Chương 4
Editor: Cừu ăn thịt
***
Hoàng đế vẫy tay với thái giám tổng quản Hà Man, chỉ Mộ Dung Dược, nói:
- Ngươi đi giúp hắn.
Hà Man đi qua thả lỏng xích sắt trên eo của Mộ Dung Dược, hắn lập tức đĩnh kiều hẹp mông mạnh mẽ trước sau lắc lư, khi Lạc Anh còn chưa kịp ý thức được cái gì thì sinh thực khí của hắn đã vọt vào yết hầu cô hơn phân nửa.
- Oẹ!
Lạc Anh cảm giác khó chịu, muốn lui về phía sau, lại thấy đôi mắt đen của Mộ Dung Dược tràn ngập tơ máu lộ ra thần sắc cầu xin. Tầm mắt hai bên giao hội, cô đã hiểu ý hắn. Đầu đưa về phía trước làm nguyên cây côn ŧᏂịŧ cắm vào yết hầu.
Giờ khắc này trong lòng nam nhân dâng lên một chút cảm động, chóp mũi hơi ê ẩm, mạnh mẽ mấp máy nam căn dưới háng, rời khỏi, cắm vào, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ma xát làm hắn nheo mắt.
- Ư a... A ưm a...
Trong miệng Mộ Dung Dược phát ra liên tiếp âm thanh vui vẻ.
Chóp mũi Lạc Anh chôn trong đống lông tóc màu đen của Mộ Dung Dược, gương mặt và da thịt chung quanh sinh thực khí nam nhân dán sát nhau, theo từng cú nhấp của nam nhân mà tinh hoàn đập vào cằm phát ra thanh âm bạch bạch, càng lúc càng nhiều nước bọt và mã mắt phân bố chất lỏng từ cằm chảy xuống tới, giữa hai bầu vυ' ướt dầm dề.
Lạc Anh có kinh nghiệm khẩu giao phong phú, muốn cho hắn càng thêm vui sướиɠ, cái lưỡi ở trong miệng chống đỡ thân gậy ra sức đẩy đưa, lưỡi đảo quanh thân gậy tới tới lui lui, khi thì làm qυყ đầυ tiến vào yết hầu, khi thì liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ. Cánh tay trái vòng lấy mông hắn ma xát, tay phải từ phía sau tìm được tinh hoàn trêu đùa.
Mộ Dung Dược tiếp xúc đều là nữ nhân cực đứng đắn, dù khẩu giao cũng không thường làm, huống chi thời điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này.
- Ô... A a... Ưʍ......
Mộ Dung Dược vừa cᏂị©Ꮒ miệng của nữ nhi, vừa dùng đùi ma xát ngực cô, mỗi một chút đυ.ng chạm đều làm khắp cả người hắn sảng khoái. Trong lòng thở dài, nếu là tay có thể hoạt động thì tốt quá, có thể sờ sờ vυ' to.
Thân thể Lạc Anh phập phập phồng phồng, môi đỏ ngậm gậy thịt thật lớn, sinh thực khí gân xanh cù kết ra ra vào vào miệng cô, cơ hồ muốn căng bạo cái miệng nhỏ, làm đại qυყ đầυ lần lượt cắm vào chỗ sâu trong yết hầu.
Tinh quan Mộ Dung Dược nhanh chóng mở, đại dòng đặc sệt dính nhớp giống như suối phun từ mã trong mắt phụt ra, hắn dùng sức đẩy tới phía trước, dùng khoang miệng nữ hài chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn.
Giờ phút này đại não hắn hoàn toàn trống rỗng, một lát sau hắn mới thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ làm người rùng mình, ngực phập phồng, miệng thở dốc dồn dập.
Trong miệng Lạc Anh chứa đầy nùng tinh của phụ thân, đang định phun ra thì hoàng đế lập tức nói:
- Nuốt xuống đi, đó đồ bổ mà phụ thân ngươi cho ngươi đấy.
Lạc Anh cảm thấy kỳ quái nhìn hoàng đế, lại nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Dược, thấy phụ thân gật đầu, cô nuốt hết nùng tinh tràn đầy khoang miệng, nhưng Mộ Dung Dược bắn quá nhiều, cô chỉ nuốt được một nửa, cô thấy nửa còn lại tràn ra, vội dùng tay quệt vào miệng nuốt tiếp.
Đôi môi nhỏ đỏ bừng nuốt từng ngụm, ai dám tin thiếu nữ 15 tuổi này đang ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính phụ thân bắn ra từ qυყ đầυ.
Hoàng đế cho Mộ Dung Dược hạ xuân dược rất cường liệt, sao có thể chỉ cᏂị©Ꮒ một hồi là xong?
Mộ Dung Dược vẫn cứ run run thân mình, dục tiên dục tử, vì sao còn muốn cᏂị©Ꮒ một hồi? Đại dươиɠ ѵậŧ dưới háng không hề mềm đi, nam căn thô to như cánh tay trẻ con thẳng tắp chót vót, thân gậy ướt đẫm chất dịch run run trước mặt Lạc Anh, tựa hồ còn tính chui vào thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ mất hồn.
Hoàng đế cười ha ha, chỉ vào Lạc Anh quỳ trên mặt đất, nói:
- Để Mộ Dung Dược cᏂị©Ꮒ chính nữ nhi của hắn, cᏂị©Ꮒ mỗi ngày, ngày ngày cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ đến khi mang thai nghiệt chủng của cha ruột mới thôi.
Mộ Dung Dược chợt cảm thấy xấu hổ cực độ, muốn đâm chết cho rồi, nhưng sau đầu hắn không có đồ vật để mượn lực, miệng bị nhét khối đầu gỗ nên không thể cắn lưỡi tự sát.
Hoàng đế nói xong, dẫn dắt thân vệ cười lớn rời đi địa lao, quan sát người nam nhân mình từng ngưỡng mộ cᏂị©Ꮒ nữ nhân khác, trong lòng y cũng không dễ chịu, nhưng sau đó lại trào lên kɧoáı ©ảʍ báo thù, mặt mày hớn hở, đứng ngoài địa lao nở nụ cười.
Không chiếm được, vậy tự tay y sẽ huỷ hoại.
Địa lao chỉ còn lại Hà Man và hai tiểu thái giám.
Lạc Anh bị lột sạch quần áo, thần sắc khϊếp sợ và hoảng loạn, đã sợ tới mức ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, quỳ trên mặt đất run rẩy như cái sàng, hai tay nhỏ che cặρ √υ' lay động và hạ thể, không thể ức chế run rẩy, nức nở nói:
- A... Đừng cởϊ qυầи áo của tôi... Đừng... Đừng mà......
Hà Man ở sau lưng cô bế cô lên theo tư thế xi tiểu, hai gã tiểu thái giám đứng trái phải cố gắng kéo hai chân đang dùng sức khép lại của cô ra.
- Thật là tiểu âʍ ɦộ thèm khát, chậc chậc, liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho cha ruột mà tiểu âʍ ɦộ của ngươi đã ướt này.
Một thái giám sờ soạng hạ thể của Lạc Anh, cười nhạo ra tiếng.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Lạc Anh chỉ dám khóc thút thít.
Cô gái được hệ thống cải tạo hết sức mỹ lệ, mặc dù khóc thút thít cũng kiều mị động lòng người, hai chân mở rộng ra, đóa hoa âm môi dính vài giọt sương, một sợi chỉ bạc hình thành từ tiểu âʍ ɦộ.
Trong lòng Mộ Dung Dược lửa đốt hừng hực, thì ra nàng cũng có cảm giác với hắn, thân thể hắn dùng sức thoát khỏi xích sắt, muốn tiếp cận thân thể mỹ lệ kia. Nam căn dưới háng như ngửi được hương vị của tiểu âʍ ɦộ, đại qυყ đầυ không kìm được lắc lư.
Lạc Anh bị bắt mở rộng đùi, tiểu âʍ ɦộ ướt dầm dề bị thái giám đưa đến dưới háng Mộ Dung Dược, nam căn thẳng tắp thô dài đẩy về phía trước, cắm vào con đường chuẩn xác, qυყ đầυ lập tức chui vào cái miệng nhỏ, lại dùng một chút lực đã xâm nhập hơn phân nửa cây.
- Cha, đừng trừng phạt nữ nhi... A... Đau...
Lạc Anh đau sắc mặt trắng bệch, hạ thể bị cắm vào cây gậy to lớn, cộng thêm thân thể xử nữ, quả thật cô sắp bị xé rách rồi.