Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 114

Editor: Đào Sindy

"Ninh Vương trời sinh tính bạo ngược, làm việc toàn bằng tâm ý, chuyện ta làm không theo ý hắn, liền có thù với hắn thôi. " Dung Hà cười cười: "Ta chỉ lo lắng thay bách tính Đại Nghiệp, tương lai nên làm thế nào cho phải?"

Ban Họa thở dài, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: " Tạ Uyển Dụ đang lấy lòng chúng ta, hay lấy lòng Thái Tử?"

Dung Hà duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chặn lại nàng nhíu mày: "Vô luận nàng ta muốn làm gì, hiện tại phiền não vì chuyện đó thật không đáng."

Ban Họa nắm đầu ngón tay y, khẽ cười một tiếng: "Ta biết, chàng gần đây phải cẩn thận."

"Ừ."

Từ chuyện ám sát lần trước, Dung Hà an bài rất nhiều hộ vệ tại chủ viện, tất cả toàn bộ Hầu phủ đều tra rõ một lần, lật thuyền trong cống ngầm một lần, y không muốn phạm phải sai lầm lần hai.

Cuối tháng giêng, người một nhà Ninh Vương cuối cùng dọn ra khỏi cung, Vương Phủ đã chuẩn bị xong từ sớm, mặc dù trong lòng Ninh Vương không thoải mái, nhưng sau khi chuyển vào nhà mới, lại không thể không giả bộ như vui vẻ bừng bừng, bày rượu tiệc mời mời người khác đến làm khách trong phủ.

Làm cho Tưởng Lạc tức giận nhất là, Ban gia và Dung Hà vậy mà tìm một cái cớ, cũng không phái người đưa hạ lễ tới, đây tương đương với nói cho toàn bộ quyền quý Kinh Thành, quan hệ giữa phủ Thành An Hầu và Ban gia không tốt với hắn ta.

Nếu chỉ có hai nhà này cũng không sao, hết lần này tới lần khác có mấy nhà cáo ốm, cung kính cho người đưa hậu lễ tới, nhưng ngay cả tiểu bối trong nhà cũng không phái tới. Những người này phần lớn quan hệ tương đối không tệ cùng Dung Hà, hoặc nói vẫn tương đối tôn sùng Dung Hà.

Nghe xong hạ nhân báo lại, Tưởng Lạc hất tung hộp quà người nhà đưa tới, Ngọc Quan Âm giá trị gần ngàn lượng bị ngã vỡ nát.

Người hầu bên người Ninh Vương nhìn thấy thứ nát chính là Ngọc Quan Âm, dọa đến sắc mặt đại biến, hôm nay là ngày Vương gia thăng quan, ném hỏng Ngọc Quan Âm có chút không may mắn rồi. Hắn ta muốn đưa tay đi thu dọn ngọc vỡ trên đất, kết quả bị Ninh Vương một cước đá văng, chân Ninh Vương dẫm trên đầu Ngọc Quan Âm nát, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

"Đều là lũ chó chết không biết điều."

Tạ Uyển Dụ đứng tại cửa ra vào, nhìn Ninh Vương càng ngày càng không khống chế nổi tâm tình của mình, khẽ cười một tiếng sau đó xoay người rời đi.

"Vương Phi. " Cung nữ theo nàng ta trở lại phòng: "Ngài đưa tờ giấy kia cho Phúc Nhạc Quận Chúa, có thể khiến Phúc Nhạc Quận Chúa nghĩ là Ninh Vương muốn ám sát Thành An Hầu không?"

"Đó là chuyện của nàng ta." Tạ Uyển Dụ cười có chút âm trầm: "Tình nghĩa nên cho ta đã cho, nếu tự nàng ta không cẩn thận, thì không thể trách ta." Hiện tại mặc dù nàng ta đã không ghét Ban Họa nhiều nữa, nhưng cũng chưa nói tới có gì vui mừng.

Hiện tại nàng ta sống không như ý, nếu người khác có náo nhiệt, nàng ta rất nguyện ý xem.

Thiếu đi rất nhiều nhân vật tương đối quan trọng, Tưởng Lạc tổ chức yến hội thăng quan nhà mới có vẻ hơi quạnh quẽ, từ khi yến hội bắt đầu đến kết thúc, sắc mặt của hắn ta vẫn không tốt lắm, nửa đường có nha hoàn hầu hạ không hợp ý, còn bị hắn đá một cước trước mặt mọi người, cuối cùng nha hoàn bị những người khác mang xuống.

Người bên cạnh thấy Ninh Vương xem mạng người như cỏ rác như thế, nhịn không được trái tim có chút lạnh lẽo, bữa cơm này chủ ăn không vui, khách chưa hết hứng, khi mọi người đứng dậy cáo từ, cảm thấy có chút vội vàng.

"Lưu đại nhân. " Một vị đại nhân gọi Lưu Bán Sơn lại, nhỏ giọng hỏi: " Nghe nói gần đây Đại Lý Tự nhận một bản án khó giải quyết?"

Vụ án này khó giải quyết ở chỗ, bị cáo là quản gia của Ninh Vương phủ, Ninh Vương hạ quyết tâm nghỉ, nếu Đại Lý Tự động quản gia của hắn ta, thì chính là làm hắn ta bẻ măt, cho nên không cho Đại Lý Tự bắt người đi.

Trong tay quản gia phạm vào ba nhân mạng, Ninh Vương lại vì mặt mũi, không cho Đại Lý Tự mang người đi, đây thực sự làm người ta lên án.

Lưu Bán Sơn thở dài một tiếng, lắc đầu không muốn nhiều lời.

Vị đại nhân này hiểu vỗ vai hắn: "Chúng ta không liên quan, chỉ có thể thương xót thay bách tính thiên hạ..."

Lòng dạ biết rõ, lại không thể làm gì, đây chính là hiện trạng triều đình Đại Nghiệp.

Sau mười ngày ở trong Đại Nguyệt cung, tinh thần Vân Khánh Đế rất tốt, một thời gian gần đây, ông không chỉ có thể dần dần đi mấy bước, ngay cả cơm canh dùng còn nhiều hơn ngày xưa. Ông càng thêm vừa ý Dung Hà và Ban Họa, cảm thấy trạng thái mình tốt lên như bây giờ, đều là hỉ khí hai người này mang tới.

"Gần đây lại có bao nhiêu chuyện vạch tội Ninh Vương?" Nhìn Thái Tử đứng dưới tay mình, uống một ngụm trà dưỡng sinh, thấy Thái Tử muốn nói lại thôi như cũ, nhíu mày nói: "Thái Tử, tuy ngươi là huynh trưởng Ninh Vương, nhưng ngươi cũng là Đế Vương tương lai của Đại Nghiệp, có lời gì không dám nói, không thể nói hay sao?"

Thái Tử quỳ xuống nói: "Phụ hoàng ngài thiên thu vạn đại, nhi thần bằng lòng làm Thái Tử cả đời."

Trong điện an tĩnh lại, Thái Tử quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, hắn duy nhất có thể nghe được tiếng, đó là tiếng thở hổn hển của mình.

"Không có Đế Vương nào có thể thiên thu vạn đại, trẫm cũng như vậy. " Thần sắc Vân Khánh Đế khó lường: "Ngươi đứng lên đi."

Thái Tử đứng lên, nhìn dung nhan phụ hoàng già nua, còn có tóc bạc, nhớ tới hình ảnh mười mấy năm trước, phụ hoàng nắm tay hắn, dạy hắn nhất bút nhất hoạ viết chữ. Hắn không đành lòng phụ thân vì những chuyện này ảnh hưởng tâm tình, nhưng những chuyện nhị đệ làm, quả thực hơi quá mức.

"Còn không nghĩ kỹ làm sao thay nhị đệ ngươi che giấu?" Vân Khánh Đế ném tấu chương trong tay vào ngực Thái Tử: "Lão nhị đến Ninh Vương phủ vẫn chưa tới mười ngày, thì có ba hạ nhân trượt chân ngã chết, nếu như ngươi còn chưa giấu diếm thay nó, liệu có phải đang chờ nó gϊếŧ sạch tất cả mọi người luôn không?!"

"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần đã khuyên nhị đệ rồi. " Thái Tử thấy Vân Khánh Đế tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tiến lên vỗ nhẹ lưng Vân Khánh Đế: "Có lời gì ngài từ từ nói, không nên chọc tức thân thể."

"Hừ!" Vân Khánh Đế cười lạnh: "Nó phái binh trấn áp nạn dân, có hiệu quả không?"

Ông có thể không thèm để ý đến tính mệnh của một số dân đen, nhưng ông rất để ý con mình làm việc không có đầu óc, thân là người ở địa vị cao, hẳn nên có năng lực đưa ra sách lược cơ bản nhất, nếu như ngay cả điểm này còn làm không được, còn có thể thành đại sự gì?

Sắc mặt Thái Tử lập tức ảm đạm xuống: "Nhi thần đã nghĩ biện pháp trấn an nạn dân các nơi, sẽ không xuất hiện nhiễu loạn quá lớn."

"Trẫm đã biết. " Vân Khánh Đế khoát tay: "Ngươi lui ra."

"Phụ thân, tuổi nhị đệ còn nhỏ, ngài hãy cho nó một cơ hội..."

"Thái Tử. " Vân Khánh Đế cắt ngang Thái Tử: "Lúc trẫm mười lăm tuổi đã biết, làm sao mới có thể trở thành một Hoàng Đế, làm sao quản lý một quốc gia. Thân là Đế Vương, nhưng dựa vào yêu thích lệch sủng một số người, nếu vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng, thì đó chính là hôn quân."

"Trẫm không trông mong ngươi trở thành minh quân một đời, chí ít đừng thiên vị người nhà mà gây hoạ lớn, cuối cùng để tiếng xấu muôn đời. " Vân Khánh Đế khoát tay: "Ngươi lui ra suy nghĩ thật kỹ."

"Vâng." Sắc mặt Thái Tử trắng bệch đi ra Đại Nguyệt cung, nửa đường gặp Tạ Uyển Dụ đến thỉnh an Hoàng Hậu.

"Thái Tử điện hạ." Tạ Uyển Dụ thấy sắc mặt Thái Tử không tốt, liền biết hắn bị phụ hoàng trách cứ.

"Đệ muội." Thái Tử nhìn Tạ Uyển Dụ một cái, liền dời ánh mắt đi, không có chút mạo phạm.

Tạ Uyển Dụ nghĩ, trên thực tế Thái Tử là nam nhân không tệ, chỉ là tính cách quá mức ôn hòa. Nàng ta hơi phúc thân: "Thái Tử điện hạ, đệ tức* có một câu muốn nói với ngươi."

*Vợ của em dâu.

"Hả?"

"Ta phát hiện gần đây cảm xúc của Ninh Vương càng ngày càng không đúng, ta lo lắng thân thể của hắn sẽ có chút chuyện. " Tạ Uyển Dụ cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Nhưng Vương gia nhà ta không thích nói chuyện của hắn với ta, nếu ta khuyên hắn đi gặp thái y, hắn sẽ không chịu."

"Ý ngươi nói là, tính cách nhị đệ gần đây càng ngày càng không tốt, là do thân thể không ổn?" Hai mắt Thái Tử sáng lên, cứ như thay Tưởng Lạc tìm được cớ phạm sai lầm.

"Có lẽ vậy. " Tạ Uyển Dụ có chút đồng tình với Thái Tử, đến nay hắn còn chưa biết, lúc trước hắn không minh bạch cùng hậu phi bị bệ hạ giam lỏng, không phải là trùng hợp, mà là Tưởng Lạc cố ý thiết kế. Hắn còn thay Tưởng Lạc giải vây, nhưng lại không biết Tưởng Lạc coi hắn là cái đinh trong mắt, không nhổ thì không cam tâm.

Hai huynh đệ này thật thú vị, rõ ràng cùng cha cùng nương, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn.

"Đa tạ đệ muội cho hay. " Thái Tử suy nghĩ: "Ta sẽ thương lượng việc này cùng mẫu hậu."

"Làm phiền Thái Tử rồi. " Trên mặt Tạ Uyển Dụ lập tức lộ ra cảm kích: "Nếu ngài và mẫu hậu khuyên hắn một chút, chắc chắn hắn nghe các ngươi."

Thái Tử cười khổ, chỉ sợ ngay cả hắn, nhị đệ cũng không muốn nghe.

"Đúng rồi, trước đó xảy ra hiểu lầm trong cung, Thái Tử giải thích rõ chưa?" Tạ Uyển Dụ như vô ý nói: " Ta tin tưởng Thái Tử không làm chuyện này, vì chút chuyện nhỏ này sinh ra hiểu lầm cùng bệ hạ, thật không có lợi."

Nghe Tạ Uyển Dụ nhắc đến chuyện ngày đó, nụ cười trên mặt Thái Tử rốt cục không kềm được.

Bị giam lỏng ở Đông cung, hắn vô số lần nhớ về ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm sao hắn lại cùng hậu phi của phụ hoàng ở trong căn phòng đó, còn đúng lúc bị phụ hoàng phát hiện. Tất cả là trùng hợp tạo thành hiểu lầm, thế nhưng sao có thể trùng hợp như vậy?

Hắn hoài nghi tới mình bị mấy Hoàng Tử con thứ tính kế, nhưng bọn họ không được phụ hoàng coi trọng, trong tay lại không có thực quyền, tính kế hắn thì họ được chỗ tốt gì?

" Nếu điện hạ muốn điều tra rõ chân tướng, có thể đi hỏi Vương gia nhà ta. " Tạ Uyển Dụ cười không ràng buộc: " Bên người Vương gia có một tên thái giám có quan hệ tốt cùng cung nữ bên người vị hậu phi kia, nếu như ngài bảo tên thái giám đó giúp đỡ hỏi một chút, có lẽ có thể nói rõ chuyện đã xảy ra đó."

"Ngươi nói thái giám bên người nhị đệ, quan hệ rất tốt cùng cung nữ bên người vị phi tần kia?"

"Đúng thế. " Tạ Uyển Dụ không hiểu nhìn Thái Tử: "Sao vậy?"

"Không sao. " Sắc mặt Thái Tử càng thêm khó coi: "Đệ muội cứ tùy ý, ta cáo từ trước."

"Thái Tử điện hạ đi thong thả." Tạ Uyển Dụ cười híp mắt nhìn bóng lưng Thái Tử đi xa, trong mắt đầy khoái ý. Đại ca của nàng bây giờ bị đau đớn giày vò đến gầy trơ cả xương, Ninh Vương dựa vào đâu có một huynh trưởng vì hắn suy nghĩ khắp nơi?

Làm chuyện thất đức, còn muốn chiếm hết chỗ tốt, thế gian nào có chuyện tốt đến vậy?

Gả cho một nam nhân thế này, đã không thể hoà ly với hắn ta, thì nàng ta thà rằng làm quả phụ, cũng không muốn nhìn hắn ta vinh quang cả đời, thậm chí ngồi vào vị trí Chí Tôn nhân gian.

Ngày 2 tháng 2, là ngày Đại Nghiệp làm nông, ngày này Hoàng Đế sẽ đích thân dẫn theo Hoàng Hậu đến đồng ruộng cày ruộng gieo hạt, cầu phúc với trời cao, hi vọng một năm mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa.

Nhưng năm nay lại khác, bệ hạ hành động bất tiện, chỉ có Thái Tử thay mặt Đế Vương xuất hành.

Ngoại trừ Thái Tử ra, tôn thất quý tộc, yếu viên* trong triều, đều bồi giá hôm nay, khiêng cuốc đào đất hai lần, các nữ quyến cầm hạt giống vung mấy lần.

*Quan viên quan trọng.

Lúc Ban Họa chưa thành thân, có thể không tham gia loại hoạt động này, nhưng hiện tại nàng đã thành thân, đại biểu cho một phụ nhân có thể chống đỡ gia đình, xuất thân nàng lại cao, ngày làm nông lần này nhất định phải hiện thân.

Mặc áo bông gọn gàng, một đầu tóc đen dùng vải hoa buộc lại, lại dùng hai trâm gỗ cố định, đồ trang sức dỡ xuống toàn bộ, Ban Họa soi gương, không nhịn được nghĩ, ba bốn năm sau, nếu nàng không có tước vị đại khái sẽ mặc thế này.

"Quận Chúa thật sự là thiên sinh lệ chất*, coi như chỉ là y phục đơn giản, cũng không thể che lấp vẻ đẹp của người. " Như Ý thay Ban Hoạ tẩy sơn trên móng tay, xác định trên người Quận Chúa nhà mình không còn gì làm người ta bắt bẻ, mới nói: " Quận Chúa ăn mặc như vậy, lại có cách đẹp riêng."

*trời sinh đã đẹp.

"Như Ý, ngươi biết ta thích ngươi nhất ở điểm nào không?" Ban Họa vỗ y phục vải thô trên người: "Ta thích nhất ngươi nói ngọt."

Sau khi Ngọc Trúc bên cạnh nghe thấy, cười nói: "Quận Chúa, miệng nô tỳ cũng ngọt, người cũng phải thương yêu ta."

"Thương thương thương, mấy tiểu mỹ nhân các ngươi ta đều thương. " Ban Họa bắt lấy tay hai người, trêu chọc nói: " Không biết hai tên nam nhân thối nào sau này sẽ được tiện nghi, cưới hai tiểu mỹ nhân nhà ta đi."

"Quận Chúa, nô tỳ không cần nam nhân thối, nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ người."

Ngoài cửa, một tên nam nhân thối là Dung Hà thần sắc phức tạp nhìn phu nhân nhà mình trái ôm phải ấp, cảm giác mình giống như thê tử phát hiện trượng phu “ăn vụn”, chua đến không tìm thấy lý do nào để phát tiết.

"Họa Họa. " Dung Hà gõ cửa một cái, cắt đứt Ban Họa vui đùa cùng đám tỳ nữ: "Chúng ta nên chuẩn bị ra ngoài."