Warning: Phần thịt mặn mòi nhất bộ đã lên sàn, hãy cân nhắc kĩ trước khi nhảy vào!
Chương 2: sao chỗ đi tiểu của cha sưng lên vậy
Editor: Cừu ăn thịt
Lạc Anh ngồi trên ghế bành, thần sắc trấn định.
Vài phút sau, mười mấy cấm vệ quân uy phong lẫm lẫm vọt vào từ đường, nhìn thấy bộ dạng này của Lạc Anh, tưởng là hạ nhân, dùng dây thừng trói tay phải của cô chung với những hạ nhân khác, đưa tới tiền viện.
Tiếng khóc quanh quẩn trong phủ Tể tướng, Bàng thị ngày thường quần áo hoa lệ, Mộ Dung Trân Trân, Mộ Dung Trân Bảo lúc này hết sức chật vật, trên đầu ngọc trâm và hoa tai đá quý đều bị cấm vệ quân lợi dụng lúc rối loạn cướp đi, áo khoác giá trị xa xỉ cũng bị lột.
Ba mẹ con ôm nhau khóc ròng, chẳng còn gì là dáng vẻ quý phụ nhân ưu nhã, thiên kim tiểu thư nhã nhặn.
Lạc Anh đứng xa xa nhìn, bên môi nở cười lạnh, hoàn toàn coi đây là hiện trường của câu chuyện "Giả phủ bị sao".
Mộ Dung Dược ba mươi mốt tuổi là thời điểm nam nhân có mị lực nhất, chiều cao 185cm khiến hắn có vẻ hạc trong bầy gà, dung nhan tuấn mỹ, mi như kiếm, hai tròng mắt như sao trời lộng lẫy, thân hình đĩnh bạt mặc một bộ áo đen, tuy bị trói gô nhưng sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, không có một chút chật vật.
Hắn chính là phụ thân vô lương của Mộ Dung Anh Nhi rồi.
Lúc chạng vạng, trên dưới hơn bốn trăm người của Mộ Dung gia bị giam tại đại lao kinh đô.
Mộ Dung Dược cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ở đối diện nhà tù Lạc Anh, bị nhốt chung với thê nữ của hắn.
Lạc Anh và mười mấy nha hoàn bà tử bị nhốt cùng một chỗ, từ mười một tuổi Mộ Dung Anh Nhi dùng lụa trắng che mặt, hiếm khi rời đi từ đường tướng phủ, hạ nhân Mộ Dung gia không quen biết cô, cô cũng không quen biết họ.
Bọn người hầu đều khóc sướt mướt, vì cuộc sống về sau phát sầu.
Cơm chiều chỉ có một chén cháo loãng và mấy cây dưa muối, Lạc Anh mặc kệ những hạ nhân miệng đầy oán giận của tướng phủ, ăn hết phần của mình.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lạc Anh bị tiếng kêu thê lương bừng tỉnh, vội vàng nhìn qua khe tù.
Ở nhà tù đối diện, một tay Mộ Dung Dược ngăn chặn Mộ Dung Trân Trân khóc la, tay phải cầm cái kẹp cục than thiêu đỏ để lên mặt Mộ Dung Trân Trân, "Xèo xèo xèo......" Mùi thịt nướng bốc lên, khói nhẹ lượn lờ, trong không khí tràn ngập hương vị thịt nướng.
Bàng thị kêu trời khóc đất bò qua đi cướp đoạt nữ nhi, bị một chân Mộ Dung Dược đá văng ra, tay phải hắn tiếp tục cầm kẹp để lên mặt một nữ nhi khác là Mộ Dung Trân Bảo...... Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều bị dọa choáng váng, trong không khí chỉ còn lại có âm thanh xèo xèo và tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lạc Anh trốn ở góc phòng, lo lắng Mộ Dung Dược nhớ tới nữ nhi bị quên đi là cô, thân thể này không phải của cô, mà cô cũng không muốn chịu đựng nỗi đau như vậy.
Buổi tối, Lạc Anh mới vừa nằm xuống, liền thấy cửa lao mở ra, hai gã mặc áo đen kéo cô ra ngoài, rẽ trái rẽ phải rồi đi vào một gian địa lao kín xây bằng cục đá, sau khi gã áo đen đưa cô vào thì bị đóng lại.
Trong địa lao có một người đàn ông mặc long bào được mười mấy cấm vệ quân vây quanh, người đàn ông này tô son trát phấn, vẻ mặt uể oải không phấn chấn, vừa thấy là biết do bình thường túng dục quá độ gây ra.
Hoàng đế! Trong lòng Lạc Anh lộp bộp một chút, nhìn quanh mới phát hiện ở đối diện hoàng đế có một người đàn ông trần trụi bị trói bằng xích sắt trên tường, đúng là phụ thân của cơ thể này —— Mộ Dung Dược.
Lúc này trên người Mộ Dung Dược không có mảnh vải che đậy nào, tuy là một quan văn nhưng vóc dáng hắn đĩnh bạt như kính tùng, dáng người hoàn mỹ, ong eo hẹp mông, con chym dưới ngẩng cao chót vót, hai đùi rắn chắc hữu lực bị hai dây xích sắt cột vào thạch đôn hai bên, hai tay bị cột vào cái cọc sắt ở phía sau. Cả người bị căng thành hình chữ 大 , sắc mặt đỏ đậm như máu, miệng ngậm khối đầu gỗ, khi Lạc Anh tiến vào địa thì hương vị tuổi trẻ nữ hài mỹ diệu làm sinh thực khí dưới háng hắn nháy mắt thô to một vòng.
Lạc Anh liếc mắt một cái nhìn ra Mộ Dung Dược bị người hạ xuân dược.
- Cha, người không thoải mái sao?
Khuynh thế dung nhan của Lạc Anh hiện lên vẻ thiếu nữ đơn thuần, con ngươi ướŧ áŧ chớp động, chỉ vào dưới háng Mộ Dung Dược:
- Chỗ đi tiểu của cha kì quái thế, cha bị bệnh sao?
Đầu tiên Mộ Dung Dược mê mang, tiếp theo nhớ ra đây là nữ nhi sớm đã quên đi, nghĩ đến âm mưu của hoàng đế, khuôn mặt nhuộm đầy tính dục tái nhợt.
Trên đường đi Lạc Anh đã cởi khăn che mặt, nét đẹp khuynh quốc khiến bọn đàn ông trong địa lao đều ngây người, ngay cả hoàng đế mê trai cũng tỏ vẻ kinh diễm tới, há mồm nói:
- Chỗ đi tiểu của cha ngươi bị bệnh nặng, ngươi giúp hắn liếʍ đi!
Thần sắc Lạc Anh có chút khó hiểu, kinh ngạc nói:
- Chỗ đi tiểu cũng có thể liếʍ sao?
- Chữa bệnh thì không chê, hắn là cha ngươi, ngươi không liếʍ thì hắn chết chắc rồi.
Trong lòng hoàng đế cười thầm, thật là tiểu nha đầu đơn thuần không biết thế sự, ở từ đường nhiều năm thành đồ ngốc, nhưng lại hợp ý hắn.
Lạc Anh nhìn sưng to dưới háng Mộ Dung Dược, thần sắc dao động không chừng.
Hoàng đế cười ngâm ngâm nhìn, loại tiểu nữ hài đơn thuần này rất dễ lừa, so với cưỡng bách thì chi bằng để nó cam tâm tình nguyện lσạи ɭυâи với cha ruột sẽ vui hơn, bèn thúc giục:
- Mau đi liếʍ, cha ngươi sắp đau chết rồi, nhớ kỹ phải để chất lỏng bên trong chảy ra.
Lạc Anh nhìn hoàng đế, lại nhìn Mộ Dung Dược, phụ thân cô dùng sức lôi kéo xiềng xích, thân thể cường tráng mà kiện mỹ giống kim cương mạnh mẽ giãy giụa, xích sắt trên người kêu leng keng, miệng bị nhét vào đầu gỗ phát ra tiếng rống giận, hai mắt trợn lên, biểu tình kia như muốn nuốt nữ nhi trước mắt vào bụng, lại tựa muốn xé nát cô.
Lạc Anh chảy nước mắt, quỳ gối bên chân Mộ Dung Dược, ôm lấy một cái đùi của hắn nói:
- Cha, sao chỗ đi tiểu của cha sẽ sưng to thế, Anh Nhi giúp cha liếʍ để chất lỏng bên trong chảy ra.
Hoàng đế cảm thấy chướng mắt áo choàng vải thô trên người thiếu nữ, bảo thái giám tổng quản Hà Man cởi ra.
Áo choàng rời đi thân thể, thiếu nữ mặc áo váy màu xanh nhạt mỹ diệu tươi mát thoát tục, đẹp như một bức họa, an tĩnh quỳ gối trước mặt Mộ Dung Dược, sợi tóc nhu lượng đong đưa bên má cô, lông mi thật dài hơi hơi chớp, thiếu nữ an tĩnh thư nhã.
Dù tay cô cầm dươиɠ ѵậŧ to nhưng chẳng ai thấy chút dâʍ đãиɠ nào.
Phảng phất Mộ Dung Dược thật sự bị bệnh, việc thiếu nữ làm chỉ vì chữa bệnh phụ thân mà thôi.
Dung nhan tuấn dật của Mộ Dung Dược đỏ đậm như máu, sự phức tạp đan chéo trong đôi mắt đen, có lửa giận xé nát người, có khát cầu tính dục, cùng với thống khổ không thôi, các loại cảm xúc bởi vì xuân dược mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên khiến thân thể run rẩy như bị sốt cao, cây sinh thực khí khổng lồ dưới háng lắc qua lắc lại.
Nam căn cực nóng được nữ hài mỹ lệ nắm trong tay như một luồng điện khiến hắn tê dại, cổ họng khô khốc, phát ra vài tiếng kêu rên, khi ý thức được đây là đáng xấu hổ, vội vàng cắn chặt đầu gỗ trong miệng, cái trán ứa mồ hôi.
Nhưng thân thể phản ứng là không lừa được người, qυყ đầυ đóng mở tràn ra vài giọt dính nhớp.
Hoàng đế rất có hứng thú nhìn, hắn trời sinh thích nam nhân, ngay cả thủ tịch Thái Y Viện đều nói hắn đầu thai nhầm giới tính. Từ khi hắn vẫn là hoàng tử đã mê luyến anh tuấn Mộ Dung Dược, nhưng Mộ Dung Dược xem hắn như thứ cặn bã vậy.
Nếu không chiếm được ngươi thì ta đây tự tay huỷ hoại.
Hắn muốn Mộ Dung Dược thân bại danh liệt, muốn hắn và thân sinh nữ nhi lσạи ɭυâи, muốn nữ nhi hắn sinh nghiệt chủng của phụ thân, muốn hắn ở sách sử bêu danh thiên cổ. Tiêu đề hắn đã nghĩ kỹ rồi, ghi là 《 Đại Chu Tể tướng, cha con lσạи ɭυâи sinh nghiệt chủng 》.
Trong mắt Hoàng đế lộ ra sự khoái ý, nhìn Hà Man.
Hà Man hiểu ý, đi qua kéo áo Lạc Anh xuống để lộ ra một cặρ √υ' tuyết nộn.
Lạc Anh buông ra dươиɠ ѵậŧ to trong tay, hai tay vòng lấy bộ ngực trần trụi, nhìn Hà Man, đôi mắt tựa hồ muốn nói vì tại sao khi dễ ta?
Hà Man thúc giục:
- Nhanh chóng liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho cha ngươi đi, không hút chất lỏng bên trong ra thì hắn nhất định phải chết.
Thân thể Mộ Dung Dược như Thái Sơn to lớn so với thiếu nữ mỹ lệ quỳ trên mặt đất, da^ʍ dược trong máu làm du͙© vọиɠ hắn chống được cực hạn, nam căn đỏ đậm dữ tợn thoát ly thiếu nữ âu yếm, hắn cảm thấy hư không muốn đâm tường, thở hổn hển, xoắn hẹp mông, dươиɠ ѵậŧ to lúc ẩn lúc hiện tìm kiếm gì đó.
Trong đầu có một thanh âm, nữ hài quỳ gối dưới chân là cốt nhục thân sinh của hắn, là nữ nhi mà nguyên phối thê tử mười tháng hoài thai sinh ra, hắn không thể lσạи ɭυâи với thân sinh nữ nhi. Hắn không thể trúng âm mưu của hoàng đế, không thể để nữ nhi sinh nghiệt chủng.
Tuy rằng nghĩ như vậy, tầm mắt lại nhìn chằm chằm cặρ √υ' tuyết trắng kia, nữ hài mới mười lăm tuổi mà bầu nhũ đã to không thể tưởng tượng, thật là xinh đẹp, có thể cắn đầṳ ѵú thì tốt rồi! Mộ Dung Dược máu chảy lên não, xuất hiện một thanh âm, liếʍ dươиɠ ѵậŧ của cha đi, mau liếʍ đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha rất ngon!