Edit: Đào Sindy
"Khi ấy nàng thật sự nói vậy?"
"Vâng." Thống lĩnh cấm vệ quân thấy thần sắc bệ hạ phức tạp khó phân biệt: "Còn có, vi thần phát hiện, Nhị Hoàng Tử Phi và Phúc Nhạc Quận Chúa hình như có thù cũ."
"Ngươi đúng là đã quên, lão nhị Tạ gia và Phúc Nhạc Quận Chúa từng có hôn ước, sau đó lão nhị Tạ gia bỏ trốn cùng người khác, hôn ước hai nhà Tạ Ban liền hết hiệu lực, người hai nhà cũng từ thân gia biến thành cừu gia." Ân oán lúc trước giữa hai nhà, vị hoàng đế này lệnh sủng, trong bóng tối che chở người Ban gia, từ sau chuyện ngày, tiếng nói của người Tạ gia tại Kinh Thành kém rất nhiều.
"Người Tạ gia không đủ quyết đoán, suy nghĩ không sâu, lá gan càng lớn. " Vân Khánh Đế vắt chéo tay sau lưng: "Nếu không phải Nhị Hoàng Tử thực sự quá hoang đường, trẫm cũng không muốn tìm Nhạc Gia như thế cho hắn."
Ông chướng mắt người Tạ gia, đồng thời lại tìm cho nhi tử mình một chính phi xuất thân Tạ gia, tâm tính này, làm người ta có loại cảm giác hoảng hốt như Nhị Hoàng Tử là ông từ ngoài cung nhặt về.
Nói ông thiên vị Thái Tử, thế nhưng Thái Tử hiện nay sống cũng không tốt lắm, bị nhốt ở một tấc đất Đông cung kia, nhận chỉ trích bốn phương tám hướng.
Thống lĩnh cấm vệ quân không nói gì, bởi vì hắn biết bệ hạ không cần thủ hạ nói nhiều. Thân là thống lĩnh cấm vệ Hoàng Cung, hắn còn có tầng thân phận khác, đó chính là thống lĩnh đội mật thám của bệ hạ.
Những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng, đều để hắn tới làm.
Người bên ngoài đặt cho bọn họ một cái tên là hắc y vệ. Bởi vì khi bọn họ xuất hiện, thường vô thanh vô tức*, dù cho có người trông thấy, bọn họ cũng mặc đồ đen, mang theo khăn mặt màu đen, không để bất luận kẻ nào nhận ra bọn họ.
*im hơi lặng tiếng
Đại lang Tạ gia Tạ Trọng Cẩm phái người ám sát Ban Hoài, chuyển này khiến hắn khó hiểu vô cùng, tranh đấu giữa quý tộc lúc nào trở nên thô bạo đơn giản như vậy?
Càng làm cho hắn không hiểu là, tại sao bệ hạ phải giúp Tạ Trọng Cẩm xử lý sơ hở? Thân là Đế Vương, phương pháp xử trí triều thần không nghe lời còn nhiều, vì sao lại chọn phương thức này? Như thế chỉ kéo Ban gia và Thạch gia xuống nước, còn để hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật.
Không phải nói bệ hạ rất sủng ái Ban gia sao?
Chuyện này lợi dụng Ban gia lôi Thạch gia xuống nước, khiến Tạ gia không dính chút nước bẩn nào, cũng không giống thái độ sủng ái.
"Trẫm nhiều hậu bối như vậy, chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa hợp ý trẫm nhất."
Đúng vậy, vị Quận Chúa này hợp tâm ý ngài như thế, lúc ngài bẫy cha người ta, sao lừa bịp như vậy?
"Ai. " Vân Khánh Đế đột nhiên thở dài một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy mỏi mệt: "Đáng tiếc nàng không phải con của ta, cũng không phải binh sĩ, nếu không dưới trướng trẫm cũng có thêm một Đại Tướng Quân."
"Thôi, Nhị Hoàng Tử hoang đường như thế, trẫm cũng nên để hắn kiềm chế lại rồi." Vân Khánh Đế thấy thống lĩnh nửa ngày nói không nổi một chữ, lập tức cũng mất hào hứng nói chuyện.
Ngày hôm sau, Vân Khánh Đế hạ hai đạo thánh chỉ, để quan viên Lễ bộ đương triều đọc ra. Lão nhân gia ông phong Nhị Hoàng Tử làm Ninh Vương, tấn thăng Thành An Bá Dung Hà thành An Hầu.
Sauk hi Nhị Hoàng Tử giám quốc, hắn ta được phong làm Vương gia là chuyện mọi người đã sớm ngờ tới, chỉ là thời gian đến sớm mà thôi. Ngược lại Thành An Bá... Từ bỗng nhiên bị đánh đã biến thành An Hầu rồi? Nếu có chuyện dễ dàng như vậy, bọn họ cũng hận muốn bị đánh một trận.
Nhưng thứ như tước vị, không phải muốn có liền có, mọi người cũng không hiểu bệ hạ đang làm gì, hơn mười ngày trước đánh Dung Hà không rời được giường, lúc này chẳng biết sao cho người ta thăng tước vị, chẳng lẽ vì đã hối hận, cho nên đền bù tổn thất cho Dung Hà?
Chuyện này cũng không đúng lắm, không có đạo lý Diêu Thượng Thư và Dung Hà cùng bị ăn đòn, kết quả bồi thường chỉ có mình Dung Hà. Cũng không thể vì dáng dấp Dung Hà tuấn tú, lòng bệ hạ có thể lệch thành dạng này?
"Các ngươi đừng đoán nữa. " Trường Thanh vương vuốt cây quạt, phong lưu phóng khoáng: "Ta nghe nói một chuyện."
"Chuyện gì?" Đám quan chức cùng nhau tò mò quay đầu, gặp người nói chuyện là Trường Thanh vương, cảm xúc tò mò trong lòng càng thêm dày đặc.
Nói thế nào Trường Thanh Vương cũng là hoàng thân quốc thích, hắn ta nhất định biết một số bí ẩn hoàng gia mà những người khác không biết.
Thấy
những quan viên này một mặt hiếu kỳ, Trường Thanh Vương thu quạt, nhẹ gõ lòng bàn tay, một mặt thần bí: "Có tin, hôm qua bệ hạ triệu kiến Phúc Nhạc Quận Chúa."
Triệu kiến Phúc Nhạc Quận Chúa, và Thành An Bá... Thành An Hầu có quan hệ gì?
Đám người ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn Trường Thanh Vương một mặt thần bí nở nụ cười, bọn họ đột nhiên nghĩ đến, hiện tại Thành An Hầu là vị hôn phu của Phúc Nhạc Quận Chúa, nghĩ kĩ, cũng có thể xem như nửa người Ban gia.
Toàn bộ trên dưới Kinh Thành, người nào không biết trong mấy vãn bối bệ hạ thương yêu nhất, Phúc Nhạc Quận Chúa tuyệt đối là một trong số đó. Ngay cả những Quận Chúa họ Tưởng và Công Chúa con thứ cũng không sánh nổi sủng ái nàng nhận được trước mặt bệ hạ, thậm chí còn có một chữ phong hào giống nữ nhi được bệ hạ sủng ái nhất là An Nhạc Công Chúa, đây là đãi ngộ hoàng thân quốc thích bình thường có thể có sao?
Địa vị Ban gia bây giờ, đã cao không thể cao hơn, nhưng bệ hạ thực sự quá thích Quận Chúa Ban gia, thế nhưng tại sao lại thưởng? Mà Dung Hà là vị hôn thê của Phúc Nhạc Quận Chúa, vậy liền thưởng cho Dung Hà đi, dù sao phu vinh thê quý, tước vị Dung Hà càng cao, đối với Ban Họa mà nói cũng là chuyện tốt.
Thân phận Bá gia quá thấp, lại mất mặt, cũng làm hại Phúc Nhạc Quận Chúa mất mặt?
Không sao, thăng tước vị thôi!
Đám quan chức nghĩ rõ điểm ấy, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nam nhân cưới một phu nhân không tầm thường, cuộc sống thật có thể thiếu phấn đấu mười năm.
Nhìn thấy bây giờ Dung Hà được lợi ích thực tế, suy nghĩ lại người Tạ gia kém chút kết thân cùng Ban gia, đám người không tránh khỏi nổi lên lòng trài phúng. Tạ gia hiện tại có duy nhất một nhân vật có thể xuất thủ, đó là nữ nhi làm Vương Phi, người khác thì già càng già, tàn càng tàn, phế càng phế, trừ phi Nhị Hoàng Tử đăng cơ đồng thời nắm giữ quyền hành trong triều, không thì Tạ gia đời này cũng chỉ có thể như vậy.
Vốn cho rằng hai nhi tử Tạ gia coi như không tệ, nào biết được đứa lớn hồi kinh liền bị lột chức quan, lão nhị càng hoang đường vô cùng, làm ra chuyện bỏ trốn, đắc tội Ban gia dẫn tới bệ hạ bất mãn, từ đó thanh danh rớt xuống ngàn trượng, cô nương tốt nhà ai dám đến Tạ gia họ chứ?
Về phần Nhị hoàng tử có thể đăng cơ làm Đế hay không, đồng thời giữ triều chính trong tay, chỉ sợ... Khó.
Trong phủ Thành An Bá, Dung Hà phát hiện đại phu thay thuốc cho y biến thành người khác, tuổi của đại phu này tương đối trẻ, mà y chưa từng thấy qua, nếu không phải hộ vệ Ban gia tự mình đưa tới, y sẽ không tin người này là đại phu Ban gia nuôi trong nhà.
"Sư phụ tại hạ và Tào đại phu đi phủ Diêu Thượng Thư trị thương rồi, bởi vì vết thương của Bá gia khôi phục tương đối tốt, cho nên sư phụ mới dám bảo ta đến thay thuốc cho ngài. " Đại phu thay thuốc vừa bó thuốc cho Dung Hà, vừa nhỏ giọng nói: " Bá gia, vết thương của ngài đã gần như khỏi hẳn, có thể dựa theo đơn thuốc bồi bổ khí huyết của sư phụ tại hạ mà sắc."
"Làm phiền." Dung Hà nhẹ gật đầu với hắn.
"Không dám." Đại phu bận bịu đáp lễ lại, quay đầu thu thuốc vào trong hòm còn chưa kịp lên tiếng nói cáo từ, đã nghe hạ nhân Dung gia nói, lễ quan trong cung đến tuyên chỉ.
Dung Hà phủ thêm ngoại bào, hạ nhân vịn y đến chính sảnh.
Quan viên tuyên chỉ đến từ Lễ bộ, hắn thấy Dung Hà đi ra, trước cùng y chào mới nói: "Dung đại nhân, trước tiên chúc mừng ngươi."
"Không biết... Bên ngoài có chuyện gì vui?" Dung Hà nhìn thấy thánh chỉ trên tay hắn, liền muốn quỳ đi xuống, nhưng bị một quan viên Lễ bộ đỡ.
"Dung đại nhân, bệ hạ nói, bởi vì trên người ngài có vết thương, đặc biệt cho phép người đứng nghe chỉ."
"Như vậy sao được. " Dung Hà làm bộ nhất định phải quỳ, quan viên Lễ bộ đỡ y nói: " Dung đại nhân, đây là khẩu dụ bệ hạ, nếu ngài quỳ xuống, chẳng phải lãng phí tấm lòng của bệ hạ sao?"
"Ai. " Dung Hà ôm quyền về hướng cung điện: "Đa tạ bệ hạ thương cảm."
Quan viên Lễ bộ cười cười, mới run rẩy mở thánh chỉ trong tay, dùng giọng điệu trầm bồng du dương đọc.
Phần đầu thánh chỉ, dùng lời ca tụng khen ngợi đức hạnh và năng lực của Dung Hà, trọng điểm cuối cùng, đó chính là hoàng đế muốn thăng Dung Hà làm Hầu gia.
Bây giờ Dung Hà không nghĩ đến mình vậy mà lại tiếp một đạo thánh chỉ như thế, y sửng sốt một chút, mới hành lễ tạ ơn.
"Chúc mừng Hầu Gia rồi. " Quan viên Lễ bộ thi lễ với Dung Hà, nụ cười trên mặt ôn hòa cực kỳ.
"Cực khổ đại nhân chạy chuyến này rồi." Dung Hà đáp lễ lại, Đỗ Cửu phía sau y đưa hầu bao cho quan viên Lễ bộ và đám người đi đường, coi như tiền boa. Bình thường số tiền này, tất cả mọi người sẽ không từ chối, cũng coi như dính chút hỉ khí.
Quan viên tuyên chỉ vô cùng vui vẻ rời đi, được hạ nhân Dung phủ một đường đưa đến cửa chính, hắn ngồi trên lưng ngựa, nói với vị thái giám phẩm cấp cao đồng hành: " Phong thái của Dung Hầu Gia, dù bị thương, cũng không tổn hại chút nào."
"Không phải sao. " Tên thái giám này nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, cười rộ lên vui cực kỳ, trong cung không nhiều người dám đắc tội gã,
bởi vì gã có một sư phụ tốt, đại nội tổng quản Vương Đức, được gọi là Vương Hỉ Tử, nghe nói tên Hỉ Khánh này do Hoàng Hậu nương nương tự mình đặt:
"Tạp gia cảm thấy, Dung Hầu Gia một thân khí khái, khiến người ta kính nể."
Hai người bèn nhìn nhau cười, không nhắc chuyện trước đó Dung Hà bị đánh.
"Ôi." Vương Hỉ Tử bỗng nhiên hô to một tiếng, vỗ con ngựa, lui sang một bên. Tiểu thái giám sau lưng gã thấy thế, nhao nhao làm theo, mặc dù bọn họ ngay cả chuyện gì xảy ra còn không biết.
Quan tuyên chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, mới biết được vị Vương công công rất có mặt mũi này tại sao vội vàng né tránh, thì ra Phúc Nhạc Quận Chúa đang cưỡi ngựa tiến tới.
Quan tuyên chỉ chỉ là tiểu quan Ngũ phẩm Lễ bộ, số lần có thể nhìn thấy Phúc Nhạc Quận Chúa không nhiều, nhưng chỉ cần thấy được con ngựa trắng kia Phúc Nhạc Quận Chúa cưỡi kia, là hắn biết thân phận đối phương không thấp, bởi vì giống ngựa này là ngựa cống, thân phận không đủ cao, quý tộc không được sủng ái, thì có cầu cũng cầu không được, coi như cầu được, cũng không dám cưỡi trên đường lớn.
"Nô tài bái kiến Phúc Nhạc Quận Chúa." Vương công công nhảy xuống ngựa, ân cần hành lễ với Ban Họa, cũng mặc kệ Ban Họa có nghe gã nói hay không.
"Xuy."
Ban Họa ngừng con ngựa lại, nàng cúi đầu nhìn người trẻ tuổi mặc trang phục thái giám màu xanh đậm, nghiêng đầu nghĩ, nhân tiện nói: "Ngươi là thái giám phục vụ trước mặt Hoàng Hậu nương nương Vương Hỉ Tử công công."
"Quận Chúa còn nhớ rõ nô tài, nô tài thật sự rất vinh hạnh. " Vương Hỉ Tử một mặt kinh hỉ, hai mắt nhìn Ban Họa đều phát sang: "Không nhận nổi hai chữ công công, Quận Chúa gọi nô tài là Tiểu Hỉ Tử được rồi." Nói đến khó nghe hơn, nếu có thể được Phúc Nhạc Quận Chúa nhớ tên, đó là vinh hạnh của đám hoạn quan* như bọn họ.
*Nam nhân bị thiến.
Người trong cung, ai không phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, nương nương nào được Hoàng Thượng sủng ái, tính tình Hoàng Tử nào Công Chúa không tốt, bệ hạ có kiêng kị nào, hoàng thân quốc thích nào có mặt mũi trước mặt Đế Hậu nhất, phàm là thái giám cung nữ có chút hiểu biết, đối với những tin tức này biết rất rõ ràng.
Nói thí dụ như vị Phúc Nhạc Quận Chúa này, là nhân vật số một không thể đắc tội, bọn họ thà nhưng đắc tội Công Chúa con thứ, cũng không dám để quý chủ tử này có một tý không vui nào. Hai năm trước, có một cung nữ không có mắt chỉ trích hôn sự của Phúc Nhạc Quận Chúa, bị Phúc Nhạc Quận Chúa phát hiện, Phúc Nhạc Quận Chúa vẻn vẹn nhìn nàng ta một cái, không nói lời nào. Nhưng từ đó về sau, cung nữ này vốn có chút mặt mũi, bị đi làm cung nữ thô sử, trước đó vài ngày gã nhìn thấy cung nữ này, vừa già vừa xấu, đâu còn mềm mại như hai năm trước?
Đây không phải Phúc Nhạc Quận Chúa muốn làm khó nàng ta,
mà có người biết Phúc Nhạc Quận Chúa không vui, cố ý đến chỗ Hoàng Hậu nương nương cáo trạng, nhờ vào đó nịnh nọt Hoàng Hậu nương nương và Phúc Nhạc Quận Chúa. Trong hậu cung, người không quản được miệng mình, rơi vào kết cục gì, đều không kỳ lạ.