Khuynh Thành Nữ Phụ

Chương 37: Vô tâm như vậy

"Két!" Chiếc xe bay không gian rộng rãi dừng ngay trước cổng trung tâm thương mại K-mart.

Ba người Lăng Băng Nguyệt được tài xế bỏ xuống trước cổng để đi tìm nơi đậu xe.

Bạch phu nhân thân thiết nhìn Lăng Băng Nguyệt.

"Con đến đây là muốn mua gì a?"

Nàng cả đời mình chưa từng bồi đứa trẻ này đi dạo, chưa từng cưng chiều nó như công chúa, chưa từng ôm ấp nó những ngày đông ấm. Nếu có thể, nàng muốn dùng nửa đời người còn lại mà bồi nó.

"Một cặp kính, năm đôi vớ, ba cuộn len."

Ngắn gọn, xúc tích, không tình cảm. Giọng nói lạnh lẽo từ môi mỏng vang lên.

"À..."

Thái độ xa cách của thiếu nữ trước mặt khiến Bạch Cẩm Cẩm ngại ngùng lùi lại một bước.

"Chúng ta vẫn nên bắt đầu ở tầng bán quần áo đi."

Lên tiếng giải toả sự căng thẳng cùng không khí ngượng ngùng của cả ba. Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng dẫn đầu bước đi, trong lòng chỉ có tĩnh lặng không một gợn sóng.

Đây là thứ mà cô của quá khứ mãi mong ước, muốn được cùng 'mẹ' đi mua sắm, muốn đi ăn cùng nàng, muốn nàng cầm tay đi chơi, muốn cả hai mẹ con làm những hành động thân mật buồn nôn của những cặp mẹ con khác.

Nàng đã mãi đứng một bên nhìn họ, nhìn đến mỏi mệt, nhìn đến đôi mắt chảy máu, nhìn mong ước từ nhỏ đến lớn. Đáng tiếc, nàng đã không còn cái đó ngây thơ hi vọng.

----------

"Bạch phu nhân, người thấy cặp mắt kính này thế nào?"

Trong tay Lăng Băng Nguyệt là cặp kính màu vàng kim, trên thân còn khắc hoa văn xinh đẹp màu tím nhẹ tô điểm với những viên đá xanh lấp lánh. Nhìn khá đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng.

"Ta cảm thấy rất đẹp, con mau xem, họa tiết đơn giản này không phải rất tinh xảo sao, con là muốn mua nó cho ai?"

Ánh mắt Bạch Cẩm Cẩm bỗng tràn ngập mong chờ, ánh mắt của Lăng Băng Nguyệt năm tháng đó, mong chờ món quà của mẹ. Trớ trêu thay, bây giờ vị trí lại bị đổi ngược nhưng Lăng Băng Nguyệt lại không do dự dội cho nàng một chậu nước lạnh.

"Cho Red. Dì dạo này mắt nhìn không được tốt, vẫn là nên mua cho nàng một cặp kính phòng trường hợp nguy cấp."

Nét mặt của Bạch phu nhân như cứng lại. Nơi đáy mắt chấp chứa hi vọng đổi thành đau thương, nàng môi đỏ miễn cưỡng cong lên cười cười.

Bạch Thiên Minh hai bàn tay nắm lại thành quyền, khớp xương doạ người hiện ra. Ánh mắt của hắn không cam lòng chiếu lên khuôn mặt nhỏ xinh vô tâm.

"Ta nghĩ nàng sẽ rất hài lòng, dù gì cũng là quà của Tiểu Nguyệt tự tay chọn mà."

Nàng dẫn con gái của mình đi mua quà cho dì của nó, trong lòng con gái, nàng sẽ mãi không thể so sánh với người dì đó.

Như cố ý không để ý đến đau thương trong giọng nói phía sau, Lăng Băng Nguyệt gật gù đồng ý.

Bạch Cẩm Cẩm cả đời chưa từng nhận được món quà nào từ đứa trẻ này, nếu nữ nhân kia còn phê phán nó, nàng sẽ liều mạng với người phụ nữ kia.

-----------

Bạch Cẩm Cẩm cùng Bạch Thiên Minh từ biệt Lăng Băng Nguyệt trước cổng trung tâm thương mại.

Trong xe không khí nhanh chóng trở nên nặng nề, nàng cùng Bạch Thiên Minh một đường không nói một lời, mỗi người bi thương một ý nghĩ.

Vừa về đến nhà, Bạch phu nhân mang gương mặt phủ đầy mệt mỏi, đau thương, tràn trề nước mắt. So với lúc rời nhà tràng đầy hưng phấn như hai người khác biệt.

Hai chân nàng lảo đảo bước đi hướng phía phòng khách. Như không thể tiếp tục gắng gượng, thân hình mềm mại mạnh mẽ ngã lên ghế sô pha đắt tiền. Đến giày cùng áo khoác cũng không buồn cởi ra.

Nữ nhân mặc kệ hình tượng bản thân gầy dựng mà liên tục gào khóc. Tiếng thút thít vang vọng trong phòng khách khiến bốn nam nhân bối rối, bọn họ rõ ràng được mệnh danh là những truyền kỳ của đất nước, những người dù trời sập vẫn bình tĩnh.

Chỉ có hai người phụ nữ mới có thể khiến họ sụp đổ trong chớp mắt.

Bạch gia chủ hai tay run rẫy vương ra như đang nâng lên vật dễ vỡ, bối rối ôm nàng vào lòng liên tục vỗ lấy vai Bạch phu nhân. Trên khuôn mặt nam tính trải qua bao năm tháng là sự đau lòng không thể nói thành lời.

"Cẩm Cẩm, bà đừng khóc nữa mà. Bà doạ chết mạng già của tôi mất! A Minh, chuyện gì đã sảy ra vậy?"

Thiếu niên nghe cha gọi tên mình thì nhìn ông rồi nhẹ nhún vai tỏ vẻ không biết, trên mặt đầy vẻ bối rối nhìn hai anh của mình. Thứ hắn nhận được là ánh mắt trách móc đánh tới "Liên quan gì đến anh? Là anh chọc cho mẹ khóc à???"

Nhân vật chính như cảm thấy khóc đủ, quay mặt nhìn nam nhân bên cạnh rồi như trẻ con dùng sức chùi chùi vào áo sơ mi trắng của ông.

Mặt của nam nhân nhanh chóng chuyển đen nhưng tay vẫn vỗ nhẹ lên người lão bà. Nàng sau khi chùi thoả mãn lại nức nở lên tiếng, tiếng than thở bi ai xé lòng pha với tiếng khóc.

"Tiểu Nguyệt của em, Tiểu Nguyệt của em không muốn gọi em là mẹ, hức. Con bé không thích cười với em, không thích em đυ.ng chạm cũng...không muốn em tiếp cận. Tiểu Nguyệt của em có phải không cần em nữa không? Con gái của em có phải không muốn người mẹ thất bại như em không? Chồng, anh nói xem, có phải con gái của em ghét em không? Em cũng muốn được ăn cơm con gái nấu, em cũng muốn được con gái đáng yêu tặng quà, em cũng muốn nhận khăn choàng chính tay con gái đan, em cũng muốn được ôm con. Tiểu Nguyệt, không cần xa cách mẹ được không? Mẹ sai rồi, Tiểu Nguyệt, không cần ghét mẹ mà!"

Nữ nhân đi qua nữa đời người như nàng hiện tại cứ như đứa trẻ năm tuổi uất ức mà khóc, khóc đến cả người đều nóng lên, khóc đến khiến người khác đau lòng.

Cũng chỉ có người thân của nàng mới có thể thấy được mặt xấu này của nàng. Nàng không phải là tạo vật hoàn hảo, nàng cũng chỉ là một nữ nhân...

----------

Sau khi đi dạo một vòng trung tâm thương mại, mua được những thứ cần thiết, Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng cảm ơn cả hai rồi dịch chuyển về ký túc xá.

Đây là lý do cô không cần người đưa đi đón về nhưng khả năng này chỉ có thể dùng bốn lần trong một ngày.

Vừa bước vào cửa, cô lại thấy bóng dáng quen thuộc mỗi ngày đứng trong bếp vui vẻ ca hát, đung đưa qua lại. Nam nhân cao to nam tính mặc vào chiếc tạp dề nơ màu hồng, điêu luyện đảo qua lại con cá trên chảo. Cô vui vẻ la lên.

"Vô Âm, tôi về rồi!"

Nam nhân mang ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịnh nhìn thiếu nữ, tay tắt lửa, bỏ xuống chiếc giá trên tay rồi bước đến cửa. Hai tay ôm lấy thân thể thiếu nữ, tham lam hít hà mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô.

"Bảo bối, nhanh thay đồ rồi ăn tối nào, hôm nay em lại về trễ vậy thì làm sao trở thành chú heo mập mạp được?"

Câu nói đáng đánh đòn của nam nhân khiến cô tức đến nổi gân trên trán. Nghiến răng ra tiếng rồi gầm lên.

"Anh là tên khốn! Có bỏ tay của mình ra không thì bảo, cẩn thận tôi chặt nó ra làm hai rồi xào nó lên đó!"

Trong ánh mắt đầy tức giận của cô, Vô Âm lơ đi sát khí dày đặt, vô sỉ vuốt vuốt đầu cô, còn mặt dày thoả mãng thở ra một tiếng.

"Anh là của em, em cứ thoải mái lợi dụng anh không cần lo lắng."

Đến đầu của mình hắn cũng hận không thể chặt xuống mua vui cho cô, để cô đá qua lại thoả thích thì mấy thứ như vậy có là gì.

Thật đáng thương, người nào đó vẫn chưa rước được người thương về đã mắc bệnh thê nô rồi. (•́ ^ •̀)

----------

Thân ái các đọc giả, có ai thấy cảm động hay muốn khóc không? Ta đọc đi đọc lại cũng không rớt một giọt, không lẽ văn phong của ta bị tuột? Không thể khiến bản thân cảm động thì làm sao khiến người khác cảm động. Ta thật sợ hãi a, có phải văn phong không tốt không? Phải làm sao đây??? (((φ(◎ロ◎;)φ)))

Comment nhiều một chút nha.

Hóng a!