Thật ra đây cũng không phải là chuyện lớn, chỉ là sự việc sảy ra trước mắt quá quen thuộc khiến Bạch Băng Nguyệt có chút mất tự nhiên, lần gần nhất bị anh ba doạ sợ cũng đã cách đây hai tháng trước.
Anh ba lúc giận sẽ đặt bé lên đùi, trước mặt mọi người cho bé ăn thật nhiều đồ ăn ngon, vỗ bé mập mạp sau đó sẽ bắt đầu công cuộc trút giận. Lần đầu đều đem lại chút ám ảnh, sau hai ba lần dần dần cũng làm quen với hình phạt tàn nhẫn này, mỗi lần đối diện với khuôn mặt sủng nịnh xong lạnh lẽo của anh tâm cũng không còn quá đau đớn. Cách thức chung sống này của họ đã kéo dài hai năm, bắt đầu từ khi nào bé đã không còn nhớ.
Vị ca ca này thoạt nhìn rất lớn, khuôn mặt mang nét đặc trưng quen thuộc của anh ba, hiện tại khuôn mặt đó đang nhìn bé cười ngọt ngào, cử chỉ dịu dàng dỗ dành, nói không sợ là nói dối.
Bởi vì có chút lo lắng, đầu nhỏ cũng không ngừng xuy nghĩ khiến bé không để ý đến tay của Bạch Băng Thành. Bạch Băng Thành cũng không tỏ ý so đo với bé, đưa tay không chạm nhẹ lên vai nhỏ.
"Tiểu Nguyệt, ngoan ngoãn ăn một chút nào."
Bạch Băng Nguyệt bị lay, lơ mơ tỉnh dậy trong mớ xuy nghĩ, một lời không nói ngoan ngoãn há miệng.
Miếng bánh mềm mại hoàn toàn được đưa thẳng vào bụng, vị ngọt của đường cùng mùi hương béo ngậy của sữa vẫn còn đọng lại trong miệng khi bé con nuốt xuống.
Bạch Băng Thành nhìn xuống khuôn mặt hân hoan vô lo của thiên hạ trong lòng, hồi ức đen tối ào ạt như suối quay trở lại nguồn.
Trong mắt sương mù đọng lại, khí tức xung quanh hắn chốc mắt trở nên âm trầm.
Bạch Khiết im lặng nhìn mặt bánh bao thiên chân vô tà, hai mắt trong suốt như xuất hiện thật nhiều ngôi sao lấp lánh, tâm tình trống rỗng xuất hiện chút co rút đau nhức.
Tốt đẹp như vậy, bọn họ đều cảm thấy bản thân hiện tại là đang mơ, bởi vì chỉ có trong mơ, cô của năm tháng ấy mới có thể cười đẹp như vậy.
Cưng chiều sai rồi, tổn thương sai rồi, thương cũng sai rồi.
Tiểu Nguyệt không cần sợ, ca ca lần này sẽ không làm em đau nữa, sau này cũng không có được không?
Bạch Băng Nguyệt nghiên nghiên đầu nhỏ, lắc đi lắc lại, cố gắng đẩy hết những ý nghĩ xấu trong đầu ra sau. Hiện tại nơi này rất tốt, có bánh ngọt ăn, có váy công chúa nhỏ để mặc, có thật nhiều gấu lớn làm bạn, anh ba sẽ không xuất hiện đóng vai người xấu với bé, nghĩ nhiều sẽ mau già đâu.
Sau công cuộc bổ não, Bạch Băng Nguyệt vui vẻ mở miệng, một ngụm, một ngụm ăn vào từng muỗng bánh ngọt. Mặt bánh bao vì thoả mãn mà giãn ra, miệng toàn mùi sữa không thể khép lại, nước miếng trong suốt chảy ướt y phục đắt tiền, tật xấu khó bỏ.
Bạch Khiết ngồi đối diện một lớn một nhỏ mặt mày nhăn nhó không vui, hắn không thích cảnh tượng này. Người là hắn mang về, một đường đến đây cũng là do hắn ôm, bây giờ cục bông nhỏ kia có ca ca khác liền đem hắn quăng ra sau đầu, một câu một câu đều là nói bánh thật ngon, ca ca thật tốt. Rốt cuộc địa vị của hắn nằm nơi đâu đây?
Bạch Băng Nguyệt là đứa bé nhạy cảm, một miệng bánh ngọt cũng không ngăn cản được mũi nhỏ đánh hơi ra mùi chua lan toả trong không khí. Bé nâng má bánh bao nhìn phía đối diện, thấy đối diện ca ca số một mang mình đi suốt chặng đường dài biểu cảm không tốt, hai mắt mang lửa cháy hừng hừng nhìn về phía ca ca số hai.
Đầu nhỏ lại tự bổ, trong chốc lát mặt béo mang lên tia rối rắm, răng gắt gao chạm môi, hai tay nhỏ bức rức vò xé tà váy công chúa.
Này ca ca số một...không phải là ghen tị bé chứ?
Ghen tị, cảm xúc này Bạch Băng Nguyệt không quá quen thuộc, bất quá cô bé biết nó thật không dễ chịu, khiến người mang nó sẽ cảm thấy không vui. Ca ca số một thật sự rất tốt, rất dễ nhìn, hay cười với bé, điểm lớn lại là bạn của A Ly, bé làm sao có thể để ca ca số một cảm thấy ghen tị?
Thân hình nhỏ nhắn bất thình lình cố gắng tuột ra khỏi lòng của Bạch Băng Thành, chân ngắn khó khăn chạm đất không cẩn thận lảo đảo vài cái, tập tễnh không vững khiến trái tim của hai nam nhân đều muốn rớt ra ngoài, hô hấp chậm lại vài nhịp.
Bạch Băng Nguyệt sau khi lấy lại thăng bằng, tỏ vẻ không sao, hai tay ngắn vươn ra lon ton chạy về phía Bạch Khiết, trong mắt đều là chờ mong cùng đau lòng khiến hắn khó hiểu.
Đợi ca ca số một bắt lấy bé đặt lên đùi, Bạch Băng Nguyệt cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, bắt đầu nói lung tung.
"Ca ca, ngươi không cần ghen tị, bất quá ta nhường chỗ cho ngươi ngồi, bánh ngọt đều cho ngươi thì thế nào?"
Bạch Băng Nguyệt chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, cô bé không phải là thiên tài, khả năng biểu lộ không thể so được với một người lớn. Nhưng hai nam nhân này không phải là người bình thường, họ lắng nghe một chút liền thông não.
Bạch Băng Thành chưa kịp đi qua cú sốc mất đi thiên hạ trong lòng thì lại bị cú sốc tiếp theo tập kích, doạ hắn đến mức ngẩn người. Trong đầu bỗng nhiên liên tưởng đến cảnh tượng ca ca bị mình ôm vào lòng, hai người nam nhân cao lớn dựa thân thể vào nhau, hắn sủng nịnh đút ca ca ăn, da gà không kìm được dựng lên, sợ đến xanh mặt.
Bạch Băng Thành không nói, Bạch Khiết là nạn nhân chính thức tâm trạng so hắn còn tồi tệ hơn. Những câu nói gây đầy hiểu lầm này nếu thoát khỏi miệng một nhân viên nào đó thì họ sẽ lập tức được nhận cơm hộp.
Vấn đề là, đây là nhà bọn họ tiểu bảo bối, cô muốn bay lên trời chặt đầu rồng họ cũng sẽ không một lời dị nghị, thậm chí còn sẽ giúp cô bắt thang đâu.
Bạch Băng Nguyệt tâm tính ngây ngô làm sao hiểu được tâm trạng đầy sắc màu của hai đại nam nhân, cô bé nộn nộn cười, hai chân đung đưa.
"Ca ca, im lặng là đồng ý, ngươi sau này không cần phải ghen tị, tất cả đều cho ngươi."
--
Câu hỏi nhỏ: Làm sao để nữ chính trở nên khả ái vạn người thương?
Hóng a~