Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi!

Chương 5: Lớn mới có thể làm cho em "hạnh phúc"

"Tớ... Tớ... Cái đó, không phải như vậy, tớ chính là như thế... Cũng không phải ý đó..." Trong lúc nhất thời Trình Ấu nói năng có chút lộn xộn, nhưng không tìm thấy bất kỳ từ nào là chối bỏ.

Nhìn dáng vẻ Trình Ấu hoảng hốt, Phó Cẩn âm thầm bật cười nói, "Em có muốn cảm thụ chân thật một chút không?"

"Cho nên,thực sự thì tớ không phải... Hey! Cậu nói gì?!" Nói mãi nói mãi cô mới phản ứng lại lời nói của Phó Cẩn, Trình Ấu trợn to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin.

Nhất định là cô đã nghe nhầm, đúng! Phó Cẩn làm sao biết nói loại lời đó. Trình Ấu mày không thể dâʍ đãиɠ như vậy nha, sẽ dọa người ta bỏ chạy!

"Em không có nghe lầm. Tôi nguyện ý làm vật thí nghiệm của em. Có lẽ chúng ta có thể cảm nhận lẫn nhau, đây là một đề nghị vô cùng tốt. Tôi nghĩ thế." Phó Cẩn nói chuyện đó, anh không hề thấy có chỗ nào sai.

Từ lúc Phó Cẩn bắt đầu xuất tinh sớm tới nay, không làm gì sẽ thủ da^ʍ, chuyện đó khiến cho người ta cảm thấy ngượng ngùng, anh không phải là một người nặng nề theo ý kiến của mình. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Trình Ấu xoắn xuýt khiến anh cảm thấy hết sức thú vị.

Có câu thường nói, đàn ông vì tính* mà yêu, đàn bà vì yêu mà tính.

(*tính: tìиɧ ɖu͙©)

Bất kể loại nào, đó cũng là phương pháp tốt để xúc tiến tình cảm, cho nên Phó Cẩn rất nguyện ý đi làm loại chuyện này, bởi vì đối tượng là Trình Ấu.

Nhưng Phó Cẩn không phải là người có thể tùy ý trêu đùa người khác, hôm nay anh nói ra loại lời đó, giống như anh  lập tức từ thần cấm dục đi xuống trở thành người bình thường, nhưng mà Trình Ấu như cũ vẫn cảm thấy có một loại cảm xúc dâʍ ɭσạи vô hình.

"Nếu như em muốn biết như vậy, xem như là." Chỉ một ngày ngắn ngủi, Phó Cẩn không thể không thừa nhận rằng Trình Ấu có một sức hấp dẫn đặc biệt với mình, sẽ đem bản thân chân thật bộc lộ ra.

Dư quang liếc trang sách còn mở ra, cảnh tượng nam nữ chủ giao hoan kịch liệt, cô chỉ xem qua phim ảnh thế mà lửa nóng đã nặng trĩu xông lên toàn thân, bây giờ có cơ hội thấy vật thật, lại là người mà cô yêu.

Thật sẽ thô to và mạnh mẽ như vậy, sau đó đi vào trong cơ thể cô, đâm cô đến khi nước da^ʍ chảy ròng ròng sao?

Nghĩ đến chỗ đó, Trình Ấu cảm thấy gò má ửng đỏ, miệng khô lưỡi đắng, tâm loạn như ma, bụng xôn xao không ngừng, suy nghĩ một chút cũng khiến cho cô ướt... Ánh mắt biến đổi nóng hừng hực ngắm thẳng vào đôi mắt đen của Phó Cẩn.

Cô thích chàng trai nguyện ý tiếp nhận một mặt chân thật của mình, hơn nữa cùng nhau nghiên cứu chuyện riêng tư, hưởng thụ vui sướиɠ, có gì không tốt đâu, hoặc là phải nói khiến cho cô vui mừng khôn xiết.

"Tớ... chỗ này... Hơi nhiều người... Hình như không quá thích hợp." Hãy để cho cô giả vờ mất tự nhiên một lúc nhé, Trình Ấu ấp úng nói, mặc dù trong lòng của cô muốn vô cùng.

"Bạn học Trình Ấu còn lo lắng những thứ này sao? Hử?" Phó Cẩn vô tình vạch trần sự giả vờ của Trình Ấu, thất thời cô giống như khinh khí cầu hở gió bị xẹp.

Phó Cẩn cảm thấy ngay từ lúc đầu, bụng dưới liền có chút khác lạ, thiếu gia kia tiểu huynh đệ dường như muốn lao ra khỏi đáy quần vậy, ở bụng dưới chống lên một cái lều vải nhỏ, khiến anh có chút trướng đau, hơi kinh ngạc.

Điều này có thể nói lên rằng anh và Trình Ấu sẽ phối hợp bổ sung cho nhau, hai người như người lữ hành thiếu nước đói khát khó nhịn phát hiện đối phương, hơn nữa chỉ cần ở chung một chỗ bất kể khó chịu hay thống khổ nào cũng sẽ theo gió mà tan ra.

"Vậy, tớ liền... Nhìn một chút đi." Trình Ấu định không biết xấu hổ, gương mặt đột ngột đỏ lên nói ra nội tâm thật sự khát vọng.

Thấy Phó Cẩn dựng lên lều vải nhỏ, trong lòng Trình Ấu bốc lên một trận, nếu đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ muốn cùng cô ấy lên giường.

Cho dù là yêu sớm, hay là quan hệ sớm, chỉ cần đối tượng là Phó Cẩn, có vẻ như cũng không có gì sai. Tại sao lại phải tiết chế bản thân chờ đến vài năm nữa trước khi được ăn nó? Bắt lấy gậy thịt của anh cũng là một biện pháp để bắt lấy trái tim của anh.

"Muốn, thì tự mình chạm vào đi." Phó Cẩn một tay chống đầu, phong thái nhởn nhơ nhìn Trình Ấu đang đỏ mặt, một bộ hình dáng nhâm quân thải hiệt. (1).

[(1) Nhâm quân thải hiệt: Ý của Phó Cẩn ở đây là muốn để Trình Ấu tự làm điều gì mình muốn, cứ tùy ý.]

"A, vậy tớ liền... Cung kính không bằng tuân lệnh..."

Trình Ấu đưa tay đem dây khóa ngay đũng quần chậm rãi kéo xuống, bên trong lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen bằng phẳng và bộ phận kia đang nhô lên, cho đến giờ dù là nội tâm sắc nữ cũng không thể giúp đỡ cô tiến về phía trước, quả thật là quá xấu hổ. Không thể làm gì khác hơn là tự lừa dối mình vậy đột ngột đưa ngón trỏ ma sát xoay vòng ở chỗ nào đó, chậm chạp không có một bước xu thế tiến gần hơn.

Vốn là hạ thể đang sưng tấy lên, mà giờ lại bị tiểu gia hỏa trêu chọc như vậy, trong nháy mắt phình to hơn, chóp đỉnh qυყ đầυ mơ hồ từ trong qυầи ɭóŧ lộ ra. Phó Cẩn có chút khó chịu, lấy tay nhỏ bé của Trình Ấu đẩy hai bên bằng phẳng của qυầи ɭóŧ ra, trực tiếp nắm lấy vật căng phồng nóng như lửa.

"Hừ ~" Hai người cùng thở ra một hơi.

Còn ở trong giai đoạn thiếu niên dậy thì, vậy mà gậy thịt kia đã mạnh mẽ khiến Trình Ấu một tay cũng cầm không hết, không biết sau này sẽ là hình dạng gì. Gậy thịt bề ngoài trơn nhẵn, không có lông, có vẻ như nó không có xương và hình như nó đang run rẩy trong lòng bàn tay của cô.

"Nó dường như có chút quá lớn..." Một tay không thể cầm được!

"Lớn mới có thể cho em 'hạnh phúc'."

Phó Cẩn hài hước nói một câu khiến Trình Ấu xấu hổ đến mức luống cuống, Phó Cẩn còn biết nói lời như thế... Cô dường như đã trêu chọc phải một nam sinh xấu xa, hoặc có thể là ẩn giấu bên trong tinh thần S?

[S (Sadism): Bạo da^ʍ – thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống da^ʍ – thích nhận đau đớn từ người tình.]

Hai người vẫn mới là thiếu nam thiếu nữ chưa có thao tác thực tế, liền bất động duy trì động tác này, bởi vì không biết bước kế tiếp phải làm gì. Chỉ có thể ngồi thẳng người nhìn "sách " như nghiêm túc nghe giảng bài vậy.

Nếu như có thể xem nhẹ tiểu huynh đệ to lớn với sinh mệnh dồi dào trong tay của mình.

Lời tác giả:

Chẳng lẽ tiểu thiên sứ không có ý muốn ra sân khấu sao.

(? ? ω? )? Hắc.

Cảm ơn  bảo bối @ Vương A Hoa đưa bảo vật.