Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam

Chương 36: Bái hôi + Mê gian (11)

Chương 11: bị cha ruột cột dây gian da^ʍ 【 trung 】

Edit: Cừu ăn thịt

***

Kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến y thở phì phò, thân mình run rấy không thôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra vừa nhiều vừa dính, trên qυầи ɭóŧ con gái có chất lỏng sền sệt.

- A a... A...

Bên trong cửa sổ có tiếng rêи ɾỉ cao hơn, nữ thể mỹ lệ rùng mình, âʍ ɦộ tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠ phun trên khăn trải giường, đùi đẹp đá lung tung, sau đó xụi lơ xuống.

Lạc tú tài sợ con gái phát hiện, lặng lẽ rời đi cửa sổ, rón ra rón rén ra hậu viện, múc một chậu nước giặt sạch cái qυầи ɭóŧ ướt dầm dề rồi vắt khô, cầm trong tay trở lại thư phòng.

Thân thể to béo của Tiền thị nằm trên giường, trong mắt Lạc tú tài hiện lên sự chán ghét.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Hoắc Lão Đại tới nhà bố vợ, trâu cày bị mất đã tìm thấy ở sau núi, bởi vì đã là nửa đêm nên không dám đến quấy rầy nhà bố vợ, sáng sớm liền chịu không nổi chia lìa với ái thê, lòng nóng như lửa đốt chạy tới.

Hoắc Lão Đại đối mặt bố vợ nghiêm túc cảm thấy rất lung túng, nếu không phải vợ ở nhà mẹ đẻ không được cưng, bị mẹ kế ghét bỏ thì đường đường là con gái tú tài sao lại gả đến Hoắc gia, nếu không phải em trai chết sớm thì đời nào đến lượt hắn cưới cô làm vợ.

Lạc tú tài mang theo cảm xúc ghen ghét mãnh liệt nhìn con rể tiến vào.

- Cha, con tới đón mẹ con Lạc Nhi về nhà.

Vẻ mặt Hoắc Lão Đại bất an nói.

- Lạc Nhi một năm không trở về nhà mẹ đẻ, nay mới ở một ngày cậu đã nóng nảy à?

Lạc tú tài lạnh mặt, nghĩ con gái phải rời đi, trong lòng dường như bị mèo cào hết sức khó chịu.

- Không phải, nếu không... Nếu không con với Lạc Nhi lại ở vài ngày.

Hoắc Lão Đại lúng ta lúng túng nói.

- Cậu không cần đi làm ruộng hả, không đi lên núi săn thú hả, không nỗ lực kiếm tiền thì để con gái với cháu ngoại của ta uống gió Tây Bắc sống à?

Thanh âm Lạc tú tài lạnh băng khiến Hoắc Lão Đại tăng áp lực.

Hoắc Lão Đại nhanh chóng nói:

- Để Lạc Nhi và em bé ở đây với cha, quá mấy ngày con lại đến đón mẹ con họ đi nhé.

Lạc tú tài vẫy vẫy tay.

Hoắc Lão Đại như trút được gánh nặng, ra thư phòng, hắn không muốn chia ly với vợ, càng không muốn rời xa đứa nhỏ mới sinh, cho dù biết Thiên Vực là giống của cha nhưng hắn coi nó như con ruột.

Hắn đã ba mươi mốt tuổi, có vợ có con đã tốt lắm rồi, nhất định phải biết quý trọng, Hoắc Lão Đại nhớ tới đêm qua chưa kịp hoàn thành giao cấu với vợ, chịu đựng lửa dục rời khỏi thôn Lạc gia.

Khi Tiền thị nấu cơm, Lạc Anh ngồi ở tiền phòng cho con bú, Lạc tú tài ngồi cách đó hai mét đọc sách.

Tây Bắc ở gần khu người Hồ cư trú, nữ nhân cho bú trước mặt trưởng bối cũng là chuyện bình thường. Có câu nói dân gian truyền tai nhau là, con dâu cho bú sữa, cha chồng đứng kế bên chọc cháu trai: cháu bú nhanh lên, cháu không bú thì để ông bú giùm cho.

Mọi người cảm thấy chê cười thực đậu bỉ, lại không cảm thấy con dâu trước mặt mọi người nãi hài tử có sai. Có sai chính là cha chồng, xem liền xem bái, nhưng không nên nói ra nói vậy.

Lạc tú tài ngồi ở đối diện cầm một quyển sách làm bộ đang đọc, khóe mắt lại lén ngắm cặρ √υ' lỏa lồ của con gái, sinh thực khí tối hôm qua đã bắn một lần tinh lúc này lại sưng to lên đâm đũng quần khó chịu. Trong đầu nhớ tới câu nói dâʍ đãиɠ của con gái kêu cha con Hoắc gia kẹp cᏂị©Ꮒ.

Du͙© vọиɠ thân thể của y càng thêm mãnh liệt, lén nhìn chằm chằm bầu vυ' con gái, yết hầu khát khô không thôi, cảm giác ngậm núʍ ѵú bú sữa là như thế nào nhỉ? Lạc tú tài chịu không nổi, gian nan đứng lên, đi vào thư phòng.

Lạc Anh nhìn cửa thư phòng đóng lại, khóe môi cong lên.

Cô đang dụ dỗ cha ruột của thân thể này, tối hôm qua sau khi Hoắc Lão Đại rời đi, cô đổi tích phân với hệ thống để cánh cửa sổ kia được ra, hai chân mở rộng về phía người cha đang ở ngoài cửa sổ rình coi thủ da^ʍ, nghe tiếng hít thở và thở dốc cao trào ngoài cửa sổ là cô biết mình thành công.

Lạc Nhi đáng thương chết đi bị mẹ kế ghét bỏ, bị bắt gả đến Hoắc gia thôn, hiện tại cô muốn rù quến cha ruột của thân thể này để trả thù Tiền thị.

Lạc tú tài lấy ra qυầи ɭóŧ hồng nhạt giấu trong quần áo, nhét đáy quần vào trong miệng ngậm, lại móc ra sinh thực khí thẳng tăm tắp từ đũng quần vuốt ve, vừa làm động tác này, vừa nhớ lại hình ảnh âʍ ɦộ con gái ướt dầm dề tối hôm qua, cho đến khi vuốt ve một ngàn lần, trong miệng phát ra thanh ồ ồ mới bắn ra nùng tinh, y vội vàng cầm lấy ly trà trên bàn hứng lấy.

Bắn xong, thấy nùng tinh trong ly, đột nhiên nảy ra ý hay, cầm lấy ấm trà rót vào ly chút nước trà, rồi mở ra ngăn kéo dưới án thư, lấy ra một túi giấy đựng đường trắng bỏ vào ly trà.

Dùng ngón tay khuấy đường cho tan.

Con gái hãy uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha đi! Lạc tú tài bưng đồ uống mới chế đi ra thư phòng.

- Ngoan, đây là trà lạnh cha làm cho con, thời tiết quá nóng, uống nhiều trà lạnh sẽ rất tốt, hạn chế bị cảm nắng.

Một ly tràn ngập hương vị xạ hương của nam nhân được đưa đến bên môi Lạc Anh, cô ngoan ngoãn cầm lấy, đầu lưỡi phấn nộn chạm vào chất lỏng trong ly, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lạc tú tài nhìn núʍ ѵú trong miệng cháu ngoại, sinh thực khí mới vừa tiết dục lại cương cứng lên, nghẹn ngào nói:

- Có ngon không?

- Ngon lắm, cảm ơn cha, con còn muốn uống!

- Được được, về sau mỗi ngày đều cho con uống.

Trong lòng Lạc tú tài nhộn nhạo, thầm nói mỗi ngày cho con uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha.

Vào lúc ban đêm, Tiền thị và con trai của thị đã ngủ say, Lạc tú tài lại lăn qua lộn lại ngủ không được, rón ra rón rén đi vào hậu viện, cửa sổ rộng mở, trong lòng y kích động vạn phần, đi tới trước cửa sổ đứng yên, con gái nằm trên giường cả người trần trụi, cháu ngoại nằm trong nôi đã ngủ say.

Cửa sổ không cao quá một thước, nhẹ nhàng nhấc lên là vào được phòng, khi Lạc tú tài ý thức được mình xông vào phòng con gái thì trong lòng có chút khẩn trương, lại càng thêm sắc đảm bao thiên, cởi sạch quần áo nằm ở bên cạnh con gái, đôi tay run run chạm vào cặρ √υ' cao ngất kia, y dung lực rất nhẹ, sợ con gái bừng tỉnh, không dám dùng sức bóp.

Con gái đang ngủ say nên không có phản ứng, lá gan Lạc tú tài lớn hơn, đẩy cô nằm ngửa, bẻ hai chân ra, màn thầu béo bở lập tức xuất hiện, y nhìn không rõ lắm bèn xoay người đốt ngọn nến trên tủ đầu giường, đốt ba ngọn nến thôi mà trong nhà đã sáng như ban ngày.

Y lo lắng ánh sáng mạnh quá sẽ đánh thức con gái nên để quần của mình trên mặt cô.

Sau đó y chuyên tâm xem xét âʍ ɦộ con gái.

Bạch ngọc không tỳ vết, không có một cọng lông, môi âʍ ɦộ như vỏ trai hé hở một cái khe thịt, đẩy ra khe thịt thì thấy môi âʍ ɦộ phấn nộn giống như nụ hoa sáng sớm, du͙© vọиɠ của Lạc tú tài lập tức tăng lên cao nhất, sinh thực khí to như cánh tay giống với loài lừa động dục, ngẩng cao 45 độ về phía trước.

Y nâng cặp mông mê người của con gái lên, qυყ đầυ to đối diện lối vào động tiên của cô, do dự không biết có nên đút vào hay không.

Y lo lắng một khi đút vào đánh thức con gái thì y còn thể diện nào nữa chứ, lỡ bị lan truyền ra ngoài thì còn mặt mũi đâu dạy học và giáo dục.

Nhưng mà không cᏂị©Ꮒ thì y nhất định hối hận cả đời.

Đúng lúc này, con gái nằm ở trước mặt giật giật, muốn lấy cái quần ở trên mặt ra, Lạc tú tài hoảng sợ, vội dùng tay đè quần xuống, tim đập thình thịch.

- Lão đại, đừng náo loạn, buổi tối chàng lén chạy tới bị cha thϊếp phát hiện thì sao?

Đôi mắt Lạc Anh bị che, khó chịu nói.

Thân thể Lạc tú tài cứng đờ, thì ra con gái coi y là con rể, trong lòng dâng lên sự may mắn, dùng quần che khuất đôi mắt cô, lại nhặt quần của con gái ở trên giường cột tay cô.

- Lão đại, đừng náo loạn, thϊếp nhìn không thấy, cũng không động đậy được.

Đôi tay Lạc Anh bị trói tay sau lưng, xoắn thân thể nói.

Đúng là muốn con nhìn không thấy, cũng không giãy giụa được.

Lạc tú tài thầm nghĩ.

Hiện tại y chỉ muốn gian da^ʍ con gái của mình, để sách thánh hiền gặp quỷ đi thôi! Trong lịch sử, có khối người lσạи ɭυâи với con gái đó thôi, y không phải kẻ thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng.

Lạc tú tài không còn gì băn khoăn nữa, duỗi tay bóρ ѵú con gái, há miệng ngậm một cái núʍ ѵú.

***

Editor có lời muốn nói: mình định sẽ tạo 1 page hoặc 1 group để đăng truyện vì nhiều khi không thể mở s1apihd.com được. Các bạn thấy sao?

Sẵn bạn nào có hứng thú edit thì pm mình tạo nhóm nhé!

Thân ái!