ mà lột sạch hàng cúc áo mỏng manh của hắn, để lộ ra một cơ thể nam tính hoàn mỹ.
Tả Mạc đưa hai tay giúp Vương Thiện lột nốt phần áo của hắn rồi cũng nhanh chóng xé tan chiếc áo ngủ mỏng manh của cô. Chiếc áσ ɭóŧ ren trắng hiện lên trên cơ thể xinh đẹp của cô càng thêm thiêu đốt ngọn lửa du͙© vọиɠ trong hắn. Nhưng... du͙© vọиɠ ấy nhanh chóng tan biến khi hắn nhìn thấy trên cơ thể hoàn mỹ của cô đã xuất hiện vô số những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.
Tả Mạc đưa tay lướt trên vết sẹo dài từ eo ra tới tận sau lưng Vương Thiện, hỏi:
"Vết sẹo này từ đâu mà có?"
Vương Thiện đương nhiên nhìn ra ánh mắt đã không còn nhen nhóm du͙© vọиɠ mà hoàn toàn nghiêm túc của hắn nên cũng rất thật thà mà trả lời:
"Trong lúc luyện tập bị đao chém."
Tả Mạc chau mày, chuyển tay qua những vết sẹo khác trên người cô rồi hỏi những câu y hệt. Mỗi câu trả lời của cô đều khiến hắn càng thêm khó chịu mà chau mày càng sâu. Tất cả nếu không phải là đao chém thì cũng là kiếm rạch, tiêu đâm, đạn ghim,... Rốt cuộc trong năm năm qua cô đã sống như thế nào vậy? Bốn năm cô ở gần hắn, hắn nâng cô như nâng trứng, hứng cô như hứng hoa, tuyệt nhiên không để cô chịu chút gì tổn thương, thiệt thòi. Vậy mà giờ...
"Năm năm qua em đã ở đâu?"
Ánh mắt Vương Thiện thoáng qua một tia sáng cảnh giác khó nắm bắt nhưng rồi rất nhanh liền trở lại với xúc cảm thơ ơ mà đáp:
"Ở một nơi không khác địa ngục là mấy." Sống ở dưới lòng đất chắc cũng có thể coi là sống ở dưới địa ngục đi.
Liếc nhìn vẻ mặt cau có của Tả Mạc mà Vương Thiện có chút chạnh lòng. Rốt cuộc hắn có thật sự lo lắng cho cô? Câu hỏi ban nãy đâu phải vì thương xót cô, rõ ràng là vì muốn điều tra cô mà.
Nhưng ngay lập tức những suy nghĩ tiêu cực đều bị Vương Thiện một cước đá bay. Cô gái vốn đang một bộ thờ ơ dưới thân Tả Mạc bỗng trở về làm một con hồ ly mị hoặc chúng sinh mà đẩy hắn nằm xuống chiếc đệm mềm mại.
Sau đó cô không chần chừ mà đè lên người hắn, vừa cắи ʍút̼ hạt đậu nhỏ trước ngực hắn vừa đưa tay cởi chiếc áσ ɭóŧ đã bị hắn dày vò đến lệch khiến bầu ngực no tròn trực tiếp ma sát với phần da thịt cứng rắn tạo ra kɧoáı ©ảʍ cực độ với Tả Mạc.
Tả Mạc gầm nhẹ, để mặc Vương Thiện tùy ý làm loạn trên cơ thể của mình. Hắn thật không ngờ cô cũng có mặt hoang dại như vậy.
Vương Thiện hôn dọc từ ngực Tả Mạc, lướt qua phần bụng săn chắc xuống tới tận thắt lưng của hắn. Cô cười nhẹ, nhanh tay cởi tung chiếc thắt lưng vướng víu rồi dùng răng mở khóa quần hắn. Cô nhất định sẽ khiến hắn rên lên vì sung sướиɠ.
"Tiểu Thiện... Đừng... Ưʍ..."
Ngay khi Tả Mạc nhận ra Vương Thiện là đang muốn làm gì thì đã không còn kịp để ngăn cản. Hắn vừa nhổm dậy thì đã ngay lập tức ngả xuống giường vì kɧoáı ©ảʍ đến tột cùng đột nhiên xuất hiện dưới thân. Hắn cảm nhận rất rõ vật thô cứng của mình đang được bao lấy bởi một sự ấm áp đầy ướŧ áŧ. Cô ở giữa hai chân hắn, luận động không ngừng.
Trong căn phòng sang trọng của Tả gia, ngoài những âm thanh đầy ái muội thì cũng chỉ còn hương vị của du͙© vọиɠ.
"A, Hừm... Tiểu... Thiện..."
Tả Mạc thật sự chịu không nổi cái kɧoáı ©ảʍ từ chiếc miệng nhỏ xinh mà cô mang lại nên hắn đã ngay lập tức dùng hết sức có thể để kéo cô lên, tuột nhanh chiếc quần ngủ mỏng manh của cô xuống.
Tả Mạc gầm lên đầy kɧoáı ©ảʍ:
"Anh sẽ phá nát thân em."
Rồi vội vã cho thứ to lớn của hắn xâm nhập vào nơi tư mật nhỏ hẹp của cô.
Vương Thiện hai mắt nhắm nghiền, siết lấy ga giường, khẽ kêu đau.
Tả Mạc chết tiệt! Đây là lần đầu của cô đấy. Có thể nhẹ nhàng một chút được không hả?
Tả Mạc hôn lên khóe mắt cô gái nhỏ dưới thân như một lời an ủi. Mặc dù bên dưới đã trướng đau tột độ nhưng hắn vẫn không động. Chờ khi gương mặt Vương Thiện dần thoải mái, hắn mới bắt đầu luận động nhẹ nhàng. Hắn cười đầy ma mãnh, từng chút một xâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cô, từng chút một dẫn cô lên tới đỉnh điểm của sự sung sướиɠ.
"Ưʍ... A... Tả Mạc..."
Ngay giây phút này, cơ thể của hai người tuy hai mà lại hóa thành một. Từng âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu sắc tới những sợi nơron thần kinh cứ tự nhiên mà phát ra từ nơi tư mật của hai người.
Tả Mạc như một con mãnh thú dùng hết sức lực luận động thật nhanh, thật mạnh khiến Vương Thiện không biết làm gì ngoài việc rên lên đầy du͙© vọиɠ.
"A... Tiểu Thiện... Hừm..."
"... Mạc... Aaaaa..."
Du͙© vọиɠ lan tỏa, kɧoáı ©ảʍ xâm lấn, uyên ương bên nhau không tách rời.